Lạt Mềm

Chương 3




Hôm nay Trung học Khải Du tổ chức họp phụ huynh. Tám giờ sáng bắt đầu, kéo dài đến giờ tan học buổi trưa. Để các phụ huynh có ghế ngồi, buổi sáng sau khi kết thúc tiết tự học sớm, các học sinh được cho rời khỏi lớp.

Tuy là quá trình họp phụ huynh khiến người ta thấp thỏm khó yên, nhưng bốn tiếng buổi sáng học sinh được tự do, có thể thích làm gì thì làm, đến thư viện học cũng được, ra sân thể dục đi dạo tán gẫu cũng được. Ăn sáng xong, Tề Dĩ Phạm tập trung đám bạn bè trong lớp ra sân chơi bóng rổ.

Trung học Khải Du là trường tư đắt đỏ nhất ở Bắc thành, không chỉ có lực lượng giáo viên hùng hậu, cơ sở vật chất cũng cực kỳ đầy đủ, có thể so với một ngôi trường đại học cỡ nhỏ. Sân bóng rổ của trường được bố trí rộng rãi đẹp đẽ, thậm chí những giải đấu bóng rổ giữa các trường trung học đều lấy Khải Du làm địa điểm tổ chức.

Tề Dĩ Phạm vào sân bóng, trước đi thay quần áo. Bên trong phòng thay đồ ngoại trừ cậu ta thì còn mấy người anh em tốt. Tề Dĩ Phạm là độc tôn của Tề gia ở Bắc thành, ngoài ra, còn là cháu ngoại của Tần gia ở Bắc thành. Từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, ngậm chắc chiếc thìa vàng mà trưởng thành. Những người anh em này của cậu, về cơ bản cũng đều là con cái trong những gia tộc khá có mặt mũi tại Bắc thành.

Mà càng là những gia tộc hơi có mặt mũi thì đều sẽ quan tâm đến thành tích của con cái trong nhà. Mọi người ngồi trên ghế dài trong phòng thay đồ tán gẫu, tuy sắp đi chơi bóng, nhưng đều không giấu được căng thẳng với bão táp sắp tới sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc.

So với bọn họ, Tề Dĩ Phạm ung dung hơn rất nhiều, Trương Ninh ngồi một bên hỏi: "Cậu để cậu mình đến họp thay thật đấy à?"


ads

Mấy người đang tán gẫu dừng lại câu chuyện, quay sang nhìn Tề Dĩ Phạm. Dưới những ánh mắt chăm chú như vậy, Tề Dĩ Phạm lại không mấy bận tâm đáp: "Không thì sao? Ba mẹ tôi cũng không ở trong nước."

Vì một vài công việc của tập đoàn nên ba mẹ của Tề Dĩ Phạm đã đi công tác ở Châu Âu. Chuyện này, lúc chủ nhiệm lớp Kiều Diên thông báo về buổi họp phụ huynh ở lớp cậu ta đã đề cập qua.

"Tôi nói ba mẹ tôi không có ở trong nước, thầy ta hỏi không còn người nhà nào khác à? Tôi đành nhờ cậu đến thôi." Tề Dĩ Phạm nói.

Thấy Tề Dĩ Phạm nói đến là ung dung như thế, Trương Ninh lại nói: "Cậu đây là muốn hù chết chủ nhiệm lớp rồi."

"Tôi chẳng quan tâm." Tề Dĩ Phạm hoạt động cổ tay, cười nói: "Là thầy ta nhất định đòi phụ huynh nhà tôi đến."

Lời nói của Tề Dĩ Phạm ít nhiều mang theo sự hờ hững và chờ xem kịch vui, những người còn lại cũng ngầm hiểu không nói tiếp. Cả đám cười ha ha đứng dậy, Tề Dĩ Phạm vỗ tay nói.

"Đi thôi! Chơi bóng nào!"

Dứt lời, mấy người rời khỏi phòng thay đồ.

-

Kiều Diên xuống xe buýt, đứng cạnh trạm dừng ngây người.

