Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

Chương 50




Edit: Tammie

Beta: Patee

Chu Tiểu Tường bị hắn đè một cái, trong đầu ầm một tiếng, tim gan sợ đến run rẩy, vội vã đưa tay đẩy hắn: “Này! Anh! Đứng lên đứng lên! Tôi không đồng ý!”

Tiêu Bùi Trạch nhéo một cái trên hông cậu, thấy cậu cau mày khó chịu hừ một tiếng, rất hài lòng, cười cười hôn lên khóe mắt cậu: “Em vừa đồng ý rồi.”

“Tôi hối hận!” Chu Tiểu Tường toàn thân khô nóng, giọng nói có chút ấm ách, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện kế tiếp, trong lòng vẫn hơi lo sợ: “Internet chắc chắn là lừa đảo! Anh tránh ra! Tôi không làm!”

“Giờ hối hận cũng chậm rồi.” Tiêu Bùi Trạch suýt chút nữa bật cười, càng đè chặt lên người cậu, thầm thì hỏi: “Em tra được thứ gì? Nói tôi nghe một chút.”

Chu Tiểu Tường bị hơi thở nóng hổi bên tai của hắn làm cho đỏ mặt, không kìm được mà thở hổn hển, tức giận nhấc chân đá hắn, nhưng hai cái đùi lại bị kẹp quá chặt, không thể động đậy, vừa nóng trong người vừa lo lắng, mặt Chu Tiểu Tường nghẹn đến đỏ bừng,: “Không biết xấu hổ! Tôi tra được cái gì kệ tôi!”

“Tôi phải quan tâm tinh thần và thể xác của em khỏe mạnh.” Tiêu Bùi Trạch mặt không đổi sắc, dẫn dắt từng lời: “Em tra trên mạng ở đâu?”

Chu Tiểu Tường vốn không định lên tiếng, không ngờ tay hắn lại bắt đầu sờ loạn, nhất thời mơ màng, rầm rì đáp: “Tieba...” (Tieba: là diễn đàn lớn nhất TQ,... cứ hiểu là giống như WTT của mình nhưng cho toàn dân không riêng phụ nữ:v)

“...”

“Cái mặt này của anh là sao!”

Tiêu Bùi Trạch nhịn cười, vén áo của cậu lên, cắn trên ngực cậu mấy cái, thấp giọng hỏi: “Tieba có hướng dẫn gì không?”

“Không...” Chu Tiểu Tường bị hắn khiêu khích đến hít sâu một hơi, lại đối với phản ứng của mình có chút buồn bực, rầu rĩ nói: “Chỉ là xem gay người ta kể chuyện cũ...”

“Phốc...” Tiêu Bùi Trạch nhịn không được, ghé vào trên người cậu bật cười.

Chu Tiểu Tường thẹn quá thành giận: “Có gì đáng cười!”

Tiêu Bùi Trạch càng cười tươi hơn: “Ngốc chết đi được!”

Chu Tiểu Tường: “...”

Tiêu Bùi Trạch cười một lúc mới dừng lại, chống hai tay dậy nhìn cậu, ý cười trong mắt tắt dần, con người bắt đầu trở nên sâu thẳm, thấy ánh mắt rưng rưng của Chu Tiểu Tường, nhìn nhau vài giây, đột nhiên nâng mặt cậu lên hung hăng hôn một trận, thở dốc nói: “Bé cưng em thật sự đáng yêu muốn chết!”

Tim Chu Tiểu Tường lập tức không khống chế được mà bắt đầu đập thình thịch, hầu kết trượt lên trượt xuống, cậu bị hắn hôn đến không nói nên lời, dốc sức hít thở, hai tay vẫn còn phí công dùng dằng đẩy hắn.

Tiêu Bùi Trạch hôn xong chống người dậy nhìn cậu, từ trên nhìn xuống, có thể thấy được màn sương trong mắt cậu, hơi thở lập tức nặng hơn, ghé đến bên cổ cậu cắn nhẹ, giọng nói khàn khàn: “Thật muốn cho em soi gương...”

Chu Tiểu Tường bị hắn cắn đến cả người nóng bừng, hai tay chống trên lồng ngực trần của hắn. chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đang có một năng lượng đang chờ phát động, cố gắng nuốt nước bọt: “Tôi khát... Anh tránh một chút... Tôi đi uống nước...”

