Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 65




Thiên Lãnh vừa vào phòng thì thấy Linh Nhiên quăng một xấp giấy vào chậu lửa. Nàng nhìn đám tro tàn của nó trầm ngâm khá lâu.

Trân bảo, có vấn đề gì sao?Ngươi lại đến có chuyện gì?Ta đến ngủ trưa cùng nàng.Hắn thản nhiên cởi áo ngoài nằm trên giường. Thám tử hồi báonàng đến thư quán gặp nữ tử tên là Ngọc Nữ kia. Nữ nhân đó Thiên Lãnhkhá phản cảm, nàng hại hắn điếng hồn tưởng mình đã bất trinh với trânbảo.

Hắn vừa cầm trong tay thông tin tình báo về nàng ta. Mộtngười như từ hư không toát ra, lai lịch bất minh nhưng lại có quan hệmật thiết với trân bảo.

Từ những hành động gần đây của nàng ta,hắn có thể khẳng định nàng ta trung thành và tận tụy với Nhiên Nhi.Nhưng mà nàng thân cận với người ngoài hơn thân cận với hắn khiến hắnganh tỵ không thôi.

Trân bảo hôm nay ra ngoài có gì vui không?Đừng giả vờ, ta đi đâu làm gì không phải ngươi đều nắm rõ sao?Xin lỗi nàng, ta không có ý gì khác chỉ là an toàn của nàng là mộttrong những vấn đề quan tâm hàng đầu của ta. Ta không thể để nàng mộtmình ra ngoài được. Mấy người đó chỉ đi theo bảo hộ nàng thôi, bọn họ sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của nàng.Hắn biết xung quanh nàng cũng có người đi theo nhưng mà hắn tin vào người của hắn hơn.

Ta tự biết bảo vệ chính mình, bọn họ nếu gây ra điều gì bất lợi chota, dù là vô tình hay cố ý cũng đừng trách ta không báo trước mà ra tayđộc ác.Nàng không cần phải lo điều đó. Ngoan, đi ngủ thôi! Nàng lại không ăn trưa đúng không?Không khẩu vị!Thiên Lãnh cũng chẳng biết nói gì, hiện tại hắn đối với chuyệnăn uống của nàng chưa biết tìm giải pháp như thế nào mới tốt. Nàng không nói vị giác của nàng rối loạn đến mức độ nào, hắn chỉ có thể lệnh chođầu bếp mỗi ngày đều nấu hàng loạt món ăn đủ thứ vị. Nàng cảm thấy mónnào có thể nuốt trôi thì ăn.

Nàng có đói không?Không! Ta ngủ, ngươi im đi!Thiên Lãnh đợi cho nàng ngủ say liền xích lại gần vòng tay ômnàng. Tại Phong quốc vào thời điểm này nhiệt độ ấm áp vừa phải nhưng cơthể của Linh Nhiên thiên lạnh nên hai người ôm nhau ngủ cũng không vấnđề gì. Cơ bản là Thiên Lãnh hắn chỉ cần ở gần Linh Nhiên thì sẽ muốnđộng chạm tiếp xúc thân thể với nàng nên hắn đương nhiên thấy thỏa mãn.Linh Nhiên thì không muốn cũng phải ráng chịu vì hiện tại nàng còn cầnhắn. Ít nhất cũng phải uống thêm hai mươi chín chén thuốc nữa thì nộithương của nàng mới bình phục được. Lúc đó… hừ…

Linh Nhiên đangđeo chiếc vòng ngọc mà nàng biết nó dùng để áp chế nội lực để hắn yêntâm vì nàng không muốn tên ấy đề phòng canh chừng nàng một ngày hai mươi bốn tiếng nửa bước không dời. Thực tế nàng hiện tại không định vận công nếu chưa cần thiết vì cơ thể đang bị tổn thương nên đeo nó cũng chẳngsao. Cơ thể không có nội lực, nó có thể áp chế cái gì? Căn bản vô tácdụng.

Nhưng mà đeo nó trên tay hai ngày nàng biết nàng quá coi thường hắn, vòng tay có cấm chú.

