Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 586




Ánh Mắt của Thẩm Nhị và Thẩm Ngũ đều hướng về Sùng Minh.

Sùng Minh đặc biệt nhạy cảm, trong nháy mắt đã cảm nhận được.

Hắn quay người nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Cho dù hắn không làm động tác gì, Thẩm Nhị và Thẩm Ngũ vẫn cảm nhận được sự thù địch và ác ý mãnh liệt của hắn.

Thẩm Nhị dường như không kiểm soát được bản năng muốn đứng lên nhưng Thẩm Tam đã giữ Thẩm Nhị lại.

Đứng trên lập trường của hai bên thì hai người này tuyệt đối là thế lực thù địch.

Nói cách khác, cho dù Thẩm Nhị hạ Sùng Minh hay là Sùng Minh hạ Thẩm Nhị thì họ đều là sự tồn tại chấn động thế giới!

Một người là chỉ huy của đại đội đặc chủng, một người là quân chủ của thế giới hắc ám.

Cho dù là ai thì đều là sự tồn tại có thực lực cực lớn.

Nhưng cùng một đạo lý, họ cũng là sự tồn tại không dễ bị tiêu diệt.

Việc Sùng Minh dám xuất hiện ở nơi chứng tỏ rằng cả tòa nhà này đã nằm trong sự kiểm soát của hắn rồi.

Nếu Thẩm Nhị dám có hành động thì một băng đạn sẽ xuyên qua kính bay đến đây.

Cho dù Thẩm Nhị thân thủ tốt có thể tránh được đòn đánh úp của kẻ địch, nhưng đừng quên ở hiện trường còn có rất nhiều người dân vô tội.

Nếu vì sơ suất của anh mà gây ra thiệt hại cho nhân dân, vậy thì con đường của anh cũng đi đến cuối rồi.

Cho nên, hai bên cứ nhìn chằm chằm vào nhau nhưng không ai dám tùy tiện hành động.

Thẩm Lục đứng lên nói: “Nơi này quá ồn ào, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi.”

Sùng Minh vui vẻ đứng dậy, gật đầu với Thẩm Tam rồi quay người rời đi.

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất vẫn đang nhảy ở sàn nhảy, Thẩm Thất không nhịn được nói: “Bọn họ sẽ không cãi nhau đấy chứ?”

“Có phải em nên giải thích trước với anh tại sao em lại ở đây không?” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh cong lên, anh kéo dài ngữ khí: “Phu nhân của anh?”

Thẩm Thất cười hì hì nói: “Em đến với các anh! Các anh đến xem mắt, em lại không có bao nhiêu người quen ở thành phố g nên không còn cách nào khác em phải tham giự buổi khiêu vũ xem mắt giả này xem có ai phù hợp không. Em và Tiểu Nghĩa, còn cả Nhất Phi, sư huynh đều đến tham quan thôi! Thật đấy, em không lừa anh đâu!”

Hạ Nhật Ninh lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ! Nếu người đó không xuất có phải em sẽ nhìn trúng người khác rồi đi theo người ta không?”

“Không có đâu!” Thẩm Thất lườm anh: “Những người đàn ông đó làm sao so được với anh?”

Mặc dù biết rõ gương mặt mình lừa người, nhưng khi nghe thấy bà xã khen ngợi Hạ Nhật Ninh vẫn thấy rất vui.

“Nhà em tạo thêm áp lực cho Thẩm Lục rồi.” Câu này của Hạ Nhật Ninh không phải câu hỏi mà là câu khẳng định!

“Sao anh lại biết?” Thẩm Thất hỏi lại rồi nhanh chóng nói tiếp: “Cũng không gọi là tăng thêm áp lực. Chỉ là anh em không muốn gây thêm phiền phức cho gia đình cho nên mới chủ động đưa ra đề nghị muốn xem mắt. Nếu không thì bọn em sẽ không xuất hiện ở đây đâu. Nói đi, có phải anh đã biết gì đó không?”

Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lênh: “Em thấy trên thế giới này còn có bao nhiêu bí mật anh không biết?”

Thẩm Thất lườm Hạ Nhật Ninh: “Biết anh lợi hại rồi! Nói đi, rốt cuộc anh biết được bao nhiêu rồi? Việc này anh nhìn nhận thế nào?”

“Điều lệnh của Thẩm Nhị quả thật có chút liên quan đến Thẩm Lục.” Hạ Nhật Ninh khẽ gật đầu: “Nhưng không phải toàn bộ đều vì Thẩm Lục.”

Thấm Thất lập tức ngẩng đầu nhìn vào mắt của Hạ Nhật Ninh.

Dưới ánh đèn cho dù Hạ Nhật Ninh đeo mặt nạ nhưng đôi mắt sáng rõ rực rỡ đó vẫn làm rung động lòng người như vậy.

Thẩm Thất không nhịn được giơ tay lên nhẹ nhàng gỡ mặt nạ của Hạ Nhật Ninh ra.

