Lấp Lánh Ánh Mai

Chương 28




Trịnh Dương Vũ nắm chặt tay Y Đàm đi vào trong thang máy đi thẳng lên văn phòng làm việc riêng của mình, anh khóa cửa lại kéo cô vào phòng nghỉ bên trong.

Y Đàm ngẩn người thì ra trong phòng này còn có một phòng khác nữa, giống như mấy phòng mật thất trên phim truyền hình ngôn tình trung quốc nhỉ? Sống tới hai kiếp giờ cô mới biết, cũng đúng thôi kiếp trước anh nào có cho cô đến gần, loại phòng riêng tư này sao lại có thể dắt người mình ghét vô được.

" Anh dắt em vô đây làm gì vậy? Em còn phải về làm việc nữa "

Y Đàm ngồi lên chiếc niệm êm trên chiếc giường to, ánh mắt cô đặt trên người đàn ông đang cởi nút áo kia.

Y Đàm thấy anh tự nhiên cởi áo trên người ra, liền quay đầu sang bên khác hai má bất giác cảm thấy nong nóng, cô không hiểu gì hết tự nhiên lôi cô vô đây còn cởi áo ra...

Anh lấy một chiếc áo sơ mi màu đen từ trong tủ mặc lên người, rồi tới bên cạnh cô ngồi bên cạnh.

" Anh chỉ thay áo thôi do lúc nãy đồ mồ hôi nhiều quá nên ướt hết cần phải thay không thì hôi lắm "

" Vậy hả....làm em cứ tưởng...."

" Tưởng gì? "

" A không có gì, mà anh đem em vô đây làm gì? "

" Em nói cho anh biết vì sao em lại đánh Trịnh Bằng Tân đến mức đó, thằng nhóc đó đã làm gì em? Nói cho anh biết không được giấu anh."

Y Đàm nhìn anh, thở dài ra một hai bàn tay cô vỗ nhẹ lên hai bàn tay anh nhẹ giọng nói

" Anh ta thì có thể làm gì được em chứ! Em có đai xanh võ cổ truyền và đai đen karate đấy! Em đánh anh ta thành như thế là em muốn thay anh trút giận, kiếp trước hay kiếp này anh ta đều tìm cách gây hại cho anh. Anh đừng nghĩ em không biết chuyện của anh em biết hết, những ai đã làm tổn thương anh hại anh em đều biết. Phùng Y Đàm này sẽ bảo vệ anh theo cách của mình, anh đừng nghĩ em chỉ mới cần sự bảo vệ, anh cũng cần được bảo vệ. "

" Y Đàm...

" Anh có biết khi em nhìn thấy anh bị tai nạn đôi mắt bị hủy hoại, cả người đầy máu em đã sợ hãi đến mức nào không? Em đã khóc rất nhiều trái tim em đau biết bao nhiêu, anh có hiểu không? Em...em..hức...em..rất sợ....sợ...mất anh....em không cần anh phải yêu em....em chỉ cần anh sống khỏe mạnh hạnh phúc là em vui rồi....em không muốn...không muốn...thấy anh gặp nguy hiểm lần nào nữa....em sẽ không để ai hại anh đâu....Dương Vũ...em không chịu nổi....hức....em không muốn cảnh cả người anh đầy máu lặp lại....tại sao họ lại không quan tâm đến cảm nhận của anh...em khó chịu...khó chịu....hức...hức....."

Cô không khống chế được cảm xúc, nước mắt tự nhiên rơi xuống không ngừng, cổ họng cô trở nên nặng nè đau nghẹn khó thở, càng về sau càng khó thốt ra âm thanh thành lời.

Trịnh Dương Vũ đau lòng khi thấy cô như vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy tình trạng mất khống chế này của cô, anh nắm lấy hai bàn tay đan run rẩy của cô dùng sự dịu dàng ôn nhu để trấn an cảm xúc của cô lại.