Tên đó chẳng biết tìm đâu ra pháp sư yểm bùa khá cao tay, chiếc vòng bìnhthường sau khi được hắn thi pháp đã biến chất, thứ này nàng cũng khôngnên tiếp xúc với nó quá lâu, nó gây tác hại rất lớn. Hắn nói yêu nàngnhưng hành động của hắn làm luôn chứng minh điều ngược lại.

Hắnkhông biết sinh mạng của Linh Nhiên đang được duy trì bởi một luồngthuần yêu khí do sư phụ đã truyền vào người nàng, khi bà thực hiện thaotác cải tử hồi sinh.

Nàng vốn dĩ là một luồng u hồn mà dương thọđã hết. Long Linh Nhiên đúng ra đã là một người chết. Cơ duyên tình cờkhiến nàng gặp được Ngọc Đình yêu nữ nên vận mệnh mới chuyển hướng trởthành như bây giờ.

Nàng hiện tại không phải người, không phải ma,cũng không phải là yêu nữ. Linh hồn của nàng đã lệch khỏi quỹ đạo luânhồi bình thường. Nàng không còn cơ hội đầu thai kiếp khác chỉ có thểsống mỗi một kiếp này cho đến khi luồng yêu khí duy trì sinh mạng kiacạn kiệt và nàng sẽ biến mất hoàn toàn.

Nếu nàng không muốn tanmất vào cõi hư vô, nàng bắt buộc phải tu luyện để đạt tới cảnh giới tiến hóa hoàn toàn thành yêu nữ thực sự. Sinh mệnh của yêu tộc kéo dài hơncon người rất nhiều.

Người phàm tu luyện thành yêu là có thực,bằng chứng chính là sư phụ của nàng. Có điều chuyện này nói dễ làm khó,Linh Nhiên lúc này cũng chưa biết phải làm như thế nào mới là đúng cách.

Hắn rõ ràng không có ý tốt khi cố gắng lừa gạt rồi dụ dỗ nàng mang thứ nguy hại này trên người. Nó tinh lọc đi yêu khí xung quanh nàng, thứ âm khíduy trì sinh mạng, thứ mà nàng đang cần càng nhiều càng tốt.

Nó tổn hại trực tiếp đến tuổi thọ của nàng.

Hắn muốn nàng chết dần chết mòn sao? Hắn trực tiếp đưa nó cho nàng như vậyhắn không sợ nàng phát hiện bí mật đằng sau thứ đồ vật vô tri này. Hắncó ý gì, nàng không hiểu.

***

Đầu buổi chiều Linh Nhiên ngủmê man không thức dậy, lúc đầu Thiên Lãnh không chú ý, hắn nghĩ rằngnàng mệt nên muốn ngủ thêm nhiều chút.

Sau khi giải quyết một vàicông việc riêng với thuộc hạ, hắn quay về phòng thì thấy người nàng nóng như lửa, hắn hốt hoảng lay như thế nào nàng cũng không tỉnh.

Nhiên Nhi! Nhiên Nhi, nàng tỉnh dậy đi! Nàng làm sao vậy?Hắn không biết vấn đề gì đang xảy ra. Tối hôm qua nàng lạnhngắt, sáng nay hai người họ mới tách ra có nửa buổi, bây giờ nàng lạichuyển sang trạng thái thân nhiệt nóng hừng hực. Tình trạng này liệu cónguy hiểm gì không?

Trân bảo, làm ơn nàng đừng có chuyện. Người đâu, mở cửa hầm băng ngay cho ta.Hắn ôm nàng ào vào tầng băng sâu nhất trong phủ. Hắn đặt nànglên giường băng lạnh buốt. Nhiệt độ trên người Linh Nhiên nóng ran nhưng kỳ lạ là hắn ôm nàng nhưng không hề bị bỏng. Cơ thể của nàng được hơilạnh từ giường băng tỏa ra bao vây toàn thân, hắn đứng ngay bên cạnhgiường nhìn nàng chằm chằm. Hắn đang dằn vặt tự trách, đều do hắn khôngtốt, đều do hắn không chăm sóc nàng cẩn thận. Sau chuyện tối hôm qua sao hắn có thể chểnh mảng bỏ mặc nàng một mình không có hắn bên cạnh chứ?

