Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1441




“Mệt chứ, sao lại không mệt được?” Vy Vy vừa cười vừa trả lời: “Nhưng nếu không đủ sáng suốt, chắc ngay cả cơ hội sống chị cũng không có. Em cũng biết, gia cảnh của chị phức tạp cỡ nào mà.”

“Xin lỗi chị, em không cố ý nhắc đến chuyện đó.” Thẩm Mạch vẻ mặt bất an.

“Không sao.” Vy Vy mỉm cười trả lời: “Chắc cũng có thể vì chị từng gặp nhiều chuyện không may, cho nên chị rất thấu hiểu lòng người, vì vậy bọn họ mới gọi chị đến để tư vấn tâm lý cho em.”

“Em hiểu ý của chị.” Thẩm Mạch nói giọng đau thương: “Nhưng em vẫn cảm thấy rất buồn.”

“Phải đó, hi sinh bao nhiêu thứ, mà cuối cùng phát hiện chẳng nhận lại được gì, bóng dáng cũng mất tiêu, trong lòng sẽ rất đau buồn.” Vy Vy gật đầu nói: “Nào, ăn thử đĩa trái cây này đi.”

“Dạ.” Thẩm Mạch cầm một miếng trái cây tươi vừa được cắt ra, từ từ cho vào miệng: “Ngon quá”

“Trái cây ít khi nào dùng làm món chính, phần lớn chỉ dùng để ăn chơi.” Vy Vy nói: “Đây cũng là điều mà mọi người thường cho là vậy.”

Thẩm Mạch gật đầu.

“Cho nên, khi chúng ta nhắc đến thức ăn, sẽ nghĩ ngay đến canh, sẽ nghĩ ngay đến các món mặn, hoặc nghĩ đến các món bánh bao sủi cảo và vân vân, rất ít khi có người nghĩ đến trái cây. Nhưng suy nghĩ thử xem, tại sao như vậy? Tại sao trái cây lại không thể là món ăn chính chứ? Tại sao nó chỉ có thể là món tráng miệng sau bữa ăn hoặc là món ăn chơi?” Vy Vy hỏi ngược lại Thẩm Mạch.

Thẩm Mạch nghĩ ra được gì đó, rồi trả lời: “Là vì ăn không no à?”

“Hi hi.” Vy Vy liền bật cười, nói: “Em muốn giải thích thế, thật ra cũng không phải không thể. Phải đó, có một số người, ăn trái cây không no, cho nên trái cây đối với họ mà nói, chỉ là món tráng miệng sau bữa cơm, chứ không ăn mỗi ngày. Nhưng mà, đối với một số khác mà nói, trái cây có thể là món ăn chính và có thể ăn cả đời. Như chị vừa nói rồi, mỗi một người chúng ta đều là một món ăn, bản thân chính là đầu bếp của mình, bản thân tự làm cho mình trở nên thế nào, thì sẽ trở thành món ăn như thế đó. Có lúc, không phải do món ăn của em không ngon, mà do đối phương không ăn món của em!”

“Nói cách khác, người ngồi cùng bàn với em, không biết thưởng thức món ngon của em. Cho nên, không phải do em không tốt, mà do em tìm không đúng người để thưởng thức nó.” Vy Vy mỉm cười và rót cho Thẩm Mạch một ly nước ép táo và một ly sữa bò: “Nhìn này, cuộc đời này lúc nào cũng có rất nhiều sự lựa chọn, rất nhiều ngả rẻ trên đường. Chọn loại này rồi, phải từ bỏ một loại khác. Một người có kinh nghiệm sống, sẽ biết cách nhìn loại nào có thể ăn cả đời, chứ không phải ăn trong một lúc!”

Vy Vy cầm ly sữa lên, cạn ly với Thẩm Mạch, nói: “Em thử nghĩ anh Thẩm Duệ và chị Thẩm Hà của em xem, bọn họ đều là người cực kỳ cực kỳ thông minh, bọn họ đã chọn được cho mình món ăn thích hợp rồi đấy. Tính cách công chúa Ina dịu dàng phóng khoáng, thông minh lanh lợi, chuyện trong chuyện ngoài đều lo được hết, là một món ăn cao sang không dễ nấu nhưng hễ đã thử là sẽ nghiện ngay! Cho nên, Thẩm Duệ đã không hề có chút do dự khi chọn cô ấy.”

“Và nhìn chị Thẩm Hà của em xem, cả thế giới đều biết, lúc đó hoàng tử Joel và Tư Nhiên, hai bọn họ đều đã yêu thầm cô ấy mười mấy năm, theo đuổi mười mấy năm. Hai người đàn ông đều rất tài giòi, nhưng đó là hai món chính có hương vị khác nhau hoàn toàn. Cuối cùng, chị của em, đã chọn hoàng tử Joel. Đó là vì sự bình tĩnh chắc chắn của hoàng tử Joel đã bù lại tính khí nóng nẩy vội vàng của Hạ Thẩm Hà. Đây chính là hợp khẩu vị, cho nên cuối cùng bọn họ đã đến với nhau.”

