Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1322




Nghe Cung Tử Á nói vậy, ánh mắt Thẩm Hà buông lỏng, cô nói: “Tốt quá rồi! Chỉ cần anh Tư Nhiên và chị Tiểu Cát có tình cảm với nhau thì mọi việc dễ bàn rồi.”

Cung Tử Á cũng mỉm cười rồi nói: “Chỉ cần hai người họ xác định mối quan hệ thì cậu và hoàng tử Joel có thể công khai rồi! Cậu cũng không cần phải lo lắng đám người đang nhung nhớ hoàng tử Joel ngoài kia nữa!”

Gương mặt Thẩm Hà hơi đỏ lên: “Tớ thèm vào quan tâm ấy!”

“Vâng, vâng, vâng, hoàng tử Joel mới là người cần phải lo lắng, cả một đám người đang nhớ nhung cậu kia kìa!” Cung Tử Á cười hì hì rồi nói.

“Đúng rồi, nghe nói gần đây nhà cậu đang tìm kiếm bạn trai cho cậu à?” Thẩm Hà hỏi.

Nụ cười trên môi Cung Á Văn lập tức cứng lại, ngay sau đó trên gương mặt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cô thở dài một tiếng rồi nói: “Cậu cũng biết rồi à?”

“Tớ lại không muốn biết ấy.” Thẩm Hà liếc cô một cái: “Chuyện lớn như vậy mà sao cậu không thèm nói với tớ? Đến lúc người khác đến tìm tớ, nhờ tớ nói tốt giúp họ trước mặt cậu thì lúc đó tớ mới biết. Bữa cơm thân mật của cậu đã được sắp xếp sau ba tháng nữa rồi.”

Cung Tử Á nhướn mày: “Là ai? Ai mà lắm chuyện như thế? Sao lại đến tìm cậu cơ chứ? Trò đùa quốc dân gì thế?”

“Không cần biết là ai. Cậu nghĩ thế nào?” Thẩm Hà lên tiếng: “Tớ không phải là bà tám! Tớ sẽ không can dự vào chuyện yêu đương của trợ lý đâu!”

Cung Tử Á cúi đầu, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thực ra, bây giờ tớ không hề vội. Tớ mới hai mươi hai tuổi, tớ còn rất nhiều việc phải làm, vẫn còn rất nhiều lý tưởng chưa thực hiện. Vì vậy, tớ không hề muốn vội vàng chút nào.”

Thẩm Hà gật đầu: “Cũng đúng. Vậy cậu có thích ai không?”

Cung Tử Á mỉm cười rồi trả lời: “Bây giờ, hằng này tớ đều ở công ty hoặc là đi ra ngoài cùng cậu, lấy đâu ra thời gian mà tìm bạn trai chứ. Cậu nghĩ xem, tớ có thể có người trong lòng được không?”

Thẩm Hà vòng tay lại: “Nhưng tớ nghe nói, lúc đi du học ở nước ngoài, nam sinh thích cậu chất thành đống mà!”

Cung Tử Á vội vàng giải thích: “Thế thì liên quan gì đến tớ chứ! Tớ chỉ coi họ là bạn học thôi.”

“Thôi được, tớ biết rồi. Nếu như cậu thích ai thì cậu cứ nói với tớ nhé, nếu tớ có thể giúp, tớ nhất định sẽ giúp hết lòng.” Thẩm Hà vừa cười vừa nói: “Cậu là trợ lý cấp cao của tớ, được người khác theo đuổi là chuyện quá bình thường! Cậu cứ yêu đương đi, tớ sẽ giúp cậu đánh giá! Trước đây, bốn người trợ lý cấp cao của ba tớ không biết được bao nhiêu người theo đuổi đấy! Nhưng mà cả bốn người đều không vội, đến lúc sắp bốn mươi tuổi rồi thì mới chịu mở lòng, họ cũng không muốn có lỗi với sinh mạng và tình yêu của mình. Cho dù đến lúc nào thì tớ cũng sẽ giúp cậu!”

Cung Tử Á thở phào: “Vậy được, đến lúc tớ có người trong lòng, tớ sẽ nói với cậu. Được rồi, tớ về trước đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi. Bận bịu cả ngày nay, chắc cậu mệt sắp ngất rồi.”

Thẩm Hà gật đầu rồi tiễn Cung Tử Á rời khỏi.

Trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Sở dĩ Cung Tử Á không nói cho cô, có lẽ vì không muốn cô phân tâm.

Cô trợ lý cấp cao của Thẩm Hà đúng là để tâm đến người khác quá mức.

Nhưng mà, Cung Tử Á nỗ lực làm việc như thế thì người làm chủ như cô cũng không thể khắt khe với cấp dưới được. Chuyện hôn sự của Cung Tử Á, cô không thể không quan tâm được.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Thẩm Hà chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Điện thoại rung lên một tiếng, có một tin nhắn vừa được gửi đến.

Thẩm Hà tiện tay mở ra, là tin nhắn của Tiểu Cát.

