Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 237




Những người khác đều lần lượt gật đầu.

Khi tiệc tàn, Phùng Mạn Luân gọi Thẩm Thất lại: “Tiểu Thất, em đợi tôi một chút.”

Thẩm Thất đứng ở tại chỗ, khó hiểu nhìn Phùng Mạn Luân.

Phùng Mạn Luân lấy ra một chiếc vòng kiểu dáng giống như một chiếc đồng hồ, đưa cho Thẩm Thất: “Đeo vào đi để bảo đảm an toàn.”

Thẩm Thất sửng sốt: “Ai cũng có cái này sao?”

Phùng Mạn Luân không trả lời, chỉ cười nói: “Đeo lên đi, có tác dụng trong phạm vi một ki-lô-mét. Chỉ cần ở trong phạm vi một ki-lô-mét, tôi đều có thể tìm thấy tín hiệu của em. Lần này đi xuống, sẽ gặp vô vàn nguy hiểm, chúng ta vẫn nên phòng bị một chút thì tốt hơn.”

Thẩm Thất có chút lưỡng lự.

“Còn một điều nữa, tôi đã đưa cho bác gái rồi. Làm như vậy lúc nào bác gái cũng nắm được sự an toàn của em.” Phùng Mạn Luân lại nói thêm một câu: “Bác gái thực sự rất lo lắng cho em.”

Nghe Phùng Mạn Luân nói vậy, Thẩm Thất cũng không từ chối nữa, trực tiếp nhận nhận lấy chiếc vòng tay, đeo luôn vòng tay lên cổ tay.

Vừa đeo chiếc vòng tay lên thì nó liền tự động mở ra.

“Cái này sẽ tự động kiểm tra, đo lường mạch đập, một khi thấy dấu hiệu sinh tồn biến mất, tín hiệu phía trên sẽ ngưng hẳn.” Phùng Mạn Luân giải thích: “Lần này đi xuống dưới, mặc dù có nhiều người, nhưng nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Tất cả đều phải cẩn thận đấy.”

“Cám ơn sư huynh, anh cũng phải cẩn thận hơn đấy.” Thẩm Thất mỉm cười trả lời: “Chúng ta đều phải bình an trở về đó.”

Phùng Mạn Luân mỉm cười gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều đã có mặt để tập hợp.

Lần này những người đồng hành với Thomas không nhiều lắm.

Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh, Lưu Nghĩa, Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly, Phùng Mạn Luân, những người này đều là những người cùng hành động theo nhóm lớn.

Dưới hầm còn có một đội ngũ vô cùng đặc biệt, có Tiểu Xuân mang theo một người thần bí được trang bị hoàn toàn bằng vũ trang, còn mang theo Elle đi vào từ một con đường khác.

Tiểu Hạ ẩn nấp trong đội ngũ của người khác, âm thầm bảo vệ Thẩm Thất.

Có thể nói, ngoài Thẩm Thất ra, tất cả mọi người đều có khả năng tự bảo vệ chính mình.

Hạ Nhật Ninh lại đặc biệt sắp xếp Tiểu Hạ âm thầm bảo vệ Thẩm Thất, theo lẽ thường mà nói, đây đã là một sự ưu ái rồi.

Khi mọi người đều đã tập trung lại, Thẩm Thất phát hiện, người của các đội khác vẫn chưa đủ, khá nhiều người trong đội ngũ hậu cần trên mặt đất vẫn còn ở lại.

“Tất cả mọi người phải đề ý lẫn nhau đấy nhé.” Văn Nhất Phi không nhịn được mà xúc động nói: “Tôi đã nói rồi mà, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, làm sao có thể từ bỏ thành kiến với nhau được? Bây giờ hợp tác là để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt thôi. E là vào bên trong rồi mới thực sự náo nhiệt.”

