Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1596




Trình Thiên Cát cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đợi King ho xong rồi mới: “Sức khỏe của ông càng ngày càng không tốt rồi.”

King gật đầu nói với vẻ u ám: “Lứa chúng tôi cũng chỉ có tôi và Nguyệt còn sống, tôi cũng nên đi gặp đám bạn cũ rồi.”

Nói xong cả hai người đều không nói nữa.

Cả King và Trình Thiên Cát đều có rất nhiều ký ức, có ký ức vui vẻ, có ký ức đau khổ, có ký ức còn họ không muốn nghĩ đến.

“Gọi cậu đến cũng không có ý gì khác, tôi chỉ muốn xem đứa trẻ Nguyện chăm sóc bây giờ sống thế nào thôi.” King mỉm cười nhìn Trình Thiên Cát.

Trình đã từng lờ mờ đoán thực ra King thích Vưu Thẩm Nguyệt.

Chỉ là lúc đó Vưu Tâm Nguyệt thích Hạ Quốc Tường.

Sau này sau khi Vưu Tâm Nguyệt và Hạ Quốc Tường kết hơn King liền trở nên im lặng rất nhiều.

Có lẽ không có ai tin sát thủ sẽ có trái tim, sát thủ sẽ có tình cảm.

Bởi vì mọi người đều là ác quỷ leo ra từ trong địa ngục, ai cũng là người sống sót sau khi đôi tay nhuốm đầy máu tươi của đồng đồi.

Bảo họ đi tin tình yêu?

Không, đó là chuyện cười.

Họ sẽ có rung động với người bên ngoài nhưng rất khó có cảm giác với đồng loại.

Cho nên, Trình Thiên cũng chỉ nghi ngờ có phải King từng thích Vưu Tâm Nguyệt không nhưng anh cũng không dám khẳng định.

Vì Kinh tỏ ra quá bình thường, bao gồm cả khi Vưu Tâm Nguyệt rời khỏi tổ chức hắn cũng không đến tiễn bà.

Nếu quan tâm, có lẽ sẽ đến tiễn quãng đường cuối cùng.

“Bây giờ nhìn thấy cậu sống rất tốt, tôi nghĩ có lẽ Nguyệt vui lắm.” Kinh khẽ mở lời nói.

“Mấy ngày trước tôi vừa gặp chị Vưu, bây giờ chị Vưu đã trở thành một phu nhân nhà danh giá bình thường rồi, hình như chị ấy thật sự đã cắt đứt quan hệ với thế giới này rồi.” Trình Thiên Cát trả lời.

“Đúng vậy, cắt đứt quan hệ rồi.” King nói với vẻ đau lòng, tiếp theo lại là một cơn ho kịch liệt.

King thuần thục nén phổi của mình xuống.

Đám người bọ họ hiểu rất rõ về cấu tạo của cơ thể người.

Cho nên King rất nhanh đã kìm cơn ho của mình lại, ông uống ngụm nước rồi tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đã không làm nhiệm vụ nữa có lẽ là không có cơ hội gặp cô ấy rồi. Tôi vốn dĩ còn do dự có nên trả cái này lại cho cô ấy không, cậu đã đến đây rồi vậy tôi nhờ cậu đưa cái này trả cho cô ấy.”

Nói xong, King lấy ra từ trong ngăn kéo một cái hộp gỗ cũ kỹ sơn nhiều màu đưa cho Trình Thiên Cát.

“King, ông tự đưa cho chị ấy chẳng phải là tốt hơn sao?” Trình Thiên Cát không nhận.

King để cái hộp gỗ lên trên bàn, từ từ đứng dậy đi đến vị trí giá đỡ bước chân liền dừng lại: “Không, không gặp thì tốt hơn, tôi không muốn cô ấy nhìn thấy giáng vẻ ốm yếu của tôi bây giờ.”

Trình Thiên Cát chợt vươn thẳng lưng lên.

Năm đó khi King còn trẻ quả thực là mĩ nam hiếm gặp trong tổ chức.

Ông có một đôi mắt rất đẹp, đẹp đến mức nào nhỉ?

Những người phụ nữ trong căn cứ đều điên cuồng ghen tỵ với ông, đều hận không thể khoét mắt ông ra di chuyển lên cơ thể mình.

Thậm chí thật sự có một nữ sát thủ định làm như vậy, chỉ đáng tiếc cô ta còn chưa thực hiện thì đã chết trong khi làm nhiệm vụ rồi.

Trình Thiên Cát đã từng suy đoán, bởi vì King đã lén lút tiết lộ hành tung của nữ sát thủ này mới dẫn đến cái chết của nữ sát thủ.

Nhưng tổ chức không truy cứu trách nhiệm của King, hiển nhiên là họ không có ý định quan tâm đến việc này.

Việc này cứ thế bị gác sang một bên.