Giây phút Hạ Nhật Ninh để lộ khuôn mặt thật ra, mọi người xung quanh đồng thời hít phải một cơn gió lạnh điên cuồng!

Mẹ ơi!

Nhan sắc này!

Còn phải xem mắt sao?

Đùa nhau à?

Hạ Nhật Ninh cũng giơ tay gỡ mặt nạ của Thẩm Thất ra.

Mọi người xung quanh lại một lần nữa hít phải khí lạnh!

Má ơi!

Người con gái xinh đẹp thế này người theo đuổi sau mông chắc phải xếp đến Thái Bình Dương rồi?

Hai người này đến khiêu khích mọi người à?

Tha cho chúng tôi đi.

Thế là mọi người xung quanh đau khổ nhìn họ vô sỉ ra vẻ ân ái.

“Vậy thì có liên quan đến ai?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi: “Lẽ nào là có liên quan đến anh?”

Hạ Nhật Ninh không kiêng kị gật đầu: “Thực ra anh hai làm đến chuẩn tướng đã là đỉnh cao rồi, anh ấy không thể tiến thêm bước nào nữa đâu.”

“Ý anh là sao?” Ánh mắt Thẩm Thất không hiểu, Vì sai nhịp cho nên bước nhảy dưới chân cô bị lỡ nửa bước.

Tuy nhiên, Hạ Nhật Ninh rất nhanh điều chỉnh lại bước nhảy đưa Thẩm Thất theo kịp bước chân của mình một lần nữa.

“Có rất nhiều việc em không hiểu đâu. Thăng cấp, không chỉ cần lý lịch và khả năng, nhiều hơn cả là mạng lưới quan hệ phức tạp.” Hạ Nhật Ninh thấp giọng nói: “Thẩm gia xưa nay chỉ là nhân sĩ yêu nước, bước đến thế hệ này chỉ có anh ba và anh năm. Mà anh ba cũng chỉ làm đến địa phương chưa vào trung ương, anh năm tuy có thân phận đặc biệt nhưng không giữ chức vụ quan trọng.”

“Nói đơn giản một chút.” Thẩm Thất thấy dung lượng não của mình không đủ dùng: “Em nghe không hiểu.”

“Được, anh nói bình thường hơn một chút nữa. Với điều kiện của Thẩm gia bây giờ là không đủ tư cách leo lên cao. Bây giờ là thời hòa bình, không phải thời chiến tranh. Vấn đề của anh hai chính là tuổi tác không đủ, lí lịch không đủ, làm sao lên thiếu tướng được? Em xem trong cơ chế thăng chức bây giờ người bình thường có ai 36 tuổi đã được lên chức thiếu tướng không?”

Thẩm Thất gật đầu như đang suy nghĩ gì đó: “Nhưng anh hai em đã lập công lớn!”

Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Đó chỉ là một lý do từ chối với bên ngoài thôi! Chút công lao đó nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Nhưng so với vị trí thiếu tướng thì không đáng nhắc đến.”

“Vậy thì, chuyện này rốt cuộc là sao?” Thẩm Thất càng mơ hồ hơn.

“Bốn năm trước hai chúng ta đều mất trí nhớ, hôn nhân cũng trở thành thứ chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Cho nên thái độ của cấp trên đối với Hạ gia và Thẩm gia là không tỏ rõ ý kiến. Cho nên thời gian bốn năm này anh hai mới từ lưỡng cống hai sao thăng cấp lên lưỡng cống bốn sao. Hạ Nhật Ninh đơn giản tổng kết: “Nhưng bây giờ chúng ta lại bên nhau lần nữa, cấp trên chắc chắc phải cân nhắc hậu quả khi hai thế lực này kết hợp lại. Nếu Thẩm gia và Hạ gia là thế lực độc lập thì có thể tự do phát triển. Nhưng một khi hai nhà liên kết lại thì đó sẽ là liên kết mạnh mẽ. Cho nên bên trên không thể không cân nhắc thế lực này.”

Thẩm Thất gật đầu.

“Họ không thể động vào Hạ gia cho nên chỉ có thể ra tay với Thẩm gia. Mà người thực sự nắm quyền quan trọng trong tay thực ra không phải anh ba cũng không phải anh năm mà là anh hai! Hạ Nhất Ninh tiếp tục nói: “Nhưng mà quân quyền dễ bị tước đi như vậy làm sao anh hai cam tâm được? Làm sao anh có thể đồng ý? Thế là họ liền đặc biệt đề bạt anh hai lên quân hàm thiếu tướng, cho phép anh ấy đặt chân vào quân bộ tầng cao. Như vậy cũng coi như là một kiểu cân bằng, cũng là một kiểu bù đắp, cũng coi như là một thái độ với anh.”

Thẩm Thất không ngờ việc lên chức của anh hai lại còn liên đới đến nhiều việc như vậy.

Quả thực là phức tạp đến mức khiến người ta muốn khóc.

“Vậy thì có liên quan gì đến Sùng Minh không?” Thẩm Thất lại hỏi tiếp.