Đối diện trạm xe buýt, xe của phụ huynh học sinh đã lục tục đi về phía cổng trường. Kiều Diên nhìn một lát, lấy lại tinh thần, đứng thẳng người băng qua đường lớn.

Buổi sáng là họp phụ huynh, buổi chiều là họp lớp, một ngày hôm nay của chủ nhiệm lớp sẽ cực kỳ bận rộn. Kiều Diên vào trường, vào văn phòng cầm tài liệu đã chuẩn bị cho buổi họp.

Cầm được đồ rồi, Kiều Diên rời khỏi văn phòng, đi về phía dãy lớp học.

Bởi vì phụ huynh đã đến đông đủ nên trong lớp khá ồn ào. Một vài học sinh không rời khỏi dãy lớp học mà chờ ở ngay cửa lớp, Kiều Diên đi lên cầu thang, có mấy học sinh thấy cậu đều lên tiếng chào. Kiều Diên vừa đáp lại vừa đi lên tầng trên cùng.

Trong hành lang ngoài phòng học, có cả phụ huynh và học sinh đứng, thậm chí còn có tiếng tranh cãi ầm ĩ. Kiều Diên đi vào hành lang, mấy học sinh đang đứng nhìn thấy cậu, bèn nhắc ba mẹ mình thầy chủ nhiệm đến rồi. Nhắc xong thì giục ba mẹ đi vào lớp.

Mấy người phụ huynh đều bất giác quay sang đánh giá Kiều Diên. Trong ánh mắt đánh giá của vài người còn mang theo thăm dò và không quá chắc chắn, đồng thời vẫn kèm với ý cười để không mất đi lịch sự. Đánh giá Kiều Diên xong, họ lên tiếng chào hỏi cậu, Kiều Diên cũng khẽ gật đầu đáp lại.

Chào hỏi đơn giản xong, mấy người phụ huynh đẩy cửa lớp đi vào trong.

Ở lại hành lang chỉ còn lại học sinh, Kiều Diên cũng đi tới, đẩy cửa.

Ghế ngồi trong lớp học thay bằng phụ huynh ngồi, mỗi người đều tự tìm vị trí của con nhà mình ngồi xuống. Biết là thầy chủ nhiệm đi vào, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.

Người đàn ông đeo một cặp kính gọng kim loại màu bạc, mặc một chiếc áo khoác thể thao tối màu, dáng người thon dài hơi gầy. Cậu đi vào đến bục giảng, đặt tập tài liệu trên tay xuống, sau đó quay lại viết hai chữ lên bảng đen, viết xong, cậu quay lại nhìn phụ huynh ngồi dưới nói.

"Xin chào, tôi là Kiều Diên."

-

Tần Đông Loan vừa lái xe vào đến trường thì nhận được điện thoại của Tề Dĩ Phạm. Tề Dĩ Phạm hỏi anh có thể đến đúng giờ hay không, còn báo luôn vị trí của lớp mình.

Năm nay Tề Dĩ Phạm lên lớp 11, 11A8. Tề Dĩ Phạm ngồi ở bàn đơn cuối cùng cạnh cửa sổ.

Trong lớp đều là bàn đơn, một lớp học cũng chỉ có hơn hai mươi học sinh, bởi vậy xung quanh khá thông thoáng. Nhưng dù sao nơi này cũng chỉ dành cho đám thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đối với người đàn ông trường thành như Tần Đông Loan vẫn có hơi chật hẹp. Nhưng Tần Đông Loan không mấy bận tâm, sau khi ngồi xuống, anh cầm phiếu điểm của kỳ thi giữa kỳ lên xem qua.

Thành tích bình thường, xếp ở hạng giữa. Tần Đông Loan xem qua, đặt phiếu điểm sang một bên.

Tám giờ sáng, cửa sổ bắt đầu có nắng chiếu vào, Tần Đông Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe phụ huynh xung quanh nói chuyện.

Đề tài chủ yếu xoay quanh thành tích của con cái nhà mình, còn có vài chuyện xảy ra gần đây trong lớp. Đã nói đến những chuyện này, dĩ nhiên cũng bao gồm cả chủ nhiệm lớp mới.

