Lâu lan giai nhân_C7.2
Đau đớn ở đầu ngón tay nổ tung, nàng cắn rất nặng, thậm chí trên da thịt ngăm đen của hắn rỉ ra máu tươi. Nhưng Hàn Chấn Dạ chỉ là nheo lại hai tròng mắt đen, cao thâm khó lường nhìn nàng.
“Phệ huyết nữ nô…”Hắn ngẩng đầu lên, lấy tầm mắt nóng rực khóa lại nàng, một tay hắn quấy nhiễu ở trên dây xích bạc, kéo dài đem nàng đến gần hơn, cho đến khithân thể nàng run rẩy dán lên lồng ngực của hắn.
Băng Nhi nhắm mắt lại thật chặt, trên môi nếm đến là máu tươi của hắn, không thể để cho nàng cảm thấy thỏa mãn, chẳng qua là làm sợ hãi của nàng sâu sắc hơn.
“Ngươi giết ta đi!”Băng Nhi tuyệt vọng hô, cho dù hai mắt nhắm lại, nàng vẫn có thể cảm giác được hơi thở phái nam mãnh liệt trên người hắn bao quanh mình, làm cho nàng không cách nào hô hấp.
Tay của hắn rơi vào trên gương mặt tỉ mỉ của nàng, chậm chạp vòng quanh đi xuống, trải qua nơi đẫy đà mềm mại, lướt qua vùng bụng bằng phẳng, chợt kéo áo váy da. Tay càn rỡ thăm dò vào trong quần lót nàng, uy hiếp muốn rút đi quần áo còn sót lại của nàng.
“Giết ngươi? Không, còn có thứ so sánh với tử hình càng thú vị trừng phạt. Ngươi có la lên, có khóc, có cầu khẩn, rồi sau đó hoàn toàn bị thuần phục,nhưng mà ta nhận lấy được chính là sự vui thích lớn lao.”Hàn Chấn Dạ buông ra dây cương, tùy ý cho con hồng mã dong ruỗi , tất cả chú ý cũng rơi vào trên người nàng.
Tay của hắn mang đến xúc cảm làm nàng kinh sợ, nàng mở mắt ngửa đầu nhìn hắn.
“Ta sẽ không cầu khẩn.”Nàng cắn chặt răng, hai tròng mắt thiện lương, lóe lên ngọn lửa quật cường, lần nữa công khai biểu thị trong bộ dáng nhu nhược của nàng thật ra linh hồn nàng lại vô cùng kiên cường.
“Muốn tới đánh cuộc sao?”Hắn không giận ngược lại cười, ở trên lưng ngựa xóc nảy, bắt buộc nàng xoay người lại.
Không gian rất hẹp, mà dưới cách cỡi ngựa đầy kỹ xảo cao siêu mang sự khống chế của hắn, động tác cử chỉ cũng tự nhiên như ở trên mặt đất bằng phẳng, duy trì thăng bằng hoàn mỹ.
Băng Nhi trong lòng run sợ, nỗ lực khống chế không lộ ra vẻ mặt khiếp đảm. Thân thể của nàng đã gần lộ ra trọn vẹn, thân thể mềm mại tùy ý hắn định đoạt, chỉ có thể lật xoay người lại, đối mặt với hắn. Nàng da thịt non mềm bị buộc dán chặt lấy thân thể cao lớn nóng rực của hắn đàn dần trợt xuống.
Hắn hai tròng mắt đen lóe lên, tựa hồ là cố ý thả chậm tốc độ ngồi xuống của nàng, mồ hôi trơn bóng tiếp xúc, nàng bởi vì … hình thức da thịt tương thân này mà phát ra thở dốc.
Ánh mặt trời rơi vào trên da thịt ngăm đen của hắn, cặp tròng mắt đen kia xem ra sâu không lường được, có tia tức giận kích tình. Mồ hôi theo cùng da bền chắc chảy xuống, thấm ướt da thịt nàng, bọn họ rất gần, gần đến có thể chia xẻ hô hấp lẫn nhau.
“Tách hai chân ra.”Hắn nhàn nhạt nói, ra lệnh.
“Không!”Băng Nhi mặt bỗng dưng trở nên đỏ bừng, bản năng cự tuyệt. Nàng vô luận như thế nào cũng không làm ra cử chỉ to gan như vậy, đưa lưng về phía hắn, nàng cũng đã bất an sắp bất tỉnh, nếu là theo mệnh lệnh của hắn, nàng chẳng khác gì là ngồi ở cái nơi nóng rực bàn ủi kia…( hí hí, ai cũng biết là cái nơi gì rồi đấy)
Hàn Chấn Dạ nhướng mày rậm lên .”Không?”Khóe miệng hắn bĩu một cái, lấy một tay đặt ở giữa hai chân thon dài của nàng, hơi dùng sức xé một cái , hai chân của nàng đã tách ra.
Nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, bởi vì động tác của hắn mà thiếu chút nữa ngã ngựa, vội vàng ôm lấy cổ của hắn tìm kiếm sự thăng bằng, thân thể xinh xắn chẳng khác gì là té ngã ở trên người hắn. Đợi đến nàng phục hồi tinh thần lại, phát hiện tư thế hai người giờ phút này, sắc mặt trở nên càng thêm đỏ bừng .
Hàn Chấn Dạ nghe không lọt lời cự tuyệt của nàng, giờ phút này hắn chả khác gì bạo quân độc tài, bởi vì nàng không phục tùng cho nên hắn phải tự thân động thủ .
Hai chân thon dài nàng bị buộc tách ra, vờn quanh ở hông của hắn, như vậy tư thế chẳng khác gì là ngồi ở trên đùi kiên cố của hắn,nơi mẫn cảm nhất của hai người một chỗ theo vó ngựa bôn ba mà chống đỡ lẫn nhau, có thân mật mà chuẩn bị.
“Ngừng… Dừng lại…”Nàng thấp thanh la hét, không ngừng mà giãy dụa.
“Ngươi cho là mình có thể cự tuyệt ta sao?”Hắn thấp giọng nói, để thân thể của nàng, ngón tay thô ráp đang lúc trơn vào trong quần lót, lục lọi cánh hoa non mềm của nàng.
Nàng chỉ còn có thể mềm yếu nằm tựa vào bờm ngựa xốp mền, mỗi một thần kinh trong cơ thể cũng là căng thẳng, bờm ngựa quét qua da thịt trần truồng sau lưng, giống như là nụ hôn của hắn nóng rực gây kích thích cực độ , tất cả giác quan cùng tri giác cũng trở nên càng thêm lung lay, da thịt của nàng dần dần nổi lên ánh màu đỏ bừng.
“Cởi quần áo của ta.”Hàn Chấn Dạ cầm tay nàng, đặt ở thắt lưng của hắn, tròng mắt màu đen khóa lại nàng đã dần dần mê loạn, thôi miên nàng.
Băng Nhi thở hào hển, biết không cách nào kháng cự hắn. Hắn cường đại mà nguy hiểm như vậy, nàng không có bất kỳ phần thắng. Hai tay mãnh khảnh kịch liệt run rẩy, tùy ý cho hắn nắm hướng bên hông hắn sờ soạn , trên đai lưng có khắc một đầu dã thú bừa bãi, xúc cảm kim khí lạnh như băng làm cho nàng trong lòng chấn động.