Anh lắc đầu, ôm cô vào lòng mình: " Anh xin lỗi, anh xin lỗi, vì yêu anh em phải chịu nhiều đau khổ tổn thương như vậy. Đàm Đàm em đừng như vậy dằn vặt mình, không ai có thể làm hại anh, anh sẽ không để bọn họ đạt được mục đích của mình. Em yên tâm kiếp này chúng ta sẽ hạnh phúc. Những bi kịch lúc trước sẽ không lặp lại đâu, em không cần phải sợ, có anh đây rồi, em phải tin tưởng anh, nhất định anh sẽ khiến bọn họ phải trả giá trước khi họ đụng tới chúng ta. "

Anh dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của cô, rồi dịu dàng hôn lên đôi mắt của cô: " Em khóc anh đau tim muốn chết, ngoan không khóc nữa "



Anh kiên nhẫn dỗ bảo bối của mình, anh biết tình yêu của cô so với anh không hề ít hơn. Có người con gái nào mà ngốc như cô không? Sao lại đem hết chân thành và yêu thương dành cho một kẻ như anh chứ?

" Bảo bối sau khi anh tính sổ với những kẻ nợ anh thì chúng ta về quê nhà em chơi nhé? Được không? "

Y Đàm lúc này đã bình ổn trở lại, cô gật đầu liên tục 3 4 cái rồi nói: " Ừm, khi nào anh muốn thì chúng ta cùng đi, em sẽ dắt anh về ra mắt mẹ em "

Dương Vũ mỉm cười cúi đầu xuống hôn hôn lên môi cô rồi kề trán với cô cả hai đồng thời vui vẻ cười.

Trong tình yêu sẽ có lúc vui lúc buồn, chúng ta sẽ có cách đối mặt hành xử khác nhau, Dương Vũ và Y Đàm chọn cách đối diện trực tiếp, họ có thể vì đối phương mà hi sinh, không mong hồi đáp chỉ cầu đối phương bình an, họ đều đã trải qua tổn thương nhiều rồi, họ biết tổn thương không thể phai mờ hoàn toàn nhưng họ chọn cách nuốt trọn nó, tổn thương rất khó lành là đúng thế nhưng hạnh phúc thì có thể do mình tạo ra.

.........................................

Bệnh viện

" Ông à phải bắt người đánh Bằng Tân ra nông nổi này, ông xem thằng bị đánh đến mức này rồi. Ông phải đòi lại công bằng lại cho con trai mình "

Nguyễn Mỹ Quyên nhìn con trai bảo bối của mình băng bó nằm trên giường bệnh bà ta vừa đau lòng vừa tức giận, bà ta nhất định không bỏ qua cho kẻ đã động tới con trai mình..

Trịnh Hoài Đăng ánh mắt thâm trần nhìn con trai, ông ta đã biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Ông ta cũng rất tức giận một con nhỏ thấp hèn lại dám đánh quý tử của ông ta ra như này, đúng là vô pháp vô thiên.

Không nói gì ông ta quay người đi, Nguyễn Mỹ Quyên không hiểu gì nhìn con trai còn chưa tĩnh bà ta sốt ruột ngồi bên giường mà chăm sóc.

Một lát sau Trịnh Hoài Đăng đã tới tòa nhà ông ta mặt mày tức giận xông xông vào phòng chủ tịch, mặc kệ sự ngăn cản của trợ lý Đạt.

" Chủ tịch đang làm việc xin ông hãy về cho không hẹn trước không được gặp "

" Một trợ lý mà cũng dám cản tôi? Cậu có tin tôi khiến cậu mất việc không? Tránh ra! "

" Không được! Tôi chỉ nghe theo lời chủ tịch những chuyện khác tôi không quan tâm, mời ông về cho ."

" Chuyện gì mà ồn ào vậy? "

Trịnh Dương Vũ đang làm việc nghe tiếng ồn ào ngoài phòng anh bước ra xem, Lâm Đạt quay đầu đi tới nói với anh.