“Tiểu Hà, cảm ơn mọi thứ em đã làm cho chị.” Tin nhắn của Tiểu Cát rất ngắn gọn, nhưng lại rất dịu dàng: “Chị và Tư Nhiên tiến triển rất nhanh. Mặc dù anh ấy vẫn chưa chính thức chấp nhận chị, nhưng anh ấy đã quan tâm đến chị nhiều hơn trước rồi. Chị tin rằng, chị nhất định sẽ thành công! Em cũng cố lên nhé!”

Đọc mẩu tin nhắn này, khóe miệng của Thẩm Hà lập tức hiện ra ý cười.

Chị Tiểu Cát, chúng ta cùng cố lên nhé!

Ngày thứ ba ở nước Y, Thẩm Hà đến chỗ mà Fanny đã hẹn.

Hôm nay, Fanny đã mời một số tiểu thư quý tộc cùng đến bắn cung, cưỡi ngựa, đánh bóng.

Vì vậy, Thẩm Hà đã mặc một bộ quần áo thoải mái, sau đó đi đến một trang viên ở ngoại thành mà Fanny đang ở.

Ở đây có mấy trang viên, chúng đều thuộc quyền sở hữu của những người giàu có ở nước này.

Thế lực của gia tộc Fanny rất hùng mạnh, đương nhiên họ cũng sẽ có một trang viên thế này, chỉ là quy mô hơi nhỏ.

Nhưng mà, những vị khách quý có mặt ngày hôm nay lại có địa vị rất đáng nể.

Có cậu ấm của thủ tướng tiền nhiệm, có con cháu hoàng thất, còn có cả người thừa kế của các gia đình tài phiệt trong nước.

Cho dù là ai đi nữa thì thân phận của họ cũng rất phức tạp, địa vị cũng rất cao.

Vì vậy, Fanny đã mời họ đến làm bạn với Thẩm Hà, cũng coi như là làm nền cho thân phận của cô.

Thẩm Hà vừa đến nơi thì đã có người cung kính chờ trước cửa, sau đó đưa cô vào bên trong.

Thẩm Hà nhìn phong cảnh xung quanh rồi khen không dứt miệng: “Trước đây tôi đã nghe nói phong cảnh ở nước Y rất đẹp, đặc biệt là cảnh xuân ở vùng ngoại thành, đẹp như một bức tranh. Bây giờ cuối cùng tôi cũng được chứng kiến, đúng là danh bất hư truyền!”

Nghe thấy Thẩm Hà khen ngợi như thế, người dẫn đường cũng nở nụ cười: “Có thể nhận được lời khen từ công chúa quốc dân là vinh hạnh của chúng tôi.”

Thấy phía xa đã có người thay yên ngựa, Thẩm Hà vội vàng đi đến đó rồi giả vờ vô tình hỏi: “Khách quý có mặt ở đây hôm nay nhiều quá! Không biết là cậu ấm cô chiêu của nhà nào nhỉ?”

Đối phương rất vui mừng, cậu ta giới thiệu hết toàn bộ khách khứa hôm nay với Thẩm Hà.

Nghe đối phương nói xong, Thẩm Hà lại hỏi: “Hoàng tử Joel không đến à?”

Đối phương lập tức trả lời: “Hôm nay hoàng tử phải tiếp đón một vụ đặc phái viên nước ngoài nên tạm thời sẽ không tới.”

Thẩm Hà lập tức mỉm cười cảm ơn, trong lòng cô đã hiểu rõ.

Xem ra bữa tiệc hôm nay là trận đấu đặc sắc để so tài và giành vé thăng hạng.

Hơn nữa, đây lại còn lại một trận quyết đấu mà không có nam chính.

Vậy thì, trò chơi sau đây sẽ rất thú vị đấy.

Nói không chừng, cô thực sự phải dùng đến một chút bản lĩnh rồi.

Sau khi đến, Thẩm Hà dẫn Cung Tử Á đi thay trang phục cưỡi ngựa.

Lúc Thẩm Hà dắt một con ngựa đến bên cạnh mọi người, ánh nhìn của mọi người đều dồn về phía cô.

Thẩm Hà mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa của người Mông Cổ, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giống như tiên nữ trên trời, dáng người phóng khoáng lộ ra vẻ thuần thục.

Trang sức trên ngươi con ngựa trong tay Thẩm Hà có kiểu dáng và màu sắc hoàn toàn đồng nhất với quần áo trên người cô.

Vì vậy, một người một ngựa đứng ở đó, quả thực là đẹp đến mức không tài nào kể xiết.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên: “Oa! Đẹp quá đi! Đúng là công chúa quốc dân!”

Một vị tiểu thư quý tộc không nhịn được mà hỏi: “Bộ quần áo của cô đẹp quá, nó được thiết kế ở đâu thế?”

Thẩm Hà mỉm cười: “Đây là tác phẩm tốt nghiệp của tôi. Tôi đã thiết kế cả một bộ sưu tập, đây là một bộ trong số đó.”

Mọi người xung quanh lập tức ồ lên: “Giỏi quá!”

Gương mặt của Fanny hơi cứng lại.

Vừa đến mà Thẩm Hà đã đánh cho Fanny một đòn phủ đầu, sắc mặt của cô ta mà tốt được thì mới kỳ lạ đấy.