Lạt Mềm

Chương 44




Sau khi Kiều Diên quay về trường, Tần Đông Loan ở nhà ăn xong cơm tối.

Dì giúp việc tính toán thời gian, chuẩn bị cơm tối xong cho Kiều Diên thì ra về. Trong nhà chỉ còn lại một mình Tần Đông Loan, anh đọc văn kiện một lát, sau đó quay ra ngồi xuống sô pha trong phòng khách, mở ti vi tìm một bộ phim điện ảnh.

Anh cũng không có nhiều phương thức giải trí. Sau khi về nước việc ở công ty quá nhiều, phần lớn thời gian anh đều ở công ty hoặc là các buổi tiệc xã giao, ngược lại có rất ít thời gian dành cho chính mình. Mà hiện tại, trong một ngày đông lạnh lẽo như thế này, có thể ở trong căn nhà ấm áp, xem một bộ phim điện ảnh cũng rất không tồi.

Bộ phim vừa bắt đầu, bên ngoài truyền đến tiếng Kiều Diên bấm mật mã. Không lâu sau, cửa mở, Kiều Diên bước vào.

Bên ngoài khá lạnh, trong nhà lại ấm áp. Kiều Diên đi vào, hơi lạnh trên người được ấm áp xua tan, cậu ngẩng đầu nhìn vào trong phòng khách, Tần Đông Loan ngồi ở sô pha cũng quay đầu nhìn về phía cậu.

Dì giúp việc đã ra về, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tần Đông Loan, đèn ở phòng khách và nhà ăn được bật lên, không tính là quá sáng, nhưng vừa đủ. Tần Đông Loan ngồi ở ghế sô pha, ti vi đối diện đang phát phần mở đầu của bộ phim. Tần Đông Loan nhìn về phía cậu, hỏi.

"Về rồi?"

Kiều Diên nhìn khung cảnh trước mắt, có một nháy mắt thất thần. Nhưng sau khi Tần Đông Loan lên tiếng, ánh mắt của cậu khẽ động. Kiều Diên hồi thần nhìn về phía Tần Đông Loan, thấp giọng đáp một tiếng, cúi đầu thay giày.

Trên bàn đã đặt sẵn cơm tối dì giúp việc chuẩn bị cho cậu, Kiều Diên đi tới rửa tay. Từ lúc cậu đi vào, Tần Đông Loan đã ấn tạm dừng bộ phim.

Kiều Diên ngồi xuống bàn ăn, Tần Đông Loan lại cho bộ phim tiếp tục chạy.

Kiều Diên bắt đầu ăn cơm, ngồi từ đây có thể nhìn thẳng đến ti vi. Cậu ngồi tại chỗ, cầm đũa vừa ăn vừa nhìn về phía đó.

Hôm nay anh vẫn lựa chọn một bộ phim điện ảnh có nội dung khá bình thường, nhạc phim nghe rất êm tai, cũng rất thư giãn. Vào một đêm đông thế này, có một sự ấm áp yên bình lạ.

Kiều Diên ngồi ở bàn ăn, cùng Tần Đông Loan xem phim. Không biết qua bao lâu, ánh mắt của Kiều Diên bị tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ sát đất hấp dẫn. Cậu nâng mắt lên, lướt qua ti vi nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất. Có tòa nhà tài chính sáng trưng làm nền, từng bông tuyết trắng nhiễm ánh sáng rơi xuống, lơ đãng phiêu diêu.

Tuyết rơi rồi.

Kiều Diên ngồi ở bàn ăn, đũa trên tay không tiếp tục chuyển động. Cậu ngẩng đầu, ngây người nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Cậu sinh ra và lớn lên ở Bắc thành, đối với tuyết cũng không có tình cảm gì đặc biệt. Mà hiện tại, cậu ngồi trong bầu không khí ấm áp thoải mái, trên bàn có đồ ăn ngon, trong phòng khách chiếu một bộ phim nhẹ nhàng thư giãn, ngoài cửa sổ sát đất là tòa nhà tài chính rực rỡ ánh đèn hòa với bóng đêm phía xa, từng bông tuyết lơ đãng phiêu diêu bên ngoài cửa sổ, dưới hoàn cảnh này, khung cảnh này, ngược lại khiến trong lòng cậu sinh ra một thứ cảm giác khác lạ.

Cậu giống như chưa bao giờ có một buổi tối nhẹ nhàng thoải mái như thế im lặng ngồi ngắm tuyết rơi.

Không chỉ có thế, trong phòng khách còn có sự tồn tại của Tần Đông Loan, khiến khung cảnh tuyết rơi bình thường càng trở nên đặc biệt.

Hàng mi dài của Kiều Diên theo từng bông tuyết rơi xuống mà nhẹ nhàng chuyển động, cậu rũ mắt, nhìn về phía ghế sô pha trong phòng khách. Sau khi xem được một lát, Tần Đông Loan đã nằm xuống cho thoải mái.

Lưng ghế cao che khuất anh, chỉ lộ ra cánh tay dùng để gối đầu. Kiều Diên nhìn về phía anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu.

"Tuyết rơi rồi."