“Có một chút.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Quan hệ của Thẩm Lục và Sùng Minh luôn được các bên quan tâm. Nhưng đây không chuyện xấu. Cấp trên cũng thấy có Thẩm gia kìm hãm Sùng Minh không phải là việc xấu. Họ dùng Thẩm Lục kìm hãm Sùng Minh, dùng em kìm hãm anh, sau đó cấp trên kìm hãm Thẩm gia. Bây giờ em đã hiểu chưa?”

Cuối cùng Thẩm Thất cũng hiểu rồi.

Thì ra đây chính là mánh khóe.

“Yên tâm, đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.” Hạ Nhật Ninh nói tiếp: “Sau khi anh hai lên chức thiếu tướng, không bao lâu sau khi được huân chương họ sẽ cho anh hai một phần thực quyền.Việc để anh ấy là vương gia nhàn rỗi sẽ không xuất hiện đâu. Dù sao thì anh vẫn ở đây, anh vẫn là con rể của Thẩm gia.”

Thẩm Thất thở phào: “Không ngờ việc này lại phức tạp như vây. Em cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần cả nhà bình an vui vẻ là được. Việc của anh hai tạm thời cứ để vậy đi.. Anh nói xem Sùng Minh ra ngoài với anh trai em không biết có đánh nhau không?”

Không đâu, mặc dù không tránh khỏi sẽ có người bồng bột.” Hạ Nhật Ninh tùy tiện nói: “Anh đến đây không chỉ là xem em có giấu anh đi xem mắt không, quan trọng hơn là phải nói chuyện rõ ràng với anh hai. Việc này vẫn nên để anh làm thì tốt hơn. Người ngoài đừng tham gia vào nữa.”

Nói xong câu này, ánh mắt Hạ Nhật Ninh nhìn về Phùng Mạn Luân đang ở xa.

Việc lấy lòng Thẩm gia làm sao anh lại để Phùng Mạn Luân làm người tốt này được?

Nghĩ thôi cùng đừng nghĩ đến được không?

Lúc ban đầu Hạ Nhật Ninh chưa nghĩ ra tại sao Phùng Mạn Luân lại tích cực đến Thẩm gia làm khách như vậy, Thẩm Thất và Thẩm Lục vừa đi, Hạ Nhật Ninh liền nói chuyện với Sùng Minh và lập tức hiểu ra tất cả.

Phùng Mạn Luân muốn lợi dùng chuyện này để làm người tốt một lần.

Hạ Nhật Ninh đoán được tâm tư của Phùng Mạn Luân, đương nhiên anh sẽ không để hắn như ý muốn!

Thẩm Thất nghe Hạ Nhật Ninh nói như vậy cũng thấy việc này quả thực cô không thể nói rõ với anh hai được, vẫn nên để Hạ Nhật Ninh đi thì hơn.

Thẩm Thất lập tức nói: “Được, vậy anh đi nói rõ với anh hai nhé.”

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh ngước lên vừa hay nhìn thấy Phùng Mạn Luân đang đi về phía Thẩm Nhị, anh liền nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất giúp anh ngăn Phùng Mạn Luân lại đừng để hắn lại gần anh và anh hai.”

Thẩm Thất ngây người một lúc rồi lập tức nói: “Được.”

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh lập tức chia nhau ra, Thẩm Thất quay người đã thấy Phùng Mạnh Luân, cô cười nói: “Sư huynh, có thể nhảy với anh một bài không?”

Có nét kinh ngạc lướt qua trên gương mặt Phùng Mạn Luân nhưng hắn rất nhanh đã vui vẻ trả lời: “Đương nhiên! Anh rất vinh hạnh!”

Phùng Mạn Luân đưa tay lên Thẩm Thất lập tức đặt tay mình vào trong lòng bàn tay Phùng Mạn Luân, rất nhanh đưa hắn vào sàn nhảy.

Còn lúc này Hạ Nhật Ninh đã đi đến trước mặt Thẩm Nhị thấp giọng nói một câu, hai người cũng rất nhanh rời khỏi hiện trường.

Thẩm Tam nhìn mấy người này, thở dài một tiếng nói: “Người thông minh nhất thực ra là Hạ Nhật Ninh.”

Thẩm Tứ cười sảng khoái: Em rể này của chúng ta xưa nay đều không phải người bình thường. Có nó ở đây, chúng ta có thể thật sự yên tâm rồi.”

Thẩm Ngũ nhìn bóng dáng của họ rồi vươn vai nói: “Em đã nói từ lâu rồi con người Hạ Nhật Ninh rất đáng sợ.”

Sau khi Thẩm Lục và Sùng Minh rời đi, Sùng Minh giơ tay gỡ mặt nạ của Thẩm Lục, thô lỗ đẩy anh vào góc tường.

Thẩm Lục không có bất cứ phản kháng nào cứ như vậy nhìn Sùng Minh.

“Thẩm Lục, có phải em thấy anh không có trái tim không?” Sùng Minh hỏi thẳng: “Còn em thì sao? Em có trái tim không?”