-Trân bảo, làm ơn … nếu nàng có chuyện gì, ta biết phải làm sao?

Hầm băng có nhiệt độ cực thấp, hắn chỉ đứng một lát tay chân đã tê dại mấtcảm giác. Nơi này không phải là chỗ cho một người bình thường ở lâunhưng hắn lo lắng cho nàng nên không muốn rời khỏi.

Nửa giờ, một giờ, hai giờ… sáu giờ trôi qua, nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại hay thân nhiệt được giảm bớt. Thiên Lãnh lo sợ.

Sử Tiết, ngươi đi mang nữ nhân tên Ngọc Nữ tới đây cho ta ngay tức khắc.Vâng, chủ tử!Ngọc Nhi đứng ở trên mặt đất sắc mặt càng ngày càng xanh mét.Tiểu thư xuống dưới hầm đã hơn nửa ngày, nàng lo lắng đến thắt ruột thắt gan nhưng mà nàng không có võ công, không xâm nhập vào nơi đó được,nàng cứ đặt chân vào là bị một luồng khí kỳ lạ dội ngược trở ra.

Sử Tiết, tiểu thư của ta làm sao rồi? Tiểu thư tỉnh chưa? Tiểu thư có làm sao không?Nàng vừa thấy họ Sử kia bước ra thì nhào vào kéo tay áo hắn hỏirối rít. Tên này không bước vào tấng hầm cuối cùng, hắn đứng ngoài cửachờ lệnh của chủ nhân. Nơi đó tuy lạnh khủng khiếp nhưng hắn vẫn chịuđược. Chủ nhân đứng ở trong bao nhiêu lâu, hắn sẽ đứng ngoài đợi lệnhbấy nhiêu lâu.

Vương phi chưa tỉnh, chủ nhân bảo ta đi tìm Ngọc Nữ nữ nhân kia.Ngươi buông tay mau, ta đang vội. Vương phi mà có chuyện gì ngươi gánhkhông nổi trách nhiệm đâu.Sử Tiết cấp tốc ra phủ, hắn tìm người đến rất nhanh. Căn bảnNgọc Nữ vừa nghe chủ nhân có chuyện liền cuống quít lôi theo một tên nam tử lạ hoắc đi theo hắn không hỏi han gì.

Gia Đằng Thanh Lãnh cảmthấy rất tức giận nhưng hắn không đủ sức phản kháng. Hắn đang yên đanglành tự dưng bị bắt cóc đến nơi này, từ đầu đến cuối chẳng hiểu là vìsao? Mặc dù mấy người này cũng không làm gì quá đáng với hắn nhưng hắnlà thiếu gia con nhà quyền quý trước giờ đâu có phải chịu đựng sự vô lễnhư thế này bao giờ. Đáng tiếc, hắn quá yếu để thành công phản kích bọnhọ.

Hắn là Gia Đằng tam công tử của y dược thế gia vùng Nam Thanh, một vùng đất trù phú nằm phía nam của Phong quốc. Hiến Đô là kinhthành, là trung tâm chính trị của Phong Quốc. Nam Thanh là cố đô, là thủ đô của tiền triều, mãi đến khi Lương Hoàng thái tổ ra lệnh chuyển kinhđô đến phía bắc thì nó mới trở thành một thành trì bình thường.

Gia Đằng gia tộc ở phía nam rất có thế lực, tam công tử là con trưởng dòngđích tôn, địa vị trong gia tộc rất cao. Hắn là ái tôn của đương nhiệmgia chủ nên có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Thế màmột ngày đẹp trời hắn bị người của Ngọc Nữ chộp cổ bắt đi không nể nang, hắn thực khó chịu, thực bực bội.