" Chủ tịch có ông Trịnh tới muốn gặp anh, tôi nói không có hẹn trước không gặp được nhưng ông ấy vẫn nhất quyết không chịu nghe"

" Trịnh Dương Vũ mày giờ mới nó mặt ra hả? Mày có biết con nhỏ bồ mày đánh em trai mày đến mức nhập viện rồi không? "

Anh chưa kịp nói gì thì ông ta đã giận dữ đi tới vừa lớn tiếng vừa tức giận mắng anh.



Thái độ anh hờ hững vẻ mặt lạnh tanh nhìn ông ta, đưa tay gạt bỏ đi cái ngón tay đang chỉ trỏ mình kia rồi nói: " Thì sao? "

Trịnh Hoài Đăng tức điên nhìn thái độ bất cần của anh, ông ta muốn chửi thề và đánh cho thằng con này một trận.

" Mày lôi con nhỏ đó ra, bắt nó đến bệnh viện quỳ xuống xin lỗi em trai mày ngay, nếu không tao sẽ tống nó vào tù. Mày nghe rõ chưa "

Trịnh Dương nghe nó ngứa ngứa lỗ tai, anh nhếch cặp lông mày đen của mình lên dùng nữa ánh mắt nhìn ông ta. Muốn tống Đàm Đàm vào tù? Trịnh Dương Vũ này chưa chết!

" Con trai quý tử của ông đáng bị đánh như vậy. May là Đàm Đàm không bị trầy xướt gì nếu không tôi đã phế hai tay hai chân nó rồi. Tôi chưa chết thì đừng hòng kẻ nào động tới em ấy, các người thử đụng tới em ấy xem tôi sẽ cho các người biết chữ xin được chết là như thế nào. Tôi nói được làm được."

" Mày....mày...mày thằng nghịch tử... tao...tao không nên xin ra mày....mày đúng là chọc tao tức điên....mày sinh ra giống con mẹ mày lắm....tao....

Chưa để ông ta kịp nói hết câu, anh đã bóp lấy cổ của ông ta, ánh mắt anh giận dữ, anh nghiến răng căm phẫn trừng mắt lườm ông ta, dám nhắc tới mẹ của anh ông ta muốn tìm đường ch*t !

" ÔNG IM NGAY! MẸ TÔI ÔNG KHÔNG CÓ TƯ CÁCH NHẮC TỚI! LOẠI NGƯỜI NHƯ ÔNG THẬT GHÊ TỞM, TÔI SẼ KHIẾN ÔNG TRẢ GIÁ CHO TỘI LỖI MÌNH ĐÃ LÀM. "

" Khụ...khụ...thả tao ra... nghịch...tử....thả...ra .."

Lâm Đạt thấy vậy vội tiếng lên can ngăn, dù gì hai người vẫn mang quan hệ cha con nếu để người khác thấy sẽ không tốt.

" Chủ tịch bình tĩnh bớt giận, ngài thả ông ta ra trước rồi có gì nói tiếp."

" Vũ "

Y Đàm từ phòng mở cửa bước ra, khi nghe tiếng cô gọi anh mới buông bàn tay mình ra. Anh quay người thái độ thay đổi liền anh tới cạnh cô nắm lấy bàn tay mềm mỉm cười ôn nhu.

" Em sao ra đây, hửm? "

Y Đàm liếc mắt về phía sau nhìn thấy Trịnh Hoài Đăng, cô đoán rằng đã có một cuộc cãi vả xảy ra.

" Em muốn thấy anh thôi không được sao? "

Anh khẽ cười dịu dàng : " Được chứ, em muốn gì anh đều đồng ý cả "

" Hì ~~~"

Cô cười phì lên tinh nghịch, nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Đàm Đàm anh bấy giác cười theo yêu chiều. Y Đàm cười lên vì anh cưng chiều cô vô điều kiện như này, miệng lại anh rất ngọt nữa.