Phùng Mạn Luân đưa mắt nhìn những người khác, trong đám người đó có người khẽ gật đầu với Phùng Mạn Luân, nhưng chẳng ai phát hiện ra.

Xem ra, mọi người đều đã gài thuộc hạ vào trong đội ngũ của người khác.

Hạ Nhật Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Phùng Mạn Luân một cái.

Phùng Mạn Luân cũng giống hắn, đều là những người tính toán không từ một thủ đoạn nào.

Thậm chí, những gì Phùng Mạn Luân làm còn quá đáng hơn cả Hạ Nhật Ninh.

Chỉ có điều, lần này Hạ Nhật Ninh không định lên tiếng.

Đối với chuyện này, thêm một người làm là thêm một người cố gắng sống tốt.

Thẩm Thất vào đội ngũ này, dần dần đi tới vị trí của Thanh Long ở bên trái.

Vị trí của Bạch Hổ đã sụp đổ, lại phải khơi thông đường đi lại, chi phí quá lớn, vì vậy cả đoàn người quyết định đào lại hang động từ vị trí của Thanh Long.

Trước đó, đã có người dò xét nơi này, tìm một vị trí thích hợp, đào mấy cái hang, trong đó đã có một cái có thể vào được.

Bây giờ còn có người không ngừng mở rộng củng cố cái miệng hang này.

Thẩm Thất nhịn không được thấp giọng nói: “Ồ, điều này không giống trong lúc thảo luận.”

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh rủ xuống, thấp giọng đáp: “Bọn họ đều có ý định đánh nhau giành phiếu để đi, em còn mộng tưởng bọn họ sẽ là quân tử sao? Đã tới đây rồi chẳng ai là quân tử cả.”

Phùng Mạn Luân nghe thấy những lời này của Hạ Nhật Ninh, rất nhanh liền quay đầu lại liếc nhìn Hạ Nhật Ninh một cái.

Văn Nhất Phi nói: “Tất cả mọi người đi theo thứ tự nhá, không được tụt lại phía sau.”

“Lo mà quản bản thân mình đi.” Lưu Nghĩa tức giận quay đầu lại, trừng hắn liếc mắt một cái.

Phan Thành Phan Ly cười hì hì nói: “Đúng đấy đúng đấy, chúng ta đi theo đi.”

Mấy tên Mỹ dẫn đầu, đám nhân viên nhàn nhã đi sau cùng.

Thẩm Thất cẩn thận đi theo sau, nhìn thấy thông đạo càng ngày càng hẹp, không thể không khom lưng dần dần đi xuống.

Tay đeo bao tay, nhưng các đầu ngón tay vẫn cảm nhận rõ cái lạnh của vách tường.

Cấu tạo và tính chất của lớp đất này đều được hình thành từ hàng trăm ngàn năm trước, trải qua một khoảng thời gian dài lắng đọng, mới tạo thành hình dáng như bây giờ.

Phía trước và phía sau đều là người, Thẩm Thất không thể dừng bước, nét đoan trang xinh đẹp đã bị lớp đất làm cho biến đổi không ít.

Chắc mọi người cũng chẳng để ý đâu nhỉ?

Thâm nhập càng sâu vào lòng đất, Thẩm Thất dường như cảm nhận được không khí nơi đây càng lạnh lên rất nhiều.

Nhưng khí ô-xy lại dồi dào, không hề cảm thấy khó chịu chút nào..

Bởi vậy có thể thấy, nơi này có thiết kế vị trí thông gió.

Lưu Nghĩa vẫn luôn quan sát Thẩm Thất, thấy Thẩm Thất luôn nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Tiểu Thất, cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Thẩm Thất lắc đầu.

Cô không nhịn được mà nhìn xung quanh.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có người đang nhìn trộm mình.

Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất đều nhìn về phía trước, bên kia là một khoảng vô cùng tối, chẳng nhìn thấy gì cả.

Tất cả mọi người đều dựa vào công cụ chiếu sáng mình mang theo để lần từng bước về phía trước.

