Lấp Lánh Ánh Mai

Chương 26: Triền miên




Hai người hôn nhau mảnh liệt theo kiểu hôn Pháp, hôn đến mức Y Đàm tê rần cả miệng khi vừa dứt cô vội vàng thở đều hòa lại nhịp thở của mình.

Không nói không rằng anh đã trực tiếp cầm cậu nhỏ của mình chuẩn xác đâm vào động nhỏ ngập ngụa dịch thủy của cô. Đã lên đỉnh một lần rồi mà động nhỏ vẫn thít chặt vô cùng, anh bóp eo cô, trướng người về phía trước dùng sức đẩy, một đường vào sâu thẳng bên trong cô.

Đầu chôn nơi xương quai xanh mà li.ế.m mút hôn hít, cơ thể anh áp sát người cô. Dương Vũ thúc hông để cậu nhỏ to lớn của mình vào ra liên tục vào bên trong động nhỏ. Càng sau càng hăng, mười ngón tay đan xen lẫn nhau nắm chặt, hai cơ thể không mảnh vải va chạm mãnh liệt.

Nhìn bụng nhỏ phồng lên là minh chứng cho cậu em của anh đang tung hoành trong cơ thể của cô.

Y Đàm mở miệng rên rỉ thành tiếng, âm thanh ngắt quãng nho nhỏ nhưng nào thoát được tai của người đàn ông.

Anh buông tay mình ra nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, nhìn đôi môi nhỏ đang chậc chừ run run như câu dẫn anh cúi đầu quyến luyến lấy nó.

Theo cử động của anh làm cho hai trái vú nhỏ lay động theo nhịp, vừa trắng vừa tròn lại có sức mê người như vậy anh liền đớp lấy một bên nhũ hoa mà cắn, xong lại nhẹ nhàng khiêu khích l.i.ế.m m.ú.t, không biết cô bé của anh đã dùng loại sữa tắm gì mà cơ thể lại thơm như vậy đặc biệt là hai trái vú nhỏ này một mùi thơm nhè nhẹ nhưng đặc biệt khiến anh yêu thích giống như mùi sữa...cũng có chút hương thơm của hoa....nói chung là mùi làm anh nghiện.

Anh nắc hông va chạm càng lúc càng nhanh kịch liệt giống như muốn đâm hỏng cô vậy, Y Đàm run run bàn tay nắm lấy ga giường không tự chủ mà cắn môi của mình.

" A....a...ư....sâu...sâu quá....Vũ...Vũ...anh tha cho em....."

" A....anh...anh...ra ngoài đi....hỏng...hỏng...mất....hu...hu...."

Y Đàm bị anh làm đến mức cả người run rẩy yếu đuối, miệng nhỏ vô lực thút thích xin tha.

Đáng sợ quá sự dịu dàng của anh bình thường đâu rồi, giống như thay đổi trở thành con người khác, có phải đàn ông trên giường bản chất sẽ hóa thú hay không....hu hu....

Anh không nói gì hai tay vân vê hai trái vú nhỏ, đẩy nhanh tốc độ giao hòa, lời xin tha cô vừa nói anh nào nghe lọt tai, bây giờ anh đã bị dục hỏa xâm chiếm hết tâm trí rồi, trong đầu chỉ toàn là hung hăng muốn làm cô, đâm sâu, muốn mạnh mẻ chiếm đoạt khiến cô phải khóc xin tha.

" A a a a...Ưm....ư...ư...ô...sâu quá...trướng quá...Vũ.....Vũ....anh dừng...dừng lại a...."

" Ngoan....không sao....rất nhanh em sẽ thích xem "

Anh hôn cô an ủi, Y Đàm đôi mắt mơ màng nhìn người đàn ông trước mắt, cô chu môi lên ánh mắt ủy khuất bày ra vẻ mặt mặt làm nũng với anh. Trịnh Dương Vũ chịu không nổi vẻ mặt này cúi đầu chụt chụt lên môi cô hai ba cái.