“Món ăn hoành tráng thế nào thì cũng cần tìm đúng người để thưởng thức nó.” Vy Vy đưa ra lời tổng kết: “Món này của em thật sự quá ngọt ngào và thanh khiết, cho nên đối với người cùng bàn của em mà nói, em chỉ là một món tráng miệng. Chứ không phải món chính của cậu ta. Cậu ta thích ăn tráng miệng, nhưng sẽ không xem nó là món chính. Điều mà em phải mong đợi, chính là một người rất yêu thích món tráng miệng, đồng ý biến món tráng miệng thành món chính, và là một người sắt có bao tử khỏe.”

Thẩm Mạch như vừa được thức tỉnh, đột nhiên hiểu ra nhiều thứ.

Thẩm Mạch hít một hơi thật sâu rồi nói: “Khó trách chị cứ nói, cuộc đời này, người đàn ông có thể lấy em, nhất định phải là một người làm từ sắt! Thì ra là ý này à.”

Vy Vy mỉm cười rồi nói: “Chị của em là một người cực kỳ thông minh. Vả lại em còn có rất nhiều anh trai bảo vệ cho mình, cho nên em không cần phải lo lắng cho tương lai. Người con trai thích ăn món tráng miệng, nhất định sẽ xuất hiện!”

Nghe Vy Vy nói thế, Thẩm Mạch đột nhiên không cảm thấy buồn nữa.

Qua buổi tư vấn tâm lý này, hình như Thẩm Mạch đã trưởng thành được đôi chút.

Tuy mối tình này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

Tất cả mọi thứ thật mông lung và mơ hồ.

Nhưng cũng nhanh chóng kết thúc sự mơ mộng của Thẩm Mạch trong tình yêu.

“Vậy, chị Vy Vy, chị cảm thấy anh Gian Thanh của em là món gì ạ?” Thẩm Mạch tháo gỡ được nút thắt trong lòng rồi cũng có nghĩa khiếu nói đùa đã trở lại.

Nghe câu hỏi của Thẩm Mạch, Vy Vy liền bật cười, sau đó trả lời: “Nếu nói cậu ta là một món ăn. Thế thì, cậu ta sẽ là món ăn ngon chưa được chính thức lên bếp. Nhìn thì có vẻ ngon, nhưng vẫn chưa đến lúc thưởng thức. Nếu như nói chị, thì chị sẽ là một món chính nóng hổi, hoặc là màn thầu, hoặc là bánh bao, nhưng tuyệt đối không phải món rau. Chị thích hợp làm món ăn no, không thích hợp làm món ăn nhẹ.”

“Chị Vy Vy, chị khiêm tốn quá!” Thẩm Mạch chu mỏ: “Thật ra chị rất là giỏi!”

“Chị cũng cảm thấy chị giỏi, nhưng xuất thân của chị đã khẳng định vị trí của chị, và chỉ dừng lại ở vị trí bánh bao và sủi cảo, chứ không được lên đến bàn tiệc cao cấp sang trọng. Còn mọi người, đều là người ăn trên bàn tiệc cao cấp sang trọng.” Vy Vy đã dùng phương pháp ẩn dụ để nói lên khoảng cách và sự khác biệt giữa mình và Văn Gian Thanh: “Đối với anh Gian Thanh của em mà nói, thỉnh thoảng ăn một chút bánh bao thì được. Nhưng cậu ấy sẽ không ăn bánh bao mãi được, sớm muộn cũng sẽ chuyển qua ăn món chính!”

“Vậy ý của chị là, chị và anh Gian Thanh của em sẽ không đến với nhau à?” Thẩm Mạch nhìn Vy Vy đầy vẻ lo lắng.

Vy Vy nhìn xuống đất, không trả lời vấn đề đó, chỉ cười trừ: “Cơm canh mà nguội rồi sẽ không ăn được. Không chín thì càng không ăn được. Chỉ có món ăn được nấu đúng độ lửa, mới là món ăn ngon nhất. Độ lửa của anh chị hiện tại, vẫn chưa đủ.”

Thẩm Mạch gật đầu nửa hiểu nửa không.

“Được rồi, em còn thắc mắc gì không?” Vy Vy cười tủm tỉm nhìn Thẩm Mạch.

Thẩm Mạch lắc đầu, cười ngọt ngào: “Cám ơn chị Vy Vy! Chị đúng là một người tốt!”

Vy Vy cười, không nói gì.

Đến giờ trưa, Thẩm Mạch trở về lớp học.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy bạn cùng bàn đang cầm cái lồng châu chấu, quơ trước mặt mình: “Thẩm Mạch, nhìn xem tớ đã chuẩn bị quà gì cho cậu?”

Thẩm Mạch trong chốc lát đã nhớ lại lời nói của Vy Vy trong đầu, cô bé không còn để lộ nụ cười kinh ngạc của mình như trước nữa, và cũng không còn xem trọng món quà của bạn cùng bàn tặng nữa, chỉ cười một cách nhạt nhẽo, rồi nói: “Cám ơn, nhưng mà, tớ không chơi châu chấu nữa.”