Các vị rốt cuộc mang ta đi tới đi lui làm cái gì vậy? Ta có thiếu nợ gì các người sao, có còn để cho người ta sống nữa không? Thật là nhữngngười vô duyên bất lịch sự.Gia Đằng tam công tử, cẩn thận miệng lưỡi của ngài!Ngọc Nữ ác liệt bắn cho hắn cái nhìn đe dọa. Chủ tử mà có chuyện gì, nàng sẽ băm hắn tế nàng, hắn tốt nhất cầu nguyện chủ tử an toàn.

Nàng kéo hắn đi theo vì lúc sáng chén thuốc Linh Nhiên uống có chứa máu củatên này. Nếu chủ tử có gì bất trắc thì đều là lỗi của hắn.

GiaĐằng Thanh Lãnh nếu biết Ngọc Nữ nghĩ thế này, hắn sẽ tức ói máu. Hắnmới là người vô tội, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Tiếc rằnghọa từ trên trời rơi xuống, hắn không tránh được.

Vị cô nương này cả vị công tử kia nữa, chúng ta đang đi đâu đây?Nhị vương phủ!Thanh Lãnh nhíu mày. Chuyện này không đơn giản rồi! Hoàng gia hắn không muốn dính dáng gì đến người của bọn họ.

Chủ tử ta cần vài giọt máu của ngươi, ngươi muốn hay không muốn cũng phải cho.Quả nhiên là người vô văn hóa, bá đạo trong từng hạt gạo, hắn xui xẻo mấy ngàn đời mới đụng mặt mấy người này.

Ngọc Nữ nhào vào hầm băng ngay tức khắc, nàng kéo Thanh Lãnh đi theo, đáng tiếc tên này võ công quá kém bị đánh bay ra.

Chủ tử! Nàng ấy sao rồi?Ngọc Nữ phi thân đến bên cạnh giường Linh Nhiên cộc lốc cấttiếng hỏi Thiên Lãnh. Nàng cứ gặp tên này là thấy ghét, vô thức bày tỏsự thù hằn.

Nóng! Cả buổi chiều chưa từng hạ nhiệt xuống được chút nào!Thiên Lãnh tê cứng hết cả người rồi nhưng vẫn ráng sức dùng nội lực hộ thể đứng bên cạnh giường quan sát Linh Nhiên.

Người ở ngoài, mau cắt tay tên nam nhân ta mang đến kia một chén huyết mang vào đây.Ngọc Nữ quan sát Linh Nhiên một cái liền ra quyết định. ThiênLãnh liếc nhìn nàng băn khoăn nhưng hắn không hỏi hay ngăn cản gì. Hắnbiết đây là thân tín của trân bảo cộng thêm nữa lúc này hắn cũng khôngcó giải pháp khác. Linh Nhiên không thể đợi thêm lâu hơn cơ thể ngườinóng quá lâu rất nguy hiểm, đây là y học thường thức, hắn biết rõ.

Bên ngoài cửa vọng vào tiếng rên la oai oái của tên kia, hắn bị Sử Tiết cắt tay lấy máu với động tác không mấy nhẹ nhàng. Ngọc Nhi lấy khăn taybăng vết thương cho hắn, hắn không thể mất máu chết được, tiểu thư còncần dùng hắn.

Sử Tiết cầm chén huyết vào phòng, mùi máu tươi lantỏa trong không khí lạnh khiến cho căn phòng với ánh sáng mờ mờ càngtrầm thêm vài phần rùng rợn.

Trân bảo phải uống thứ này sao?Không còn cách nào khác!Ngươi buông chén xuống được rồi, ta giúp nàng ấy!Ngọc Nữ không giành với hắn, tình trạng của chủ nhân không thểchậm trễ thêm. Thiên Lãnh nhìn chén huyết bắt đầu đông lạnh trong tay,ánh mắt toát lên sự đau lòng, thứ này là giành cho người uống sao? Nhiên Nhi tỉnh lại tốt nhất không nên biết nàng đã uống phải thứ gì.

Đút thuốc từng muỗng cho một người là chuyện bình thường nhưng đút máu từng muỗng cho người bệnh lại là một cảnh giới khác. Vẻ mặt Thiên Lãnh bìnhtĩnh nhưng đáy lòng hắn ầm ầm sóng gió. Sao nàng phải chịu đựng chuyệnnày? Ông trời thật không công bằng với nàng!