“Khát?” Tiêu Bùi Trạch cười nhẹ một tiếng, cái tay trên ngực cậu ngắt một cái, ghé tới liếm môi cậu: “Đỡ hơn chưa?”

“Ừ...” Hai lông mày Chu Tiểu Tường nhíu lại một chỗ, vốn muốn mắng hắn, thế nhưng đầu óc mơ hồ, thở hổn hển mà gật đầu loạn xạ.

Tiêu Bùi Trạch nhìn bộ dáng này của cậu, đôi mắt tối sầm như thú rình mồi, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: “Em muốn chết!” Nói xong liền như dã thú mất khống chế, cúi đầu mút lấy môi cậu mà cắn gặm, hai tay đem cái áo sơ mi hoa đã sớm nhăn nheo của cậu tháo ra.

Loại áo mua để mặc chơi này chất lượng không tốt mấy, tùy tiện xé ra liền khiến một loạt cúc áo đứt ra, rơi lung tung trên mặt đất.

Chu Tiểu Tường vốn đang nóng đến không chịu được, lồng ngực để trần khiến cho cậu cảm thấy thoải mái, khuôn mặt không kìm được mà lộ ra vẻ hưởng thụ.

Tiêu Bùi Trạch buông môi ra nhìn cậu, thoáng cái bị vẻ mặt này của cậu kích thích đến nổi lửa, hai lần ba lượt kéo quần cậu xuống, nhanh chóng làm cậu sạch trơn.

Đầu óc Chu Tiểu Tường cuối cũng có chút tỉnh táo, hai mắt mở to kèm theo hoảng loạn, ba chân chốn cẳng bắt đầu đẩy hắn.

Tiêu Bùi Trạch nắm hai cổ tay của cậu, nhìn cậu chằm chằm: “Bây giờ đổi ý cũng không kịp rồi.”

“Không phải chuyện này!” Chu Tiểu Tường lo lắng nhìn về phía cửa sổ: “Rèm... rèm cửa!”

Tiêu Bùi Trạch yên lặng nhìn cậu một lúc, đột nhiên cười lên, hôn lên môi cậu một cái: “Thật ngoan!” Nói xong liền buông cậu ra, đứng lên.

“Ngoan thằng chồng con em anh!” Chu Tiểu Tường đạp hụt hắn, phẫn hận nhìn hắn chỉ bọc một lớp khăn tắm đi tới trước cửa sổ, ánh mặt trời ở Hải Nam rất gắt, vì ngược sáng mà chỉ nhìn thấy đường viền nơi bờ vai cùng thắt lưng của Tiêu Bùi Trạch, thấy hai tay hắn kéo rèm cửa sổ, trong phòng lập tức chìm vào bóng tối, lại khẩn trương.

Tiêu Bùi Trạch nhanh chóng trở lại, giật khăn tắm trên người, đưa một chân quỳ trên ghế sa lông, hai tay chống hai bên đầu cậu nhìn cậu.

Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, lo sợ nhìn hắn, thấy dục vọng lồ lộ trong mắt hắn, hơi thở nhất thời bị kìm hãm, mấp máy môi: “Anh đừng quá cầm thú, từ từ cho tôi...”

Mắt Tiêu Bùi Trạch hiện ý cười, khàn khàn đáp: “Được” Nói rồi hắn cúi đầu hôn môi cậu, âm cuối bị nuốt vào.

Chu Tiểu Tường cứ ngỡ là hắn sẽ trực tiếp vào thẳng vấn đề, không ngờ hắn còn có thể nhịn được, một đợt hôn sâu khiến cho cậu không thở nổi, ê a cũng không biết là muốn giãy dụa hay muốn đáp lại, chỉ biết là khắp cả người đều bị hắn sờ qua, nơi được sờ đều nóng hổi như lửa...

***=))~***

Sau khi dây dưa, hai người dần dần bình tĩnh lại. Tiêu Bùi Trạch buông môi cậu ra, hơi thở nặng nề nhìn cậu, đưa tay lên chùi khóe mắt nhẹp nước của cậu, lại sờ sờ đôi môi sưng đỏ của cậu, ghé vào trán cậu thỏa mãn thở dài một hơi, hắn cọ cọ chóp mũi của Chu Tiểu Tường rồi hôn lên môi cậu, khàn giọng hỏi: “Đau không?”