Tiếng của Kiều Diên không lớn, nhưng bên trong phòng khách im lặng vẫn nghe được rõ ràng. Cậu nói xong, hẳn là Tần Đông Loan có thể nghe thấy. Nhưng anh lại vẫn im lặng không có động tĩnh gì. Kiều Diên cầm đũa, nhìn về phía Tần Đông Loan sau sô pha vẫn không nhúc nhích, cậu khẽ mím môi, đặt đũa xuống rồi đi đến bên cạnh anh.

Tần Đông Loan đang ngủ.

Bộ phim điện ảnh trong ti vi vẫn tiếp tục chiếu, mà Tần Đông Loan nhắm hai mắt, không biết đã ngủ mất từ lúc nào.

Kiều Diên đứng ở đó, cúi đầu nhìn anh.

Tần Đông Loan lúc ngủ và khi tỉnh cũng không khác nhau nhiều.

Đường nét trên người vẫn sắc bén rõ ràng, tựa như một bức họa với các nét phác thảo đẹp đẽ tinh tế. Anh đã thay sang quần áo ở nhà, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo len đan cổ tròn màu đen. Lên trên một chút là cần cổ thon dài, hầu kết gồ lên, nối thẳng một đường đến chiếc cằm với đường nét rõ ràng, kéo dài đến tận bên tai.

Tần Đông Loan thật sự rất đẹp trai.

Ban đầu sự chú ý của Kiều Diên va vào anh cũng là vì khuôn mặt này. Khi đó cậu chuyển trường vừa tiến vào lớp, giáo viên đứng trên bục giảng đọc tên của cậu, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối đều dừng trên mặt đất, có một lần ngẫu nhiên nâng lên nhìn về phía bàn cạnh cửa sổ, thấy được Tần Đông Loan ngồi đó.

Tần Đông Loan của tuổi mười bảy giống như một thiếu niên đầy sức sống, cảm giác thanh xuân ngập tràn trong nắng mai rực rỡ. Khi đó anh trắng hơn bây giờ một ít, đường nét trên khuôn mặt đẹp tựa như tranh. Anh mặc đồng phục trường, lưng tựa vào bức tường bên cạnh, cằm hơi nâng lên, ánh mắt nhìn về phía cậu.

Khoảnh khắc hai người lơ đãng chạm mắt trong không trung, trái tim im lặng của Kiều Diên có một nháy mắt giống như bị điện giật.

Cậu hơi ngẩn ra nhìn anh, mà Tần Đông Loan chỉ vừa đưa mắt đánh giá một giây đã bị Trần Cảnh Vũ bên cạnh gọi, ánh mắt rời đi. Anh quay mặt đi, để lại cho cậu một góc nghiêng rõ ràng, Kiều Diên nhìn vào đó, có cảm giác trong lòng đã vẽ xong một bức tranh.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Kiều Diên về Tần Đông Loan.

Sau đó bọn họ lại trải qua vài chuyện khác, chạm mặt ngắn ngủi mà đơn giản, giống như một đoạn dây nối bằng nước, đụng nhẹ là tan ra. Cuối cùng, nước phơi dưới ánh mặt trời bốc hơi toàn bộ, không để lại dấu vết. Sau đó nữa, chính là lần gặp lại sau mười năm.

Cậu vốn cho là bọn họ sẽ không gặp lại nữa. Cuộc đời sau này của cậu, sẽ ôm chặt những đoạn ký ức vụn vặt này mà sống cho xong. Nhưng mà không ngờ, hai người cứ thế gặp lại nhau, còn sau mỗi lần tiếp xúc mà dần trở nên gần gũi hơn.

Loại gần gũi này của họ, là xuất phát từ sự chủ động và thân thiện của Tần Đông Loan. Anh thật sự là một người tốt bụng, nhìn dáng vẻ thì như thờ ơ lạnh nhạt, nhưng sẽ ở những thời khắc quan trọng, đưa tay ra giúp đỡ một phen. Sự giúp đỡ trong lơ đãng của anh bắt nguồn từ nhân cách ưu tú đó, đồng thời cũng là một hạt giống chôn sâu vào trái tim cậu, mọc rễ nảy mầm, mạnh mẽ sinh trưởng.

Kiều Diên đứng cạnh ghế sô pha, rũ mắt nhìn Tần Đông Loan ngủ say. Phòng khách yên tĩnh, âm thanh nhẹ nhàng sâu lắng từ bộ phim có cảm giác hòa hợp đến lạ với khung cảnh tuyết rơi bên ngoài.

Cậu nhìn Tần Đông Loan, trái tim được lấp đầy bởi ấm áp vô tận. Dũng khí theo sự ấm áp tràn đầy đó chậm rãi tích tụ, khiến cậu muốn làm gì đó liều lĩnh lớn mật hơn.

Cậu cúi người, nhẹ nhàng tới gần trước mặt Tần Đông Loan.

Hơi thở của Tần Đông Loan rất nhẹ, động tác cúi người của cậu cũng không ảnh hưởng đến Tần Đông Loan đang ngủ say. Anh vẫn nhắm mắt, vẻ mặt trầm tĩnh như thường. Kiều Diên tới gần trước mặt anh, ánh mắt cẩn thận ghi lại từng đường nét khuôn mặt của anh.

Không gian và thời gian xung quanh như tại thời khắc này đều dừng lại, Kiều Diên nghe tiếng tim đập nặng nề bên tai.

Khoảng cách hai người kéo gần ở mức thấp nhất, đến cuối cùng, không còn lại khoảng cách nào nữa.

Cậu hôn lên trán anh.