Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1570




Chờ sau khi đội trưởng Lý xác định con tin an toàn, anh ta mới quay người lại tìm Thẩm Viễn thương lượng: “Bây giờ cậu có thể xác định được thân phận của bọn họ không?”

Thẩm Viễn chậm rãi lấy một camera có kích thước bằng cúc áo từ trước ngực ra, ném cho Đội trưởng Lý: “Tôi đã chụp lại hình dáng của ba người bọn họ, nếu như anh còn không điều tra ra được thân phận của bọn họ, tôi cảm thấy anh đừng làm việc này nữa, thật đấy.”

Thẩm Viễn nói xong, cậu rất chân thành nhìn Đội trưởng Lý: “Với nốt ruồi bên khóe miệng như vậy, anh đi làm bà mối cũng rất tốt.”

Đội trưởng Lý lập tức á khẩu không trả lời được.

Anh ta chưa từng gặp cậu thanh niên nào lại độc miệng như vậy!

Bình thường Thẩm Viễn đều cười híp mắt, dáng vẻ rất lịch sự, luôn lộ ra phong thái tự nhiên và tinh tế. Người không biết rõ về cậu ta sẽ dễ dàng bị vẻ ngoài của cậu ta lừa gạt.

Mà người hiểu rõ cậu ta, ha ha, anh cảm thấy những người đó sẽ để Thẩm Viễn nói ra những lời ác độc sao?

Trực tiếp đánh một trận là được!

Đám con trai có mấy người không đánh nhau mà lớn lên chứ?

Thẩm Viễn nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải trở về rồi. Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ vẫn ở nhà chờ tin tức của tôi! Đội trưởng Lý, sau khi phân tích xong, anh gửi kết quả cho tôi biết nhé. Tạm biệt.”

Thẩm Viễn rời đi như vậy, đội trưởng Lý đứng tại chỗ hồi lâu không nói được lời nào.

Các bạn đang đọc truyện miễn phí tại ViệtWriter. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

May mà Thẩm Viễn không phải là thành viên của đội anh ta, nếu không người làm đội trưởng như anh ta sẽ bị tức chết rồi!

Thẩm Viễn về đến nhà, Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ vẫn ngồi ngây người ở trên ghế sa lon, nhìn thấy Thẩm Viễn trở về, bọn họ đều sốt sắng nhìn cậu.

Thẩm Viễn mỉm cười, nói: “Hai người làm gì phải lo lắng như vậy chứ? Không có việc gì, không có việc gì đâu, tất cả đều không có chuyện gì. Lại nói, trong nhà có đồ ăn gì không? Tôi còn chưa ăn cơm chiều đâu!”

Lúc này Châu Lợi Lợi mới phản ứng được: “Ôi? Cậu còn chưa ăn sao? Chờ tôi đi úp tô mì cho cậu.”

Châu Lợi Lợi nói xong lại đứng dậy đi vào trong bếp.

Có lẽ hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên Châu Lợi Lợi cũng không mua nguyên liệu nấu ăn.

Nhìn số nguyên liệu đồ ăn còn lại trong nhà, Châu Lợi Lợi liền làm cho Thẩm Viễn một bát mì. Bên trong có cho thêm ít nấm, cà rốt, một quả trứng chần nước sôi, và một cái xúc xích. Thuận tay cô lại xắt thêm ít hành, một bát mì trứng nóng hôi hổi được bưng ra.

Thẩm Viễn thật sự quá đói, khi nhìn thấy Châu Lợi Lợi bê bát mì ra, hai mắt cậu sáng lên và nhận lấy. Cậu không ra chỗ khác, ngồi luôn ở phía đối diện với hai người kia, ăn ngấu nghiến.

Nhìn Thẩm Viễn ăn ngon lành như vậy, Châu Lợi Lợi cũng nghi ngờ có phải mình đã làm ra tiên đan hay không.

Chờ sau khi Thẩm Viễn ăn xong miếng cuối cùng, Nguyên Tiểu Phỉ mới sốt sắng hỏi: “Vừa rồi cậu ra ngoài, có phải đi tìm người phụ nữ kia hay không?”

Thẩm Viễn gật đầu, mí mắt hạ xuống, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cậu tạo ra bóng mờ, làm cho gương mặt vốn đã đẹp trai của cậu lại càng thêm tuấn tú.

“Tên hung thủ kia đuổi theo giết cô gái đó, bọn tôi vừa hay chạy tới.” Thẩm Viễn cũng không ngại nói cho các cô biết việc này: “Nhưng tôi không biết cô gái kia đã chết chưa, tôi còn phải tranh thủ đuổi theo bọn chúng.”

Châu Lợi Lợi nắm tay của Nguyên Tiểu Phỉ, cổ vũ cô: “Không có chuyện gì đâu, việc này lại không liên quan tới cậu. Cậu chỉ là một lễ tân, ông chủ của cậu có vấn đề gì cũng không có liên quan tới cậu đâu.” Nguyên Tiểu Phỉ thở dài, nói: “Nói là nói như vậy. Nhưng làm người, cũng phải biết báo đáp. Sau khi tớ tốt nghiệp trung học đã tìm việc làm ở khắp nơi nhưng không kiếm được việc gì cả. Tớ đi rất lâu, tiền trên người đều sắp xài hết rồi. Nếu như tớ vẫn không tìm được việc làm, tớ sẽ phải về nhà, sau đó bị mọi người trong nhà mắng cho một trận, cũng không cho ra ngoài nữa. Nhưng trong lúc tớ gian nan nhất, là ông chủ đã nhận tớ, cho tớ làm lễ tân. Nhưng tớ không ngờ rằng, tớ mới làm không bao lâu, ông chủ của chúng tớ lại... Đúng rồi, Thẩm Viễn, tại sao hung thủ muốn nhằm vào ông chủ của bọn tôi vậy?”