Anh ngồi dậy giữ lấy hai đùi cô, động tác tiếp tục ra vào, hạ thân hai người không ngừng va chạm âm thanh bạch bạch bạch vang vọng cả căn phòng, động nhỏ mỏng manh bị anh hung hăng đến sưng.

Y Đàm vừa kích thích vừa khoái cảm cũng có chút đau không chịu nổi cô ngồi dậy ôm lấy anh.

" Hu hu....Trịnh Dương Vũ...anh...rút ra....a...a...rút ra....hu hu...."



Cô khóc thật rồi, là bị anh làm phát khóc, nước mắt dính ướt mi làm nhòe đi tầm nhìn của cô, hai tay cô ôm lưng anh cũng tự động phát run lên. Cô mệt lã người, toàn thân yếu mềm không còn sức lực, khoảnh khắc này cô đã không phân biệt được đây có phải là cảm xúc sung sướng thích hứng mà anh nói hay không, cô chỉ mải miệt mở miệng rên rỉ thút thít mong anh ngủi lòng, nhưng anh hình như nghe có thành không, chả có ý định buông tha cho cô.

" Đàm Đàm...ngoan....anh thương... "

Nghe anh nói cô mệt lã mắt nhắm mắt mở mà dựa vào anh ôm anh, phía dưới vẫn đang khuấy động không dứt.

Không biết đã chuyển qua tư thế khác từ bao giờ, hiện tại anh đang giữ lấy eo cô từ phía sau mà đâm thúc tới mạnh mẽ liên tục cả trăm cái, Y Đàm chỉ biết nằm đó mặc cho anh làm thôi, tốc độ tự dưng thay đổi tăng nhanh lên x2 lần cô cảm giác như động nhỏ không ngừng cô rút, vô thức mà hóp chặt bụng dưới. Dương Vũ bị cô kẹp chặt bất ngờ, cảm giác ngứa ngày như có ngàn vạn con kiến bò quanh.

" A a a a aaaaa....tới rồi....a...em...tới...ư..."

Cô mở mắt hét to cao trào, đồng thời anh trút hết tinh hoa đem phun ra toàn bộ vào bên trong cô, luồng nhiệt nóng bỏng ướt át lan tận ra cả động nhỏ. Dương Vũ đạt tỡi đỉnh người cũng mệt nhờ ngã người xuống bên người cô.

Một lúc sau anh đứng dậy bế Y Đàm vào phòng tắm rửa sạch cơ thể của cả hai mặc quần áo ngủ chỉnh tề, ga giường đã bị anh làm nhầy nhụa ướt bẩn anh trực tiếp bồng cô sang phòng khác ngủ.

.........................................

Sáng hôm sau Trịnh Dương Vũ tỉnh lại mở mắt đã nhìn thấy cái đầu nhỏ nằm yêm ổm trong lòng mình. Anh cúi đầu cười sủng hôn lên đỉnh đầu cô vài cái yêu thương, có Đàm Đàm bên cạnh anh thật sự rất hạnh phúc, chỉ cần đơn giản mỗi ngày thức giận được nhìn thấy cô, hôn cô nghe cô gọi tên mình nói lời dịu dàng quan tâm là đủ rồi.

" Đàm Đàm ! Bé cưng dậy ăn sáng nào "

Anh lên tiếng gọi nhưng do cô ngủ say quá nên không nghe gì, anh mỉm cười sủng nịnh ánh mắt anh dừng lại ở đôi môi có chút sưng kia nhớ lại cảnh tượng tối qua mình mạnh bạo như nào, anh thầm mắng mình trong bụng sau này sẽ tiết chế lại lỡ làm cô giận anh anh sẽ khó sống nổi.

Dương Vũ cúi đầu hôn lấy môi cô, đưa đầu lưỡi vào cuốn lấy lưỡi mềm của cô mà m.ú.t lấy.