Nếu xếp hạng theo nhan sắc và sức hấp dẫn thì Trình Thiên Cát chỉ có thể miễn cưỡng xếp thứ ba, còn vị trí thứ nhất đương nhiên là của King.

Cho nên ông mới có biệt danh là King.

Một người đàn ông giống một vị vua.

Nhưng mỹ nam đẹp trai năm đó bây giờ lại trở thành dáng vẻ trước mắt.

Thậm chí Trình Thiên Cát còn nghi ngờ thời gian của King có lẽ chỉ còn không đến một năm nữa.

King đoán được tâm sự của Trình Thiên Cát liền cười nói:”Cậu đã rời khỏi tổ chức rồi vậy thì đừng hỏi quá nhiều nữa. Tình người này, tôi nhận.”

“Được.” Trình Thiên Cát không còn từ chối mà gật đầu nói: “Tôi đưa nó cho chị ấy giúp ông.”

“Tương lai cậu có dự định gì?” King tùy tiện hỏi.

Trình Thiên Cát cười, anh biết King thật sự chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh tin chắc rằng tất cả hành tung của thực ra King đều biết hết.

Người làm sát thủ, xưa này đều không để bản thân ở trong điểm mù, lúc nào cũng phải nắm bắt tất cả tin tức mới có thể sống tiếp được.

Nhưng Trình Thiên Cát vẫn trả lời theo ý của King: “Bây giờ tôi đang ở trên một hòn đảo trồng cây với công tử của Phùng Thị, tôi thấy cuộc sống như vậy rất tốt, có thể thử một trạng thái cuộc sống khác.”

“Thật sư rất tốt.” King gật đầu, ông nhìn đồng hồ trên tường rồi thất thần trong giây lát mới chầm chậm nói: “Có lẽ trận đấu đã có kết quả rồi.

Trình Thiên Cát suy nghĩ rồi cũng gật đầu theo, quả thực thời gian họ nói chuyện không ngắn, nửa tiếng chắc là đã trôi qua rồi, cũng có nghĩa là trận đấu bên trên đã có kết quả rồi.

“Đi thôi.” King không giữ Trình Thiên Cát lại nữa: “Sau này đừng đến nữa.”

“Được.”Trình Thiên Cát cũng không nhiều lời nữa, anh cầm cái hộp gỗ trên bàn lên, quay người rời khỏi căn phòng.

King nhìn chăm chú bóng lưng của Trình Thiên Cát bằng đôi mắt đục ngầu rất lâu sau đó mới ngồi xuống ghế tiếp tục khắc con chim gỗ trong tay.

Ông lật ngón tay lại, hình tượng một người phụ nữ phương đông xinh đẹp lập tức xuất hiên trên ngón tay ông.

Bức tượng khắc đó quả nhiên chính là dáng vẻ của Vưu Tâm Nguyệt.

Khi Trình Thiên Cát trở về vị trí ngồi của mình trận đấu vừa hay cũng kết thúc, một cô gái với thân hình nhỏ bé thấm đẫm máu tươi nhưng ánh mắt lại rất quật cường đứng ở trung tâm sân khấu.

Cô là người chiến thắng cuối cùng.

Thái Đức Phát nhìn Trình Thiên Cát với ánh mắt nịnh nọt: “Xem ra lần này cậu lại thắng rồi.”

Trình Thiên Cát nhìn thẻ đánh bạch anh thắng được rồi nói với tiếp viên đeo mặt nạ mèo: “Đổi thành đô la Mỹ cho tôi.”

“Cậu thật sự quen ông chủ ở đây?” Thái Đức Phát hỏi dò Trình Thiên Cát.

Trình Thiên Cát mỉm cười nhìn Thái Đức Phát: “Thái tổng thật biết nói đùa sao tôi lại có thể quen được?”

Ánh mắt của Thái Đức Phát càng ngày càng thận trọng.

Nếu Trình Thiên Cát thừa nhận là biết thì có lẽ hắn sẽ không thận trọng như vậy.

Nhưng cậu ta lại phủ nhận.

Việc có thể khiến người khác phủ nhận hiển nhiên là việc rất quan trọng.

Vốn dĩ Thái Đức Phát chỉ muốn chơi Trình Thiên Cát nhưng bây giờ xem ra hắn phải cẩn thận hơn rồi.

Thái Đức Phát nghe thấy Trình Thiên Cát nói như vậy lập tức cười lên: “Cũng đúng, dù sao thì nơi này không phải nơi người bình thường có thể đến. Bỏ đi, thực ra trò chơi này chơi nhiều cũng chán, hay là chúng ta chơi tiếp ở nơi khác đi?”

Trình Thiên Cát hờ hững trả lời: “Cũng được, tôi nghe theo sự sắp xếp của Thái tổng.

Cơ thể của căng cứng của Dương Lâm đang đứng ở một bên cuối cùng cũng từ từ thả lỏng ra.

Cô thật sự bị dọa đến mức sắp ngất đi rồi.