Linh Nhiên nuốt trong vô thức, chân mày nàng nhíu lại, hẳn là thứ chất lỏng này khiến vị giác nàng khó chịu.

Trân bảo, ngoan! Uống thuốc!Hắn nhỏ giọng dụ dỗ. Linh Nhiên nghe âm thanh giọng nói của hắn, chân mày càng nhíu chặt hơn. Nàng bài xích hắn ngay cả khi bất tỉnh.

Chủ tử, uống thuốc thôi! Uống một chút thì tốt rồi!Ngọc Nữ nãy giờ vẫn quan sát Linh Nhiên, nhìn vẻ mặt nàng khó chịu, nàng tiến lên nhỏ giọng thì thầm.

Tuy sắc mặt của Linh Nhiên không hoàn toàn thả lỏng nhưng nàng đã chịu nuốt xuống. Ánh mắt Thiên Lãnh tối sầm.

Trân bảo khi tỉnh táo dùng lý trí để bắt buộc chính mình chịu đựng sự gầngũi của hắn thậm chí còn rúc vào lòng hắn. Nhưng mà khi nàng bất tỉnhthì …

Thiên Lãnh cảm thấy thực chua xót. Hắn ở trong lòng nàngkhông bằng một người thuộc hạ. Chẳng lẽ nàng và hắn sẽ mãi mãi là tìnhtrạng bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng này sao? Lời nói củamẫu hậu văng vẳng bên tai khiến hắn rạnh run, lạnh từ trong ra ngoài.

Chủ tử, ngài tỉnh rồi!Thiên Lãnh đang thất thần thì nghe tiếng reo vui vẻ của Ngọc Nữ. Hắn nhanh chóng giấu chén sứ ra phía sau, hắn cảm thấy không nên để cho nàng biết nàng vừa uống cái gì. Hắn sợ nàng cảm thấy kinh tởm.

Sao ngươi lại ở đây? Ta ở chỗ nào vậy?Linh Nhiên nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt nàng chạm vào đôimắt đen láy chứa đầy sự quan tâm đồng thời có sự buồn bã dễ dàng nhìn ra của Thiên Lãnh.

Đây là hầm băng ngầm của vương phủ. Trân bảo nàng cảm thấy trong người thế nào?Ta bị làm sao vậy?Nàng nóng lên, ngủ say bất tỉnh, tất cả chúng ta đều rất lo lắng.Chuyện này nếu lần sau có xảy ra thì cũng không cần quan tâm, ta sẽ tự tỉnh lại nhanh thôi!Linh Nhiên lãnh đạm nói. Ngủ mê man chỉ là phản ứng bình thườngdo thuốc nàng uống ban sáng thôi, không việc gì phải huyên náo như thếnày.

Ngươi về đi!Vâng, chủ tử!Khoan đã, ngươi đưa ai đến có phải không?Vâng, thuộc hạ đưa Gia Đằng tam công tử đi theo. Ngài cần gặp hắn sao?Không, đưa hắn trở về đi!Vâng lệnh chủ tử.Ngọc Nữ quỳ lễ rồi đi ra ngoài. Linh Nhiên đưa tay sửa sang lạilàn tóc rối bù và ướt át của mình, chìm vào suy nghĩ cái gì đó quên mấtsự hiện diện của Thiên Lãnh.

Nàng thân nhiệt đang nóng nên khôngcảm thấy lạnh thế cho nên khi nàng thoát khỏi suy tư nhìn lên thấy hắnmặt tái mét nhìn nàng si mê, nàng giật mình.

Ngươi làm gì ở đây?Trân… bảo… chúng ta …ra ngoài thôi, nơi… này nàng ở lâu… không tốt! Ta cũng rất lạnh.Hai hàm răng của hắn va vào nhau lập cập, hắn đứng trong này gần tám tiếng đồng hồ, dù nội lực hùng hậu cũng chống đỡ sắp không nổi.

