Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 313




Nhìn thấy ánh mắt cứng đờ của Thẩm Thất, khóa môi Phùng Mạn Luân cong nhẹ mà người khác không thể nhìn thấy.

Anh ta từ trước tới nay không hề bỏ qua việc cạnh trạnh với Hạ Nhật Ninh.

Trước đây là cạnh tranh chuyện làm ăn

Bây giờ ư.

Anh ta thừa nhận rằng, Thẩm Thất là một cô gái rất tốt.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Thẩm Thất không muốn cùng người con trai nào khác nói chuyện về cô và chồng của cô.

Cho dù đó là Phùng Mạn Luân.

Thẩm Thất ngay lập tức chuyển chủ đề, lên tiếng: “vậy chúng ta xem sắp xếp thời gian đi thăm thầy đi. Chúng ta cùng đến tiễn thầy, thầy nhất định sẽ rất vui.”

“Được” Phùng Mạn Luân gật đầu.

Ăn xong, Thẩm Thất và Phùng Mạn Luân từ biệt nhau.

Vốn dĩ Thẩm Thất muốn đi trung tâm mua sắm xem có món quà gì thích hơp mua tặng thầy Charles.

Nhưng mà lại nghĩ lại, thầy Charles thiếu thứ gì sao?

Thầy chỉ muốn tấm lòng chân thành thôi.

所以,沈柒决定回家,翻腾一下自己的存货,挑个有纪念意义的礼物送给查尔斯。

Cho nên, Thẩm Thất quyết định trở về nhà, tìm kiếm trong những món đồ của mình, chọn ra món quà có ý nghĩa để tặng thầy Charles.

Thẩm Thất vừa chuẩn bị rời đi, Thôi Nguyệt Lam từ đâu xuất hiện trước mặt cô, cản đường đi của cô.

Thẩm Thất không nghĩ rằng Thôi Nguyệt Lam sẽ chủ động tới gặp cô, nên nhất thời ngơ ngác.

Thôi Nguyệt Lam dùng khăn choàng cổ che mũi và miệng, toàn thân từ trên xuống dưới đều mặc quần áo rất dày.

Nhưng mà, bây giờ đang là mùa đông nên mặc dày một chút cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là cô ấy là một người rất thời trang, bất ngờ chủ động ăn mặc thành như thế này, cũng làm người ta hiếu kì.

Không lẽ nào, là do việc về tấm hình và đoạn video đó, cô ấy sợ người khác nhận ra sao?

Nếu suy nghĩ như vậy thì có vẻ hợp lí.

Thẩm Thất đoán Thôi Nguyệt Lam ăn mặc như vậy là lo sợ người khác nhận ra mình, nhưng lại không nghĩ rằng,cô ta mặc như vậy là để che đậy mùi thuốc trên người mình.

Qua nhiều ngày điều trị, người cô ta đã bắt đầu lột da.

Mặc dù bệnh tình đang chuyển biến tốt, nhưng mà với bộ dạng như bây giờ nhìn thật là dọa người chết khiếp.

Vì vậy, Thôi Nguyệt Lam ngoài mặt có thể nhìn ra thì những chỗ khác không thể nhìn thấy.

Thôi Nguyệt Lam không phải là vô tình nhìn thấy Thẩm Thất, mà cô ta trước giờ vẫn luôn tìm cơ hội đả kích Thẩm Thất, nhưng vẫn mãi không tìm được cơ hội thích hợp.

Xét cho cùng, bây giờ cô ta đã không còn là nghĩa nữ nhà họ Hạ, cũng không thể tự ý ra ngoài.

Thẩm Thất gần đây cũng rất ít ra ngoài, muốn tìm cô cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng hôm này là cơ hội tốt

Cô ta ngày ngày theo dõi Cảnh Hòa Trang Viên và biệt thự nhà họ Hạ

Lần này, Thẩm Thất ra ngoài không giống những lần trước có vệ sĩ đi theo.

Cô ta liền biết, cơ hội tới rồi!

Cô ta nhìn Thẩm Thất hạnh phúc một ngày, thì cô ta đau khổ một ngày!

