Lạt Mềm

Chương 47




Nói ra thì, quan hệ của Nhiếp Vân Nhu và Tần Đông Loan không tính là xa lạ. Dù sao vòng xã giao ở Bắc thành cũng chỉ có vậy, mọi tham gia vài buổi tiệc hay hoạt động này kia là ít nhiều cũng gặp nhau. Không chỉ có vậy, Nhiếp Vân Nhu và Tần Đông Loan còn có một tầng quen biết sâu hơn.

Cô ấy và Tần Đông Loan học cùng một trường khi đi du học, chỉ là không cùng khóa, cũng không cùng chuyên ngành. Trong đám phú nhị đại đi du học, tính cách và giới tính khác nhau, đôi khi có mặt cùng một chỗ cũng không hẳn sẽ có tiếp xúc, lúc ở nước ngoài, Tần Đông Loan và Nhiếp Vân Nhu cũng chỉ chạm mặt mấy lần.

Bình thường Tần Đông Loan gặp nhiều người, cũng không đặc biệt ghi nhớ ai, nhưng Nhiếp Vân Nhu lại nhớ Tần Đông Loan. Dù sao đối với cô ấy mà nói, Tần Đông Loan quả thật rất chói mắt.

Tần Đông Loan khi còn học trong nước thành tích rất bình thường, gần như là giữ ở mức độ trung bình. Nhưng sau khi ra nước ngoài, thành tích của anh vẫn luôn đứng đầu, các giảng viên trong trường đều cực kỳ yêu quý anh, khen ngợi không dứt.

Có thể nói, dù bỏ qua ánh hào quang của gia tộc, Tần Đông Loan vẫn là một người cực kỳ chói mắt. Mà người như vậy, đương nhiên là khiến người ta gặp một lần sẽ không thể quên.

Lần này Nhiếp Vân Nhu đến Tần gia, cũng coi như là có cơ hội kéo gần khoảng cách với anh hơn. Trên bàn đều là người nhà mình, chủ đề tán gẫu đương nhiên cũng đặt ở chuyện nhà.

Ngoài những cái đó ra, Nhiếp Vân Nhu và Tần Đông Loan còn nói về những chuyện khi còn đi học ở nước ngoài. Bởi vì là cùng trải qua cùng nhớ lại, cuộc trò chuyện của hai người cũng tính là vui vẻ thoải mái.

Trên bàn cơm, mẹ Tần nghe hai người nói chuyện với nhau, cười nói với Tần Đông Loan.



"Con xem con đi, nếu không có ba con tham dự tiệc thương hội nhìn thấy Vân Nhu rồi mời con bé về nhà, cũng không thấy con nhắc gì với người nhà là có một cô bạn cùng trường như thế."

Nhiếp Vân Nhu ngồi một bên nghe vậy thì cười nói: "Con và Tần tiên sinh không học cùng khóa, còn khác chuyên ngành, trước đây ở trường cũng không có nhiều tiếp xúc."

"Trước đây không có nhiều tiếp xúc thì bây giờ chịu khó tiếp xúc là được. Hợp tác giữa Tần gia và Nhiếp gia luôn vững chắc, con và Đông Loan lại là bạn học cùng trường, sau này nhớ thường xuyên gặp nhau hơn." Mẹ Tần nói với Nhiếp Vân Nhu câu đó. Nói xong, bà nhìn sang Tần Đông Loan nói: "Đông Loan, con có số điện thoại của Vân Nhu chưa?"

"Tối nay sẽ thêm." Tần Đông Loan nói.

"Còn tối nay cái gì, bây giờ làm luôn đi, dù sao cũng không mất mấy phút." Mẹ Tần cười nói.

Bà ấy nói như vậy xong, Nhiếp Vân Nhu cười nhìn sang Tần Đông Loan. Tần Đông Loan không nói gì thêm, lấy điện thoại ra, thêm số của Nhiếp Vân Nhu.

Bầu không khí trên bàn cơm càng trở nên ấm áp và hòa hợp hơn. Mẹ Tần cực kỳ thích Nhiếp Vân Nhu, bảo cô ấy có thời gian rảnh lại đến nhà chơi. Còn dặn dò Tần Đông Loan có thời gian thì cũng chịu khó đến Nhiếp gia đi. Tần Đông Loan nghe mẹ nói, nhàn nhạt đáp lời.

Bởi vì có khách nên mọi người mở một chai rượu vang, Tần Đông Loan còn phải quay về nên không uống, nhưng Nhiếp Vân Nhu lại uống một ít.

Mọi người ăn tối xong, lại ở phòng khách tán gẫu thêm một lúc, đến hơn tám giờ tối, Nhiếp Vân Nhu đứng dậy chuẩn bị ra về.

Mẹ Tần nhìn sang Tần Đông Loan đứng bên cạnh, phân phó.

"Đông Loan, tối nay con không uống rượu, lái xe chở Nhiếp tiểu thư về đi."

Tần Đông Loan đang nâng cổ tay nhìn giờ đưa mắt về phía mẹ mình. Nhiếp Vân Nhu cũng hơi khó xử nhìn sang Tần Đông Loan, sau đó nói với mẹ Tần.