Ngươi quá rảnh rỗi, ai mượn ngươi vào đây chịu tội! Đáng đời!Linh Nhiên cất giọng chế giễu. Nàng đứng dậy lưu loát xuốnggiường và đi ra ngoài, sau lưng nàng Thiên Lãnh bởi vì tay chân tê hoàntoàn tê cứng nên di chuyển cực khó khăn. Lòng hắn lại đang rối rắm nênkhông cẩn thận bị té ngã xuống đất. Linh Nhiên nghe tiếng động nhưngkhông thèm quan tâm. Nàng nhận áo choàng từ tay Ngọc Nhi và chủ tớ haingười thản nhiên trở về phòng.

Sử Tiết nhìn theo bóng lưng haingười rồi quay lại nhìn chủ tử của hắn đang chật vật trên mặt đất, ánhmắt ngài đờ đẫn vẫn dõi theo vương phi thì cảm thấy không đáng.

Chủ nhân, nàng ấy…Không cần phải nói gì cả! Ngươi lại đây đỡ ta một chút, ta đứng lên không nổi.Thiên Lãnh thu hồi tầm mắt, hắn không muốn thấy sự thương hại trong ánh mắt cận vệ thân tín này.

Vâng! Ngươi đi gọi người chuẩn bị nước nóng cho chủ tử để ngài tắm rửa xua bớt hàn khí một chút.Hắn ra lệnh cho ai đó trong bóng tối. Người kia liền đi ngay,hắn cũng thấy chủ nhân sủng vương phi quá đáng, nữ nhân đó khiến tự tônnam nhân của ngài gần như mất sạch. Sự kiên nhẫn của một người là có hạn độ, hắn bắt đầu bất mãn với nữ chủ nhân, chủ nhân ngài đôi lúc thậtđáng thương! Tình ái quả nhiên là thứ nguy hại, thứ ấy quá sức đáng sợ.

Đỡ ta đến chỗ Nhiên Nhi!Ngài…Sử Tiết định nói cái gì đó nhưng thấy ánh mắt hờn giận của chủtử, hắn ngậm miệng lại. Khuyên vô dụng, hắn để giành sức gác đêm thì tốt hơn, rõ là làm ơn mắc oán mà.

Linh Nhiên đang chuẩn bị y phục tắm rửa thì Thiên Lãnh bước vào. Sắc mặt hắn vẫn khá tệ, nàng thấy rõ nhưng mà dửng dưng.

Chúng ta không nên tách ra quá lâu, nàng cứ nóng lạnh thất thường như hai ngày nay, ta đau tim.Ta có chết cũng không mượn ngươi hốt xác.Nàng bây giờ rất giỏi rồi, không cần ta nữa.Ta có bao giờ cần ngươi sao?Linh Nhiên dối lòng chế giễu hắn. Nàng có chết cũng không thừanhận lúc này nàng tách ra khỏi hắn không được, có điều hắn không cầnbiết điều ấy.

Nàng nói thế nào ta biết thế ấy nhưng mà từ bây giờ chúng ta luônphải cùng một chỗ, nàng muốn đi đâu làm gì, ta bồi nàng cùng đi.Thiên Lãnh cất giọng vô lực, hắn thật là không còn sức tranhluận với nàng nữa. Hắn buông mình xuống ghế dài ở giữa phòng, phóng ánhmắt nhìn thân ảnh của nàng đã quay lại bận rộn với đống quần áo củanàng.

Hắn chuẩn bị cho nàng rất nhiều y phục, trang sức, phụ kiệncác loại nhưng mà nàng hình như đều không thích. Hắn luôn thấy nàng quơtay loạn xạ lấy đại một thứ gần tầm với nhất, hôm nay vì sao nàng lại có nhã hứng lựa này chọn kia?

Mỗi ngày đều là hắn chọn lựa mọi thứphối hợp thành một bộ y phục đẹp mắt rực rỡ cho nàng. Mắt thẩm mỹ củahắn không đống nhất, hắn lựa chọn trang phục cho bản thân đều đơn giản,nhẹ nhàng nhưng lựa chọn cho nàng hắn rất cầu kỳ.