Cô ta muốn Thẩm Thất cũng phải nếm trải đau khổ như Thôi Nguyệt Lam cô!

Không, cô ta muốn Thẩm Thất phải chịu đau khổ gấp mười gấp trăm gấp ngàn lần như vậy mới thỏa nỗi hận trong lòng!

Vì vậy cô ta đi theo Thẩm Thất, nhìn thấy Thẩm Thất đi gặp Phùng Mạn Luân, Thôi Nguyệt Lam đột nhiên hạ quyết tâm.

Cô ta quyết định ra tay!

Cô ta cố ý trước mặt Thẩm Thất gọi điện thoại, còn lộ ra bộ mặt ngọt ngào, cô ta không tin Thẩm Thất không cắn câu!

Quả nhiên, Thẩm Thất ăn cơm xong đi ra ngoài tản bộ rất lâu, có lẽ là đang kiếm cô ta?

Nếu đã như vậy, hãy diễn vở kịch hay này chứ!

Thẩm Thất nhìn Thôi Nguyệt Lam: “cô có việc gì?”

Thôi Nguyệt Lam trợn mắt, nói: “đương nhiên là có việc rồi. Nếu không, cô nghĩ tôi rất rảnh sao, đến tìm cô hàn huyên sao?”

Thẩm Thất đứng im, điềm tĩnh nói: “vậy giờ cô nói đi.”

Cô ta cười nham hiểm nói: “nghe nói cô đã tìm được anh trai?”

Thẩm Thất giật mình.

Thôi Nguyệt Lam làm sao biết được?

Mặc dù Thẩm Thất không cảm thấy Trình Thiên Cát là vấn đề lớn, nhưng suy cho cùng cô cũng đã nói với Hạ Nhật Ninh, cô muốn giới thiệu cho hai người làm quen.

Kết quả là, vẫn không kịp, Trình Thiên Cát đã đi thực hiện nghĩa vụ.

Còn không biết đến khi nào gặp lại

Trong thâm tâm, Thẩm Thất vẫn không muốn Hạ Nhật Ninh hiểu lầm.

Thôi Nguyệt Lam đứng trước mặt Thẩm Thất, mỉm cười, kéo khăn choàng cổ thấp xuống một chút, nói: “có phải cô rất thấy làm lạ tại sao tôi biết được phải không? Rất đơn giản, là Hạ Nhật Ninh nói cho tôi biết đó!”

Thẩm Thất trầm mặc.

Hạ Nhật Ninh sao?

Sao có thể chứ?

Thôi Nguyệt Lam vẫn tiếp tục lớn giọng nói dối: “nếu không thì, làm sao tôi biết được chứ? Ai da, nhìn biểu hiện này của cô, Nhật Ninh thật ra không nói với cô rồi?”

Thẩm Thất im lặng.

Thôi Nguyệt Lam tự mình tiếp tục nói: “cũng phải. Việc này, anh ấy làm sao có thể nói cho cô biết được chứ? không thể để cô gặp mặt tình cũ, nhưng không đê Hạ Nhật Ninh liên hệ với cô em gái này chứ?”

Trong lòng Thẩm Thất càng trầm xuống.

Hạ Nhật ninh đi tìm Thôi Nguyệt Lam nói những điều này sao?

Tại sao anh ấy không nói rõ ràng với mình?

Mà lại đi gặp Thôi Nguyệt Lam nói chuyện này chứ?

Lẽ nào giống như Phùng Mạn Luân nói, cho dù Thôi Nguyệt Lam có làm gì, xảy ra chuyện gì, Hạ Nhật Ninh sẽ niệm tình cả hai hồi nhỏ cùng lớn lên đối xử đặc biệt với cô ta sao?”

Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, đột nhiên nói: “được rồi, tôi cũng nên về đây. Tôi vẫn không nên xuất hiện giữa đám đông. Dù gì, vẫn phải để mọi người quên đi chuyện này mới được.”

Nói xong, Thôi Nguyệt Lam quay người bỏ đi.

Thẩm Thất vẫn đứng đó, trong lòng vô cùng phức tạp.

Cô không thể nói ra trong lòng cảm thấy như thế nào.