"Chủ nhiệm mới này chỉ thay tạm thời thôi đúng không? Ôi chao, trường sẽ không để cho làm luôn đó chứ? Phải nói chủ nhiệm lớp cũng chỉ có thầy Lý là khiến tôi tin tưởng, có tuổi tác và lai lịch, vậy mới bảo ban được học sinh chứ. Tôi nghe thằng bé nói chủ nhiệm lớp mới này còn trẻ lắm, ở lớp có rất nhiều học sinh không nghe lời cậu ta."

"Thật hả? Nghe nói là tốt nghiệp thạc sĩ từ trường đại học danh tiếng mà?"

"Tốt nghiệp thạc sĩ trường đại học danh tiếng thì đã sao. Đây cũng chỉ có thể nói lên là thầy ta có năng lực, cũng đâu có nghĩa là có thể dẫn dắt tốt lớp mình trong vai trò chủ nhiệm."

"Đúng rồi."

Đang trong lúc khí thế ngất trời thì tiếng cửa mở truyền đến.

Người đàn ông với dáng hình thon dài hơi gầy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, cậu cúi đầu đi lên bục giảng, cầm phấn viết lên bảng đen tên của mình.

-

Kiều Diên giới thiệu xong, đưa mắt nhìn xuống phụ huynh dưới bục giảng.

Cậu làm thầy giáo ở Khải Du gần được một năm, cũng đã quen với rất nhiều tầm mắt cùng chiếu tới. Chỉ khác một điều đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên, bên dưới cũng không phải học sinh đang ngồi, mà là các bậc phụ huynh thậm chí còn lớn tuổi hơn cả cậu. Bởi vậy thay vì một buổi lên lớp, thì trước mắt này giống như một buổi họp báo cáo.

Kiều Diên dựa theo quá trình có sẵn của buổi họp phụ huynh thông thường. Trước sẽ phân tích kết quả thi của từng học sinh, sau đó là giải đáp câu hỏi cho các phụ huynh.

Kiều Diên thoáng quét mắt qua các phụ huynh dưới bục giảng, chuẩn bị làm từng bước bắt đầu. Nhưng trước khi bắt đầu, ánh mắt của cậu lướt qua chỗ ngồi cuối cùng cạnh cửa sổ, lúc nhìn thấy Tần Đông Loan ngồi đó, ánh mắt của cậu dừng lại.

Kiều Diên phóng tầm mắt qua nửa lớp học, nhìn Tần Đông Loan ngồi ở đó. Thấy cậu bỗng nhiên im lặng, phụ huynh ngồi bên dưới khó hiểu gọi.

"Thầy Kiều?"

Kiều Diên nghe thấy có người gọi mình, hồi thần cúi đầu nhìn tài liệu. Phụ huynh ngồi bên dưới chờ đợi nhìn cậu, Kiều Diên chớp mắt một cái, nói.

"Bây giờ chúng ta bắt đầu."

Tần Đông Loan ngồi ở chỗ của Tề Dĩ Phạm, giương mắt nhìn Kiều Diên đứng trên bục giảng.

Cậu khá gầy, nhưng không lùn, mặc một chiếc áo khoác thể thao, khóa kéo lên cao nhất, dừng lại đúng ở chỗ hầu kết.

Cậu cúi đầu, cầm phiếu điểm đọc.

Tốc độ đọc của cậu rất chậm, có thể từ tốc độ này cảm nhận được tính cách của cậu, hẳn là cũng khá chậm chạp. Cậu đọc lần lượt từng hàng trong phiếu điểm, chờ đọc đến Tề Dĩ Phạm, Kiều Diên nhìn phiếu điểm, hơi dừng lại.

Sau đó, Kiều Diên nói: "Bạn học Tề Dĩ Phạm cần tiếp tục cố gắng. Ngoài ra không nên đánh nhau. Hy vọng phụ huynh dẫn dắt cho em ấy."

Kiều Diên phân tích Tề Dĩ Phạm, Tần Đông Loan lắng nghe, khẽ cười.