Không phải lànàng cần thêm trang sức này nọ phụ trợ cho dung nhan sẵn có mà là nàngcần phụ kiện đáng yêu mềm mại để làm mềm hóa đi nét mặt luôn lạnh băng,khí chất quá lãnh kia.

Hắn cảm thấy nàng không cần phải võ trangchính mình kiên cố như thế, nàng chỉ cần làm một nữ tử ôn nhu, chỉ cầnphụ trách xinh đẹp tươi tắn mỗi ngày như mọi ngày, mọi trách nhiệm khácđể hắn gánh vác giúp nàng thì tốt rồi.

Ta mang về cho nàng một bộ trang sức chế từ hồng ngọc tốt nhất, tađể trên bàn trang điểm cho nàng, nàng coi thử xem có thích không?Cũng không tệ.Nàng không thích à?Ta có rồi.Có rồi? Ta còn tưởng đó là sản phẩm độc nhất không có bản thứ hai chứ. Mỹ Nhân Quán chiêu bài này đập đi được rồi!Thiên Lãnh lầm bẩm. Hắn bỏ một số tiền lớn đặt chế tạo bộ trangsức đó, mẫu mã cũng là hắn tự tay vẽ, thế mà vẫn có bộ khác tương tựsao?

Lần sau ngươi đụng độ người của Mỹ Nhân Quán thì khách khí một chút, họ là người của ta.Cái gì cơ? Nàng là chủ nhân phía sau màn.Cứ xem là như thế đi!Linh Nhiên nhàn nhạt đáp. Mỹ Nhân Quán có cổ phần của nàng, sựphát triển của nó hiện tại đang diễn ra rất tốt. Nàng không cần cùng đại tà giáo chống đối, rất không có lợi.

Nàng có liên quan đến tổ chức đó từ khi nào? Nó khá là phức tạp đấy!Thiên Lãnh nhìn thẳng vào nàng nghiêm túc hỏi.

Mỹ NhânQuán là một trong những mũi nhọn chủ lực của Mỹ Nhân Tam Thập Lục. Nóiđến Mỹ Nhân Tam Thập Lục người trên giang hồ dù không muốn nhưng ai nấysáng suốt đều lựa chọn tránh đối mặt trực tiếp.

Ba mươi sáu mỹnhân là nói tránh, nói mỹ miều, chính xác thì nên nói đó là ba mươi sáunữ quỷ đội lốt mỹ nữ thì đúng hơn. Thủ đoạn của bọn họ, ngũ đại tà giáocũng phải gọi là sư tổ mẫu.

Nhiên Nhi, nàng nói đi.Ngươi hỏi cái gì?Nàng có liên quan gì với ba mươi sáu nữ nhân đó? Nàng đừng nói với ta nàng là một trong ba mươi sáu người đó nhé!Thiên Lãnh đăm chiêu, nếu Nhiên Nhi chính là một trong nhữngngười đó vậy thì hắn chỉ có thể nhường nhịn thôi. Hắn đã nói nàng làm gì hắn đều ủng hộ, hắn sẽ không nuốt lời.

Ta không phải.Thế thì tốt!Chỉ có một vài thuộc hạ của ta là thôi!Thiên Lãnh xém cắn phải lưỡi, nàng không thể nói một lần cho hết câu sao? Ngắt câu kiểu này thật là làm khó hắn.

Bao nhiêu người?Tám người!Nhiều như vậy?Ta cũng không muốn, là bọn họ thích theo ta thôi!Linh Nhiên bàng quan đáp. Nàng gặp mấy người rất quái thai, bọnhọ không hành động theo lẽ thường, nàng cũng không ngại ánh mắt thế tục, nhận họ làm đệ tử cũng không vấn đề gì.