Chu Tiểu Tường lắc đầu: “Không sao.”

Tiêu Bùi Trạch cười cười, ôm cậu chặt hơn: “Hài lòng không?”

Mặt Chu Tiểu Tường lại tiếp tục nóng bừng: “Cũng... cũng được...”

“Hình như vẻ mặt không hài lòng lắm...” Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên: “Lại một lần nữa thử xem.”

Chu Tiểu Tường giật mình: “Đừng! Chết người giờ!”

“Thế nhưng trông em không hài lòng lắm...”

“Đồ điên!” Ánh mắt Chu Tiểu Tường bắt đầu mơ màng.

Tiêu Bùi Trạch cười cười nhìn cậu, đột nhiên ôm cậu đứng lên.

“Này!” Chu Tiểu Tường lại bị dọa giật mình: “Anh muốn làm gì! Thả tôi xuống!”

“Giọng em khàn rồi.” Tiêu Bùi Trạch cười cười hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cậu, đến bên cạnh bàn rót một ly nước đưa đến bên miệng cậu.

Chu Tiểu Tường mặc dù có chút xấu hổ, nhưng hai người dù sao cũng đã thân thiết, cảm giác thân mật trong lúc đó và trước đây hoàn toàn khác biệt, cậu nhìn thoáng quá Tiêu Bùi Trạch, lẩm bẩm một câu: “Còn nói tôi, anh cũng khàn.” Cậu nhận lấy ly nước, uống hai ngụm rồi đưa nó đến bên miệng Tiêu Bùi Trạch.

“Thật biết thương tôi!” Tiêu Bùi Trạch cười vô cùng hài lòng, cũng uống vài ngụm rồi cất ly, sau đó ôm cậu đến phòng vệ sinh.

Chu Tiểu Tường bấy giờ mới nhận ra hạ thân của hắn còn ở trong thân thể mình, mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Tôi... Để tôi xuống... Tự đi...”

Tiêu Bùi Trạch không thả cậu xuống, cười đáp: “Một lần nữa.”

“Khốn!” Lông mày Chu Tiểu Tường dựng ngược: “Anh từ từ cho người ta không được hả!”

Tiêu Bùi Trạch nhịn cười đi đến trước gương: “Nãy lúc bắt đầu đã muốn cho em soi gương giờ em thưởng thức một chút đi.”

Chu Tiểu Tường vô thức quay đầu, thấy hai người trần truồng như trẻ con kết hợp một chỗ, cảm thấy lỗ mũi muốn xì hơi, gót chân hung hắn đá lên người hắn một cái: “Thật biến thái!”

Tiêu Bùi Trạch phối hợp mà cười một cách biến thái: “Vậy chúng ta biến thái soi gương một lần nữa.”

Chu Tiểu Tường bị kích thích, nhất thời vùng vẫy: “Thả tôi xuống! Tên khốn này! Thật không biết xấu hổ!”

Tiêu Bùi Trạch bị cậu vùng vẫy, hơi thở lập tức nặng nề: “Đừng lộn xộn, còn cử động nữa là làm thêm lần nữa thật đó.”

Thân thể Chu Tiểu Tường cứng đờ, yên lặng nhìn hắn: “Anh gạt tôi?”

“Nói gì em tin nấy, có ngày em bị bán cũng không biết.” Tiêu Bùi Trạch hôn lên môi cậu, thấy vẻ mặt ngây ngô của cậu không kìm được hôn thêm cái nữa, cười bảo: “Ôm em đi tắm, ngốc!”

Chu Tiểu Tường một đầu hắc tuyến mà để cho hắn thả mình xuống đất, rất muốn mạnh chân đá hắn một đá, lại nhận ra mình toàn thân bủn rủn, chân vừa động đã phải bưng mông, không kìm được mắng một câu: “Tôi xxx!”

Tiêu Bùi Trạch ôm nửa người cậu đi lấy vòi sen, vừa mới chuẩn bị mở van nước, bên ngoài đột nhiên vang đến tiếng khóc: “Anh hai

~! Hu hu

anh hai!”