Rõ ràng là mối quan hệ đơn giản đơn thuần, tại sao lại trở nên phức tạp như vậy chứ?

Cô và Trình Thiên Cát thật sự không có chuyện gì hết!

Hạ Nhật Ninh thật sự không nghe cô giải thích, lại chọn đi tìm Thôi Nguyệt Lam oán trách mình sao?

Lẽ nào mình thật sự làm không tốt sao?

Thẩm Thất nắm chặt tay, âm thầm tự trách.

Nếu như cô sớm nói ra thân phận của Trình Thiên Cát, có phải anh ấy sẽ không trách mình vì nói dối anh ấy không?

Có lẽ bây giờ anh ấy rất tức giận?

Thẩm Thất thầm quyết định, tối nay về nhà nhất định phải giải thích rõ với Hạ Nhật Ninh!

Về đến Cảnh Hòa Trang Viên, Thẩm Thất tự tay xuống bếp nấu ăn, chuẩn bị tối nay sẽ nói toàn bộ sự việc cho Hạ Nhật Ninh biết!

Nhưng mà Thẩm Thất đợi rất lâu cũng không thấy Hạ Nhật Ninh trở về.

Thẩm Thất không kìm lòng được liền gọi cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh nghe máy liền nói: “tiểu Thất, tối nay anh không về nhà ăn tối được. Em ăn một mình nha. Thôi Nguyệt Lam đột nhiên kiếm anh có chuyện.”

Thẩm Thất nghe được Hạ Nhật Ninh nói vậy, trong lòng có luồng khí lạnh.

Không lẽ, những điều hôm nay Phùng Mạn Luân và Thôi Nguyệt Lam nói đều là sự thật sao?

Hạ Nhật Ninh không bằng lòng với mình sao?

Thẩm Thất vừa muốn nói, thì bên kia đã ngắt điện thoại.

Thẩm Thất cảm thấy đáy lòng chìm xuống hư không.

Hạ Nhật Ninh lái xe rất nhanh đến trước cửa nhà của Thôi Nguyệt Lam, nhưng cho dù Hạ Nhật Ninh gọi điện cho Thôi Nguyệt Lam bao nhiêu lần, Thôi Nguyệt Lam đều không nghe máy.

Chẳng là vừa nãy, Thôi Nguyệt Lam đột nhiên gửi chuyển phát nhanh phiếu khám thai cho Hạ Nhật Ninh.

Lúc Hạ Nhật Ninh nhìn thấy phiếu khám thai, liền tính ngày, đứa trẻ này chẳng lẽ là của Hạ Nhật Kỳ.

Suy cho cùng từ ngày đó tính, chỉ có Hạ Nhật Kỳ là có khả năng!

Vì vậy, Hạ Nhật Ninh gác lại mọi chuyện, lái xe đến tìm gặp Thôi Nguyệt Lam để hỏi cho rõ ràng.

Nhưng mà Hạ Nhật Ninh gõ cửa rất lâu, Thôi Nguyệt Lam vẫn không chịu ra mở cửa.

Đúng lúc Hạ Nhật Ninh muốn phá cửa, thì cửa cuối cùng cũng mở ra.

Hạ Nhật Ninh vừa nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam, chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị một mùi nước hoa nồng nặc trên người đối phương thiếu chút làm cho ngạt thở rồi!

Cô ta đây là đã mở bao nhiêu bình nước hoa vậy?

Hạ Nhật Ninh cũng không bước vào trong, giơ phiếu khám thai trong tay lên, trực tiếp hỏi: “đứa trẻ là của ai? Của anh Hai phải không?”

Thôi Nguyệt Lam đột nhiên khóc: “bây giờ ngay cả em anh cũng không tin sao? Tuy rằng em không tốt, nhưng mà đã khi nào em nói dối chưa? Có phải anh không tin phiếu khám thai này là thật đúng không? Như vậy đi, anh bây giờ có thể lấy máu của em đi xét nghiệm, coi có phải em nói dối không? Em đã gặp đả kích lớn như vậy, anh còn không hỏi thăm em một tiếng, vừa tới đã chất vấn em có phải mang thai đứa con của Hạ Nhật kỳ. Anh làm như vậy, có thật sự nghĩ đến tìm cảm của chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau không?”