"Không cần đâu ạ. Nhà con có tài xế, con bảo chú ấy tới đón là được."

"Vậy sao được." Mẹ Tần nghe vậy thì cười nói, "Con đến nhà bác ăn cơm, chúng ta dĩ nhiên phải đưa con lành lặn không thiếu một sợi tóc nào quay về, sao còn làm phiền đến tài xế nhà con được."

Mẹ Tần nói xong, Nhiếp Vân Nhu cười cười, lại nhìn sang Tần Đông Loan.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Đông Loan đã buông tay xuống, nhìn sang Nhiếp Vân Nhu, nói: "Dĩ nhiên không thể làm phiền tài xế bên đó qua đây."

"Nhưng buổi tối tôi đúng là có việc này cần xử lý, lát nữa bảo tài xế của Tần gia lái xe qua đây, để chú ấy chở Nhiếp tiểu thư về đi." Tần Đông Loan nói.



Lúc Tần Đông Loan về không chắc mình có uống rượu hay không nên đã báo với tài xế, buổi tối đến đại trạch Tần gia chờ, vừa rồi tài xế đã nhắn tin cho anh, nói mình đến rồi.

Mẹ Tần nghe được câu đầu tiên của Tần Đông Loan, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng khi nghe đến câu sau, ý cười trong mắt hơi thu về.

Bà nhìn sang Tần Đông Loan, giống như còn muốn nói gì đó, Tần Thanh đứng một bên đã nói.

"Em ấy phải đến chỗ thầy Kiều xem thử."

"Buổi chiều thầy Kiều gọi điện cho con, nói là có việc không thể tiếp tục làm giáo viên dạy kèm cho Tề Dĩ Phạm nữa, nên con bảo em ấy đi tìm thầy Kiều hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Tề Dĩ Phạm thích thầy Kiều lắm, nếu không có chuyện gì lớn, có thể hỗ trợ giải quyết thì chúng ta cũng đỡ phải đổi giáo viên khác cho thằng bé."

Tần Thanh nói đến đây, quay sang Nhiếp Vân Nhu cười nói: "Em xem, chuyện này khá gấp gáp. Giờ này cũng không còn sớm nữa, để muộn thì thầy Kiều lại ngủ mất rồi."

Tần Thanh giải thích chuyện Tần Đông Loan phải đi làm, Nhiếp Vân Nhu nghe cô ấy giải thích xong, cười gật đầu.

"Có thể hiểu được ạ. Chuyện học hành của con trẻ rất quan trọng."

"Đúng rồi." Tần Thanh cười đáp.

Trong lúc Tần Thanh và Nhiếp Vân Nhu nói chuyện, Tần Đông Loan đã liên hệ để tài xế cho xe chạy đến trước cổng lớn, xe đến nơi, Tần Đông Loan nói với Nhiếp Vân Nhu.

"Nhiếp tiểu thư, tài xế đã chờ sẵn bên ngoài."

Nhiếp Vân Nhu tạm biệt từng người Tần gia trong rồi rời khỏi đại trạch Tần gia.

Tần Đông Loan không thể tự mình đưa Nhiếp Vân Nhu về, mẹ Tần ít nhiều có hơi không hài lòng. Sau khi Nhiếp Vân Nhu rời đi, mẹ Tần còn không quên trách Tần Đông Loan mấy câu. Tần Đông Loan im lặng nghe mẹ nói, cũng không nói gì. Cuối cùng vẫn là Tần Thanh dỗ dành mấy câu, mẹ Tần mới thôi.

Bên này mẹ Tần đã bình tĩnh lại, Tần Đông Loan cũng không tiếp tục nán lại thêm, chào mẹ một tiếng rồi lái xe rời khỏi đại trạch.

Xe rời khỏi đại trạch Tần gia, tiến vào đường lớn. Tần Đông Loan lái xe, hướng về phía nhà của Kiều Diên chạy đi.

Tần Đông Loan đã đến nhà Kiều Diên mấy lần, con đường này với anh đã quá quen thuộc. Không đến nửa tiếng sau, xe của Tần Đông Loan đã dừng lại trước đầu con hẻm đi vào nhà Kiều Diên.



Xe dừng, Tần Đông Loan đưa mắt nhìn về phía tòa nhà ở cuối con hẻm.

Đèn trong tòa nhà đã tắt hơn phân nửa, căn nhà ở tầng ba, giờ này lẽ ra phải sáng đèn lại tối om.

Tần Đông Loan nhìn cửa sổ tối đen không có ánh sáng, tựa lưng về sau ghế, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Diên.

Rất nhanh có tiếng chuông, nhưng mãi không có ai nghe máy. Sau mấy hồi chuông, cuộc gọi tự động kết thúc, Tần Đông Loan lại tiếp tục ấn gọi.

Lần này, trước khi hồi chuông cuối cùng kết thúc, bên kia ấn nghe.

Tiếp theo là tiếng của Kiều Diên truyền tới.

"A lô."

Cậu vừa lên tiếng, Tần Đông Loan hơi ngừng lại, sau đó hỏi Kiều Diên.

"Tôi đi lên hay cậu đi xuống?"

- -- Lời tác giả ---

Đúng không hả!!! Ngọt lên rồi ó!