Thẩm Viễn dang hai tay nói: “Thật ra tôi cũng rất muốn biết chuyện này, chỉ có điều bây giờ còn chưa rõ ngọn ngành. Được rồi, hai người đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Cố gắng ngủ một giấc, ngày mai vui vẻ đi tìm công việc mới đi!”

Thẩm Viễn giơ tay lên xoa đầu Nguyên Tiểu Phỉ, nói: “Mấy ngày tới, có thể tôi sẽ tương đối bận rộn, có chuyện gì cứ nhắn tin cho tôi là được rồi.”

Châu Lợi Lợi lo lắng nhìn cậu: “Anh muốn ra ngoài sao?”

“Có lẽ vậy.” Thẩm Viễn mỉm cười và nói.

Cậu còn chưa nói, lần này cậu ra ngoài, có thể sẽ không trở lại nữa.

Dù sao cậu tới đây cũng chỉ là giải sầu, cũng không phải thật sự muốn làm việc.

Châu Lợi Lợi lớn hơn Nguyên Tiểu Phỉ, bởi vậy cô cũng thông minh hơn Nguyên Tiểu Phỉ. Hình như cô đoán được ý của Thẩm Viễn nên trong mắt đầy thất vọng.

Thẩm Viễn không giải thích gì, chỉ trở về phòng của mình.

Cậu kéo va li của mình ra, mở ngăn ngầm, bên trong có rất nhiều linh kiện vũ khí.

Mấy thứ này đều bình yên đi qua trạm kiểm soát của tàu hỏa, lấy hình dạng của các vật phẩm khác để che giấu.

Thẩm Viễn cho rằng lần này mình ra khỏi nhà sẽ không phải dùng tới mấy thứ này, cậu không nghĩ tới mình lại phải dùng tới chúng nhanh như vậy.

Thẩm Viễn đặt những vật phẩm này trở lại trạng thái ban đầu, sau đó lắp ráp lại.

Sau một hồi, hai khẩu súng lục đã xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Cậu sẽ không dễ dàng sử dụng khẩu súng này.

Nó chính là thứ cuối cùng để cậu cứu mạng mình.

Giai đoạn đầu cậu sẽ chỉ dùng vũ khí và đạn dược do đội trưởng Lý cung cấp, chỉ có dưới tình huống đặc biệt, cậu mới có thể bắt đầu sử dụng vũ khí của mình.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, đội trưởng Lý cũng gửi tin tức tới.

Con gái của cục trưởng cục tài chính chỉ bị thương nặng, chứ không chết.

Đội trưởng Lý nhận được rất nhiều tin tức từ cô ta.

Ông chủ của Nguyên Tiểu Phỉ đúng là để lại chút đồ ở chỗ của cô ta. Đội trưởng Lý đã nhanh chóng tìm được mấy thứ đó.

Anh ta mở ra xem mới biết đó là một ít tài liệu không quá quan trọng.

Sau khi Thẩm Viễn nhắc nhở, Đội trưởng Lý tiến hành phân tích một lúc, cuối cùng cũng tìm được chính xác cách thức để giải những thông tin này. Sau đó anh ta thông qua bộ phận kỹ thuật bên trên, giải được bí mật của những thông tin này, cũng chính thức vạch trần được thân phận của ông chủ Nguyên Tiểu Phỉ.

Thẩm Viễn đoán không sai.

Tên hung thủ kia thật sự tới diệt cỏ tận gốc.

Mà mấy người chết trước đó đều cùng ông chủ của Nguyên Tiểu Phỉ trốn tránh người của tổ chức.

Chắc chắn năm trước, mấy người bọn họ đã lấy được một số thứ quan trọng của tổ chức, sau đó nhận thấy được tầm quan trọng và lợi nhuận của những thứ này nên bọn họ ngầm nuốt những thứ này.

Mấy người này giấu tài liệu này ở một nơi trong vùng này, sau đó vẽ thành một tấm bản đồ, mỗi người bọn họ đều giữ một phần.

Ba người kia muốn tìm ra tấm bản đồ này, nên đã giết chết những kẻ đã phản bội lại tổ chức.

Thẩm Viễn hỏi: “Vậy anh có biết bọn họ thuộc tổ chức nào không?”

Đội trưởng Lý im lặng một lát mới chật vật trả lời: “Cái này có thể có liên quan với tên trộm siêu cấp Sùng Minh nổi danh trên thế giới.”

Thẩm Viễn hơi ngẩn người.

Cái gì? Có liên quan tới ba mình sao?

Vậy lại càng thú vị rồi!

Cậu sẽ phải ra tay với đàn em của ba mình sao? Lúc này, Thẩm Viễn nói: “Tôi sẽ tới ngay, anh đã chuẩn bị xong những vũ khí tôi cần chưa?”