Hạ Nhật Ninh mắt phượng ôn hòa lại.

“Phải, bây giờ em không còn trong sạch nữa, không có tư cách gả cho anh nữa rồi, ngay cả tư cách gả cho người đàn ông khác em cũng không có nữa rồi.” Thôi Nguyệt Lam đột nhiên ôm mặt nói: “nhưng mà những chuyện này không thể nào làm em gục ngã. Làm em gục ngã, chính là ánh mắt không tin tưởng và lời nói chất vấn của anh!”

Hạ Nhật Ninh suy nghĩ

Thôi Nguyệt Lam bị một đám người làm nhục, lại còn bị chụp hình và quay phim.

Tuy lúc đầu cô ta làm sai, nhưng cô ta cũng đã chịu sự trừng phạt rồi.

Dù gì anh cũng từ nhỏ nhìn cô trưởng thành.

Bây giờ nhìn cô ta khóc thê thảm như thế này, nhìn thấy cô ta bị dồn tới bước đường này, Hạ Nhật ninh vẫn có chút thương cảm.

Hạ Nhật Ninh chính là có điểm yếu này.

Anh đối xử với người ngoài rất tàn nhẫn, nhưng đối với người nhà, anh vẫn luôn luôn rất ấm áp.

Tuy Thôi Nguyệt Lam đã không còn là con gái nuôi nhà họ Hạ, nhưng trong lòng Hạ Nhật Ninh, Thôi Nguyệt Lam so với những người ngoài kia, vẫn là có sự khác biệt.

Hạ Nhật Ninh thở dài: “sớm biết như vậy hà tất lúc đầu phải làm? Hôm nay anh đến tìm em, chỉ là muốn xác nhận một chuyện. Dù gì, nếu theo tính toán thời gian, thì đứa trẻ này của anh trai là có khả năng rất lớn.”

Khi Thôi Nguyệt Lam biết mình có thai, lúc đó cô ta vốn dĩ muốn phá thai.

Nhưng, cô ta nghĩ lại, tại sao không dùng đứa trẻ này, kéo Thẩm Thất xuống nước chứ?

Cơ hội tốt như vậy, bỏ qua thì thật đáng tiếc!

Vì vậy, Thôi Nguyệt Lam đã âm mưu mọi chuyện.

Mà bây giờ, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.

Thôi Nguyệt Lam biết rõ đứa trẻ này không phải là con của Hạ Nhật Kỳ!

Cô và Hạ Nhật Kỳ không xảy ra bất cứ chuyện gì, đứa trẻ này làm sao có thể là của anh ấy được chứ.

Nếu như tính không sai, thì có lẽ là lần ở quán rượu bị người ta bỏ thuốc, trong bốn người đó không biết là của người nào.

Nhưng mà sự việc như vậy, Thôi Nguyệt Lam làm sao có thể nói thật cho Hạ Nhật Ninh biết được chứ?

Trước hết cô sẽ giá họa cho Hạ Nhật kỳ, họa này, hãy để Hạ Nhật Kỳ tạm thời gánh lấy vậy.

Thôi Nguyệt Lam làm bộ như đang lau nước mắt, lúng túng trả lời: “em và anh hai là không được. Em đã trở nên như vậy rồi. Nhật Ninh, anh có thể cứu em không? Chuyện em có thai, tuyệt đối không được truyền ra ngoài! Thanh danh của em đã bị hủy, bây giờ bên ngoài tất cả mọi người đều đang cười nhạo em. Nếu như bây giờ sự việc em có thai bị truyền ra ngoài, như vậy thì em hết thật rồi! Nhật Ninh, coi như nể tình chúng ta lớn lên từ nhỏ, có thể giúp em giữ kín bí mật này được không?”

Hạ Nhật Ninh cau mày: “anh có thể giúp em giữ bí mật chuyện này. Nhưng còn đứa trẻ em tính như thế nào?”

Thôi Nguyệt Lam ôm mặt: “em không biết, vì vậy em mới gửi chuyển phát nhanh phiếu khám thai cho anh, chính là mong anh giúp em!”