Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1201




Gia Cát Du Du nhìn xung quanh, khi cảm thấy bên cạnh không có ai, cô ta mới cao giọng nói: "Anh luôn như vậy, lần nào cũng từ chối em! Đâu phải mỗi lần em tới tìm anh đều đòi tiền anh đâu? Hơn nữa, cuối cùng giữa em với anh thì ai phải chịu thiệt chứ? Đừng quên, em mới mười mấy tuổi! Còn anh lại bao nhiêu? Có làm ba em cũng được nữa là. Em chỉ nhớ anh, mới bảo anh tới thôi, còn không được sao? Được, được rồi... như vậy còn tạm được. Chuyện của ba em bên kia lại phải nhờ vào anh đấy! Anh cũng biết, trong nhà em xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như ba em không thể thuận lợi thăng chức, nhà bọn em sẽ gặp rắc rối mất! Hơn nữa, nếu như ba em thăng chức thì nhất định sẽ đặc biệt quan tâm đến anh mà!"

Cũng không biết đầu điện thoại bên kia nói gì mà trên mặt Gia Cát Du Du lộ vẻ đắc ý, lập tức nói: "Anh hiểu là tốt rồi. Cũng vì em thích anh nên mới ở với anh. Được rồi, em không thể ra ngoài quá lâu, em sẽ chờ anh qua! Anh nhớ phải mang đồ ăn ngon đến cho em đấy! Cơm Cung Tử Á làm tên là gì nhỉ! Đúng là quá khó ăn! Thật không biết những người khác làm sao nuốt trôi được! Dù sao em cũng ăn không trôi! Ừ, yêu anh, chụt chụt chụt!"

Sau khi cúp điện thoại, Gia Cát Du Du nhìn xung quanh không có ai lại dùng áo khoác che kín và quay người rời đi.

Sau khi Gia Cát Du Du vừa đi, vẻ mặt Cung Tử Á đầy chán nản từ bên cạnh đi ra.

Lần này cô cũng không phải cố ý nghe lén đâu nhé!

Cô tới nhà kho để xin ít dầu, muối, tương, dấm thôi!

Mấy ngày nay, các gia vị dùng quá nhiều, cho nên cô phải tranh thủ lúc ăn cơm để lấy một ít, nếu không cũng chẳng ai đến bên này.

Mấy ngày nay, tất cả người ở trên đảo đều rất bận rộn.

Ngay cả nhân viên bảo vệ trên đảo cũng bị điều động qua giúp một tay.

Nếu không thể dùng người bên ngoài, vậy thì chỉ có thể dùng người trên đảo. Cho nên làm sao còn có người rảnh rỗi được?

Tất cả mọi người rất bận rộn!

Cung Tử Á ăn cơm nhanh là định tranh thủ thời gian bên kia ăn cơm, lấy đồ mình cần rồi đi.

Nhưng cô làm sao biết được chỉ một lát như vậy, cô lại nghe trộm được Gia Cát Du Du gọi điện thoại chứ?

Cung Tử Á lấy điện thoại di động ra xem, chợt phát hiện trong lúc vô ý mình đã mở chức năng ghi âm.

Cung Tử Á ngẩn người ra, cô lập tức lưu lại đoạn ghi âm này và nghe lại lần nữa, cô sợ hãi phát hiện ra nội dung của cuộc điện thoại này lại đáng sợ như vậy!

Có lẽ có thể xem cái này như bằng chứng cho thấy Gia Cát Du Du đã yêu tên trọc phú kia, đúng không?

Thôi đi, chỉ cần cô ta không làm gì quá đáng thì mình sẽ không để ý tới.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đâu.

Cung Tử Á xoay người và rời khỏi đó.

Có lẽ bởi vì trong lúc vô ý lại nghe trộm được chuyện của Gia Cát Du Du nên trong ba ngày liên tiếp, Cung Tử Á đều rất quan tâm đến Gia Cát Du Du.

Hai ngày trước, Gia Cát Du Du còn rất bình thường, có vẻ không có gì thay đổi cả.

Cô ta tiếp tục phạm sai lầm trong công việc và lại bị tổ trưởng mắng.

Sau đó mọi người giống như đã quen với cảnh tượng này.

Trong lòng mọi người đều biết tương lai mình tuyệt đối sẽ không dùng người như Gia Cát Du Du.

Đến ngày thứ ba, Cung Tử Á lại nhận thấy tâm trạng Gia Cát Du Du có chút không yên, xác suất làm sai càng lúc càng lớn, đến tổ trưởng tổ quảng cáo cũng phải nổi giận.

Sau đó nữa, mọi người đã không tìm được Gia Cát Du Du rồi.

Điện thoại cũng không gọi được.

Người cũng không tìm được.

Tổ trưởng tổ quảng cáo cũng muốn đập bàn!

Lúc này, Cung Tử Á vừa vặn đi qua đưa đồ lại nhìn thấy người trong tổ đều đang nổi giận, tổ trưởng càng nóng nảy hơn, cô vội vàng thả đồ trong tay xuống và chủ động chào hỏi: "Mọi người sao vậy? Có cần tớ giúp gì không?"

Tổ trưởng tổ quảng cáo vừa nhìn thấy Cung Tử Á, chẳng khác gì nhìn thấy được vị cứu tinh, cô ấy vội vàng kéo Cung Tử Á lại hỏi: "Cậu biết vẽ không? Cậu biết sử dụng máy đánh chữ không?"