Y Đàm nhíu mày cảm nhận được miệng mình bị thứ gì đó quấy rối, cô mở mắt nhìn thấy anh đang hôn mình tự nhiên cái cô tỉnh lại liền, trời ơi mới sáng mà ông anh già này lại bắt đầu chiếm tiện nghi của cô.

Y Đàm có chút tức giận đẩy anh ra, hung hằng trừng mắt với anh.

" Chào buổi sáng "

" Hừ! Buổi sáng cái gì, em đang ngủ mà anh cũng không tha "

" Ha Ha bé ngốc chuyện này trách em vì em sinh ra để thách thức sức chịu đựng của anh mà "

Y Đàm phồng má, ánh mắt không phục, không cải lại anh thì cô thầm mắng anh được mà.

* Cái đồ sói đói! Chú già, biến thái, nhẫn tâm. Hừ! Ỷ mình yêu mà sinh hư, hừ Phùng Y Đàm mày như này nên cười hay vừa khóc vừa cười đây. Aaaaaaa bực bội à *

Anh siết lấy eo cô, dụi đầu vào trong hỏm vai của cô, giống như đang con nít làm nũng.



" Lần sau anh sẽ tiết chế lại, em đừng giận anh chỉ tại anh quá yêu em thôi "

Y Đàm mềm lòng, hai tay ôm lấy mặt anh ra hai nhìn nhau, cô nói: " Em nào giận ai lâu được chứ, chỉ tại anh em làm em mệt quá ngủ dậy cơ thể đau nhức nên em càu nhàu tí thôi."

Cô mỉm cười hôn chụt hai cái lên môi anh rồi nói tiếp : " Em biết anh yêu em mà em cũng vậy, được ở bên anh có mệt khổ thế nào em cũng chịu được hết. Ngoại trừ mẹ và các em ra anh là người quan trọng nhất đối với em đấy "

" Anh không để cho em phải khổ đâu, dù anh có mất hết tất cả cũng sẽ lo cho em một đường chu toàn. Đối với anh không có ngoại trừ em mãi mãi là người quan trọng nhất đối với anh, sau này có con cũng vậy con cũng sẽ phải xếp sau em "

" Ha. Anh tính sớm vậy, nếu có con con biết ba nó nói vậy sẽ buồn đấy. "

" Buồn một chút sẽ hết thôi "

" Thật là..."

- Cậu chủ, cô Đàm mời xuống ăn sáng a.

" Dạ, chúng tôi xuống ngay đây "

" Dậy thôi anh, Dì gọi mình xuống ăn sáng kìa"

Cô lật đật kéo anh đứng dậy vào trong nhà wc, một lát sau cả hai cùng nhau xuống nhà dùng bữa sáng.

" Hôm nay em có lịch học không? "

Dương Vũ lên tiếng hỏi cô, Y Đàm trả lời: " Em có tối 6h học bóng rổ 3 "

" Vậy sau khi tan làm xuống nhà xe anh chở em đi "

" Không cần em có xe máy mà, em tự đi được anh chỉ cần lát chở em về trọ là được "

" Không cần phải rắc rồi như thế anh đưa em đi làm tan làm đưa tới trường luôn ".

Y Đàm vẫn đang nhai thức ăn, suy nghĩ một lát lại nhìn gương mặt nghiêm túc của anh cô không còn cách nào khác phải nghe theo. Người đàn ông này có tính chiếm hữu quá, lại dính người không cho cô tự đi mà một mực muốn đưa cô đi âu suy nghĩ lại nghe anh cũng tốt mà.

" Vậy được, nghe anh hết "

Trịnh Dương Vũ mỉm cười đưa bàn tay lên xoa tóc cô, Y Đàm vui vẻ cũng nhẹ cười. Anh xoa đầu cô giống như cô là con nít ý, nhưng mà cô thích hành động cưng chiều này của anh cứ vui vẻ mà tận hưởng.