Nơi ngọn đèn không chiếu đến, là một khoảng tối không thấy gì.

Thẩm Thất quả thực cũng không biết vì sao cô lại nhất mực muốn tới đây.

Cô cũng không biết vì sao những người khác lại không phản đối sự ngang bướng đó của cô...

Cô ấy chỉ cần nói muốn đến, Hạ Nhật Ninh và những người khác đều đồng ý ngay.

Đoàn người bỗng nhiên dừng lại.

Tin tức nhanh chóng được truyền đến, nói phía trước có rất nhiều ngã rẽ, không biết nên đi hướng nào.

Đến lúc này, bản đồ trong tay mọi người căn bản là vô tác dụng.

Bởi vì dựa vào lộ trình mà thiết bị máy móc xác định được thì vừa nãy bọn họ đã đi hết những chỗ có thể đi rồi.

Tiếp theo, đành phải dựa vào người dẫn đường thực sự có kinh nghiệm rồi.

Bởi vậy Thomas phải trưng cầu ý kiến của mọi người để chọn ra một con đường chính xác.

Tổng cộng có khá nhiều người, khoảng hơn hai trăm người.

Bởi vậy ý kiến của họ cũng không đồng nhất.

Thomas giảo hoạt, không chịu gánh trách nhiệm, vì thế chỉ có thể dừng đoàn người lại để lắng nghe ý kiến của mọi người.

Có người lấy bó đuốc ném về hai con đường phía trước, một bó tắt ngúm đi rất nhanh, bó kia thì vẫn bốc cháy, chứng tỏ nơi ấy có dấu hiệu của sự sống.

Tuy nhiên, lúc này lại có người đứng ra, cầm lấy la bàn một lúc lâu, rồi chỉ vào con đường mà bó đuốc vừa tắt ngúm nói: “Con đường này là đường sống”.

Do đó ngay lập tức liền có người phản bác: “Vừa rồi cậu không thấy bó đuốc đó tắt ngúm à? Chúng ta đi như vậy, thực quá nguy hiểm!”

Người cầm la bàn nhanh chóng nói: “Nếu như mọi người khẳng định con đường kia là đường sống, vậy vẫn còn ở đây do dự gì nữa? Nơi đây là mộ cổ chứ không phải là hầm đất nhà các người”

Thẩm Thất nhịn không nổi nhỏ giọng nói: “Chuyện như vậy có gì đáng để tranh cãi chứ, dùng thiết bị máy móc thăm dò một chút là được thôi!”

Phùng Mạn Luân giải thích: “Dùng máy móc chỉ có thể thăm dò ra được con đường phía trước có nhiều không khí hay toàn thuốc độc thôi, không thể thăm dò chính xác con đường đó có thể thông qua mộ thất hay không. Bởi vậy chuyện này, quả thực phải dựa vào những người đào mộ đầy kinh nghiệm quyết định.”

Mấy người xung quanh liền tụ tập lại, nghe Phùng Mạn Luân nói như vậy, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, loại việc dưới huyệt mộ như vậy, những công cụ máy móc của phương Tây cũng không thể dùng được. Nói trắng ra, vẫn là chúng ta chưa đủ kinh nghiệm! Nếu như chúng ta có mang nhiều vũ khí và máy móc hơn nữa, thì cũng không thể làm hơn tổ tiên của chúng ta được.”

“Thế nhưng lần này người Mỹ khá nhiều, chúng ta cũng không muốn đi cùng cùng bọn họ.”

“Nhiều người như vậy, vẫn chưa biết ai mới là kẻ cười cuối cùng.”

“Chi bằng, dứt khoát tách nhau ra. Phần đường còn lại, mỗi người tự đi con đường mà mình chọn, có biến cố gì thì cũng coi là duyên số của mỗi người.”

Lời đề nghị này lập tức nhận được sự đồng ý của rất nhiều người.