Thế lực đó nàng hiểu biết bao nhiêu?Nó cũng không quá thần bí giống như lời đồn trên giang hồ. Một tổchức mới thành lập thôi cho dù lợi hại cũng có hạn mức, ngươi không cầnquá để tâm. Mỹ Nhân Tam Thập Lục cũng không muốn trở thành công địch bởi toàn bộ giới võ lâm.Nàng có thể tiết lộ một chút sao? Chuyện liên quan đến nàng ta muốn biết.Thiên Lãnh e dè hỏi. Hắn chưa chắc nàng sẽ trả lời nhưng gần đây nàng thỉnh thoảng rất dễ nói chuyện. Có vẻ nàng cần sự giúp đỡ của hắncho một việc gì đấy mà việc tiết lộ thông tin như bây giờ là một hànhđộng lót đường đi trước.

Ngươi cũng biết đầu sỏ nằm sau tổ chức đó mà, ngươi đã gặp nàng!Ai cơ? Nguyên Huyền Băng cung thánh nữ?Linh Nhiên nhíu mày, điều gì khiến hắn nghĩ đến Như Ý đầu tiên cơ chứ? Hai người bọn họ có xích mích sao?

Hiển nhiên là giữa Thiên Lãnh và Huyền Băng Cung thánh nữ Chiêu Văn Như Ý có chút giao tình. Ký ức về nó không hay ho lắm, Thiên Lãnh không muốn nói nhiều về nó.

Không phải!Tại sao ngươi lại đoán là Như Ý đầu tiên?Nàng ta rất gian xảo! Nhiên Nhi nàng làm sao giải được Mỵ Giao xuândược, không phải là do nàng ta sao? Nàng nghĩ ta làm sao mà giải được?Nàng giúp ngươi sao?Linh Nhiên suy tư. Như Y1 ra tay giúp hắn cũng là chuyện có thểnhưng mà nữ tử kia chắc là cũng hố tên này một vố to nếu không hắn sẽkhông nghiến răng trèo trẹo thế kia. Hừ, ngu cho chết, đối đầu với nữ tử đó thật không phải là chuyện thông minh.

Ta không thích nàng ta.Nàng cũng ghét ngươi, ta đảm bảo.Không nói nữ tử đó. Nàng nói đi ai là nữ tử đứng sau lưng Mỹ Nhân Tam Thập Lục vậy?Đương nhiệm Hải quốc hoàng hậu là tiền thân chủ thượng, hiện tại nếu ta không nhầm thì là đương nhiệm chủ thượng là Thủy quốc nữ đế.Hải quốc hoàng hậu khi còn là thái tử phi đã cùng thái tử côngdu đến Phong quốc. Khi đó nàng vừa gả vào nhị vương phủ, là một vươngphi không có thực quyền.

Xin lỗi, trân bảo! Ta… ta rất khốn nạn.Thiên Lãnh nhìn ánh mắt rét buốt của nàng thì biết nàng nhớ lạicái gì. Nói đến Hải quốc hoàng hậu sẽ gợi lên trong đầu cả hai mấychuyện mà hiện tại Thiên Lãnh chỉ muốn vỗ vào ngực chính hắn mấy chưởngvì sự vô lại của mình.

Ta không có ngày nào là không nghe thấy lời xin lỗi phát ra từ miệng ngươi, ta nghe vừa nhàm vừa ngấy đến tận cổ.Ta…Ngươi không nghĩ bây giờ chuyện quan trọng nhất là hướng đi của PhiChâu thần giáo của ngươi chứ không phải là mấy lời xin lỗi nhàm chán này sao?Chuyện liên quan đến nàng ta không bao giờ nghĩ nó nhàm chán.Thôi đủ, ta lười nghe! Nhân tiện nhắc nhở ngươi, tương lai Thủy quốc vương quân là Huyền Băng cung chủ Phi Bách Chiến. Hai đầu lĩnh của tổchức đệ nhất sát thủ và đệ nhất ma nữ lại thành thân, ta xem Phi Châuthần giáo của ngươi chuẩn bị giải tán đi cho đỡ bị thương tổn nặng nề.Mỹ Nhân Quán nằm dưới sự bảo hộ của Huyền Băng cung và Mỹ Nhân Tam Thập Lục nhưng mà những thế lực khác thì khó mà nói.

Còn có Văn Hoa giáo phái của Ám Minh ca ca nữa chứ? Tương lai hơi bị u ám rồi!