Chu Tiểu Tường giật mình, tí nữa là xông ra lại bị Tiêu Bùi Trạch cản lại: “Để tôi.”

Tiêu Bùi Trạch buông cậu ra, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã bệt xuống mặt đất, vịn tường mới có thể đứng vững, nghe tiếng Tiểu Vũ bên ngoài không ngừng khóc la: “Anh hai anh ở đâu! Anh hai anh ở đâu!”

Tiêu Bùi Trạch vừa ra, tiếng khóc lập tức im bặt.

Chu Tiểu Tường vẫn là không yên lòng, định ra xem một chút, chưa tới mấy giấy đã thấy Tiêu Bùi Trạch bọc khăn tắm ôm Tiểu Vũ đi vào, nhất thời sợ đến tóc gáy dựng đứng, chân tay không biết để chỗ nào: “Anh dẫn nó vào làm gì!”

Tiểu Vũ nghe cậu nói thế vừa khóc vừa gào: “Anh hai không cần em nữa! hu hu... Anh hai không cần em nữa!”

Lúc Chu Tiểu Tường dẫn thằng bé đi tắm vẫn hay để trần, thế nhưng dù sao tình cảnh lúc này cũng không giống, mặc dù Tiểu Vũ không biết, nhưng cậu vẫn cảm thấy tình cảnh này rất không bình thường vì thế cậu cảm thấy không tốt lắm, vô cùng lúng túng, nhất thời không biết bò vào bồn tắm hay nên đi ra: “Không, anh đang tắm, không phải không cần em...”

“Hu hu... anh hai không cần em nữa...” Tiểu Vũ gào khóc.

Tiêu Bùi Trạch vội vã vuốt vuốt lưng thằng bé: “Rèm cửa bên ngoài đều kéo kín, Tiểu Vũ tỉnh lại thấy phòng lạ lại tối đen mà không tìm được em, chắc bị dọa, để nó ở đây là được.”

Chu Tiểu Tường cúi đầu lắp ba lắp bắp: “Thế nhưng tôi... tôi muốn tắm...

“Nó đâu phải chưa từng thấy em tắm.”

“Không không không giống nhau! Tôi muốn tắm...”

Tiêu Bùi Trạch nhịn không được cười cười, hất cằm về phía bên cạnh bảo: “Em vào bồn tắm đi.”

Chu Tiểu Tường giống như bị bắt gian, thân thể thoáng cái linh hoạt đứng lên, nhanh chóng nhảy vào bồn tắm, cái mông bị căng đau, cậu cau mày ngồi xuống, mắng trong miệng: “Đồ khốn Tiêu Bùi Trạch! Tôi muốn bạo cúc anh!”

“Nếu em có bản lĩnh đó.” Tiêu Bùi Trạch cười híp mắt thả Tiểu Vũ xuống đất, rồi lấy một cái ghế nhỏ để thằng bé ngồi bên cạnh bồn tắm.

Tiểu Vũ ở bên cạnh nhìn anh nó, rốt cuộc thút thít vài tiếng rồi ngừng khóc.

Tiêu Bùi Trạch ở bên cạnh bồn tắm tháo vòi sen trên tường xuống, ngồi chồm hổm, cười nói: “Nằm, để tôi rửa phía sau của em trước, rửa xong em từ từ tắm.”

Chu Tiểu Tường nghe lời mà nằm sấp xuống, cánh tay trên bồn tắm, cùng Tiểu Vũ mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tiểu Vũ chớp mắt vẻ mặt tò mò, đứng lên muốn nhìn theo tay Tiêu Bùi Trạch.

Chu Tiểu Tường đau đầu, lấy tay túm nó lại: “Tiểu Vũ ngoan, ngồi xuống đi.”

“Dạ...” Tiểu Vũ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tiêu Bùi Trạch mở nước nóng cho cậu tắm, lúc ngón tay đi vào, khiến cho thân thể cậu run lên một cái. Tiểu Vũ lại lần nữa tò mò đứng lên.

Chu Tiểu Tường lại lần nữa túm nó lại: “Ai u tôi xxx! Thằng oắt này ai mang vào hả! Cái đức hạnh gì đây hả!”

Tiêu Bùi Trạch: “...”

Chu Tiểu Tường: “...”