"Đương nhiên rồi, chuyện này rất đơn giản mà." Cung Tử Á mỉm cười và trả lời.

Tổ trưởng giống như nhặt được bảo vật, dứt khoát kéo Cung Tử Á lại trước bàn làm việc của Gia Cát Du Du, nói: "Bạn học Cung Tử Á, nhờ cậu giúp tớ một chuyện với. Bên tớ thật sự quá bận!"

"Được thôi, đúng lúc tớ rảnh, tớ sẽ làm giúp các cậu!" Cung Tử Á đồng ý.

"Quá tốt! Bạn học Cung Tử Á! Rất cảm ơn cậu! Như vậy đi, sau kỳ nghỉ đông, chờ trở về đất liền, cậu muốn gì cứ việc nói, tớ có thể mua được thì sẽ nhất định mua cho cậu!" Tổ trưởng tổ quảng cáo mừng đến chảy nước mắt.

Đây đúng là hạn hán gặp mưa rào mà!

"Không cần! Mọi người đều là bạn học, chúng ta cố gắng vì cùng một mục tiêu mà. Tớ giúp các cậu không vì chút phần thưởng đó đâu, tớ cũng muốn bản thân trở nên mạnh hơn và tốt hơn! Chúng ta bắt đầu đi! Bây giờ cậu cần tớ làm gì?" Cung Tử Á hoạt động ngón tay rồi trực tiếp tiến vào trạng thái làm việc!

Tổ trưởng tổ quảng cáo quả thật hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn!

Nhân viên như vậy, cho dù là top năm mươi của thế giới cũng phải xông vào tranh cướp mất thôi!

Thật đúng là quá chuyên nghiệp mà!

Bởi vì Cung Tử Á gia nhập nên tổ quảng cáo lại hoạt động.

Có lẽ có Gia Cát Du Du để so sánh, tổ quảng cáo nhìn thấy Cung Tử Á phối hợp hoàn mỹ và thái độ làm việc cùng cách ứng xử rất tốt, tất cả đều đánh giá cô rất cao, thậm chí còn có ý định muốn trực tiếp kéo Cung Tử Á từ bên bộ phận nấu ăn qua.

Nhưng sau khi suy nghĩ tới Thẩm Hà, lúc này bọn họ mới dừng ý định này lại.

Trong khi Cung Tử Á thay Gia Cát Du Du thu dọn hậu quả thì Gia Cát Du Du lại len lén chạy đến bên ngoài gặp mặt tên trọc phú kia.

Dưới sự chỉ huy của Gia Cát Du Du, tên trọc phú lái du thuyền vòng qua trạm kiểm tra, trốn ở phía một tảng đá ngầm để gặp mặt.

Gia Cát Du Du vừa thấy tên trọc phú lại không kịp chờ đợi hỏi: "Đồ em bảo anh mang tới, anh có mang đến không?"

Tên trọc phú lập tức ôm lấy Gia Cát Du Du và dẫn vào trong thuyền.

"Này này này, anh làm gì thế? Đang giữa ban ngày ban mặt đấy!" Gia Cát Du Du giả vờ đẩy đối phương một cái để từ chối, nhưng cũng không thật sự phản kháng.

"Cô bé lừa đảo này, anh đây muốn em sắp chết rồi! Em gọi anh tới, không phải là vì chuyện này sao?" Tên trọc phú thô lỗ đẩy Gia Cát Du Du lên trên giường và vội vàng leo lên.

Gia Cát Du Du ỡm ờ nửa đẩy nửa theo.

Sau khi xong việc, Gia Cát Du Du mặc quần áo lại tử tế, rồi mới nói: "Em hỏi anh, đồ em cần, anh đã mang đến cho em chưa?"

Tên trọc phú chỉ vào hai va li để trên mặt đất và nói: "Đấy, đồ em cần đều ở đấy cả. Chỗ ba em bên kia, anh đều chuẩn bị xong rồi. Anh đã cố gắng hết sức, về phần có thể được hay không thì phải xem ý trời thôi. Gần đây phía trên kiểm tra rất nghiêm, một khi bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm đấy."

"Anh cứ yên tâm đi, ba em tự có chừng mực mà." Gia Cát Du Du mở va li ra, nhìn đồ bên trong rồi hài lòng gật đầu.

"Anh có thể ở lại đây bao lâu vậy?" Gia Cát Du Du nói: "Nếu không có chuyện gì thì anh nên quay lại sớm đi."

"Thế nào? Em không muốn giữ anh lại thêm vài ngày sao? Anh đã vì em mà vượt ngàn dặm xa xôi tới đây mà! Trời đông lạnh giá, em nỡ lòng nào bảo anh quay về như thế chứ?" Tên trọc phú lại ôm lấy Gia Cát Du Du, muốn thêm lần nữa.

Gia Cát Du Du lo lắng bị phát hiện nên chỉ có thể đẩy hắn ra, nói: "Anh đừng làm vậy nữa, vừa rồi em lén chạy đến đây, phải nhanh chóng trở về! Hay là như vậy đi, trời tối, em sẽ trở lại thăm anh được không?"

Nghe được Gia Cát Du Du nói như vậy, lúc này tên trọc phú mới chịu thả cô ta ra.