Thomas nghe thấy trong đoàn người ngày càng nhiều ý kiến bất đồng, quả thực hết sức nhức đầu, chạy tới chỗ Hạ Nhật Ninh xin ý kiến: “Hạ tổng, cậu thấy thế nào?”

Hạ Nhật Ninh nhún vai một cái, cười ung dung nói: “Tôi chỉ đến chơi cùng Thomas tiên sinh thôi. Tôi không hề ham những thứ ở nơi này, vì vậy ngài cứ quyết định là được!”

Thấy Hạ Nhật Ninh hoàn toàn không đếm xỉa đến,Thomas lại chăm chú nhìn Phùng Mạn Luân.

Phùng Mạn Luân khoanh tay nói: “Đội trưởng của chúng ta đã nói vậy, mọi người cũng cứ theo thế mà làm thôi.”

Thomas vẫn chưa từ bỏ nhìn Thẩm Thất, Thẩm Thất do dự một chút nói: “Nếu mọi người đã có quan điểm bất đồng, vậy nghe theo số đông hoặc mỗi người một nẻo.”

Thomas thấy tên tiểu tử Hạ Nhật Ninh thực sự không có ý định tập hợp mọi người lại nên chỉ đành hậm hực rời đi.

Thomas vừa đi, Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau.

Hai người cùng đi về phương hướng khác, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn nhau đầy hàm ý.

Lúc này, một kẻ trà trộn trong đoàn người, lập tức đề nghị: “Nhiều người cùng đi vậy thì đi đến khi nào mới tới đích chứ? Thức ăn và nước uống mà chúng ta mang theo có hạn, không thể hoang phí thời gian như vậy được. Tôi kiến nghị chia nhau ra hành động!”

“Tôi cũng tán thành!” Có người trong đoàn hưởng ứng theo: “Khi ở bên trên, chúng ta hợp lại cũng chỉ vì muốn đi hết hang động kia. Bây giờ, trên cả đoạn đường, một chút nguy hiểm cũng không có, có lẽ nơi đây cũng không đáng sợ như vậy! Lần trước ngôi mộ xuất hiện nguy hiểm có lẽ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi! Lần này chúng ta chia thành mấy đội, tổng cộng gồm mấy trăm người, không thể lãng phí thời gian ở đây như vậy được.”

“Đúng vậy. Ai tin tưởng máy móc thì đi một đường! Tin tưởng kinh nghiệm đi theo con đường còn lại!”

...

Đoàn người loạn hết cả lên chỉ trong nháy mắt.

Đoàn người này vốn dĩ chỉ tập hợp lại trong chốc lát, những người mang ý xấu không hề ít, cộng với người trà trộn của Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân thêm dầu vào lửa, vì thế trong nháy mắt đều loạn hết cả lên.

Thomas coi như đã hiểu rõ.

Muốn dựa vào sức mạnh của người khác để đi hết toàn bộ hành trình là không thể nào.

Có điều, đúng là quá nhiều người.

Bây giờ mọi người đều tắc lại ở đây, một cảnh lộn xộn bát nháo, muốn phát hiện ra điều gì mới cũng không dễ dàng nữa.

Nếu không xảy ra điều bất trắc, thì nơi đây đã là gần với vòng ngoài rồi.

Những người nhát gan, cũng có thể rút lui với số báu vật đã lượm được ở đây rồi.

Người có ý đồ thì lại tiếp tục đi về phía trước..

Vì vậy, đi đến đây, mọi người quả thật không thể đi nổi nữa rồi.

Thomas gấp rút tìm người phụ trách của các đội, bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định chia ra ở nơi này, mỗi đội một ngả.

Những nhóm trưởng của các đội ngoại quốc lựa chọn tin tưởng theo kết quả mà máy móc tìm kiếm.

Số đội còn lại quyết định đi theo sự dẫn dắt của người có kinh nghiệm.