Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 697




Mọi người đều biết, sự rút lui của đàn sói, chỉ là tạm thời.

Không cần bao lâu, đàn sói sẽ phát động đợt công kích thứ hai.

Người đứng ở đằng sau trù tính kia, cũng sẽ lần nữa ra tay.

Chỉ là người kế tiếp chết đi, sẽ là ai đấy?

Trong đám người, không thiếu người thông minh.

Rất nhanh liền có thể từ trong tình thế không lối thoát một lần nữa khua lên dũng khí, bắt đầu ứng phó tình trạng nguy hiểm ở trước mặt.

Mà. Người có thể tới nơi này du lịch, thật ra không mấy là người bình thường.

Quần thể có đoàn phí cao tiêu phí cao, có rất ít người bình thường đấy.

Vì vậy, những người này tốc độ bình tĩnh cũng rất nhanh đấy.

Người thông minh không hề bảy mồm tám mỏ chõ vào, mà là trước khi người khác chưa kịp phản ứng lại, khẩn cấp chiếm lấy địa hình có lợi.

Đợi lúc những người khác phản ứng lại, đã chiếm điểm cao của lợi thế.

Sau khi những người khác phát hiện, cũng khó tránh khỏi chửi rủa một trận.

Thế nhưng là đã đến lúc này, chửi rủa là là vô dụng nhất đấy.

Tất cả mọi người đang tích cực tự cứu.

Đem thức ăn có thể vơ vét được ở thị trấn suối nước nóng đều toàn bộ càn quét sạch sẽ, đem đệm chăn có thể mang đi của mỗi căn trong phòng trong đều toàn bộ mang đi hết, nguồn nước có thể mang đi thì toàn bộ đều mang đi.

Thậm chí là bàn ghế có thể tháo rời thì đều làm thành vụ khí tùy thân mang theo.

Đối phó với đàn sói, mấy thứ này có lẽ chưa đủ.

Thế nhưng là có chút ít còn hơn không.

Dù sao còn hơn trong tay không có bất kỳ thứ gì phải không?

Khoảng hai giờ rạng sáng, mọi người lần nữa yên tĩnh trở lại.

Mấy trăm người chia làm vô số phe nhỏ, liên minh công thủ, chuẩn bị nghênh đón đàn sói đột kích sắp đến.

Đàn sói quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, ở sau nửa đêm cuối cùng cũng phát động công kích lần thứ hai.

Đàn sói cũng thật sự đã quá đói rồi.

Liên tục mấy ngày đều không có kiếm ăn rồi, thật sự là đói tái mắt rồi.

Lúc đàn sói lần nữa quấn bên đơn vị đồn trú, vây quanh thị trấn suối nước nóng, gió tuyết hình như nhỏ đi một chút rồi.

Tầm nhìn tốt hơn một chút rồi.

Cũng có thể cho đám người rõ ràng nhìn rõ số lượng chung chung của đàn sói rồi.

Tiểu Hạ đang quan sát tuần tra, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, nói: "Mọi người mau nhìn, đàn sói lại tới nữa rồi. Lần này số lượng một chút cũng không ít, hình như còn đã tăng thêm rồi. Ước chừng, không dưới ba mươi con. Ông trời ơi..! Tại sao lại có nhiều như vậy?"

Hạ Nhật Ninh lập tức tiếp lấy kính viễn vọng, hướng về phía đàn sói nhìn qua, nói: "Xem ra người đứng ở đằng sau trù tính kia còn chưa có đem toàn bộ đàn sói đều thả ra, mà là chỉ thả ra một bộ phận, bất kỳ lúc nào căn cứ vào số lượng của tổn hại sau cuộc chiến mà thả đàn sói. Thật đúng là không chết không thôi a! Hắn đây là định dùng phương thức cậy đông hiếp yếu, tiêu hao hết nguồn tài nguyên của chúng ta. Thật sự là dụng tâm hiểm ác a! Chỉ là, vòng thứ nhất tiêu hao hết, không phải là chúng ta, mà là những người kia."

Lưu Vân nhịn không được nhướng mày.

Ông mặc dù là lăn lộn trong xã hội đen, thế nhưng là tính người vẫn là có đấy.

Mà người đứng ở đằng sau trù tính kia, đã hoàn toàn mất đi tính người.

Cho dù là người đó cùng tiểu Xuân có thù, những người khác dù sao vẫn là vô tội chứ?

Tại sao nhất định phải cho những người khác mai táng theo đây?

Văn Nhất Phi cũng cùng theo nhìn thoáng qua, hít một hơi khí lạnh, nói: "Chiến đấu đã bắt đầu rồi!"

Vừa mới nói xong, liền nhìn thấy những đàn sói kia rành mạch phân minh mà dựa theo trình tự bắt đầu xâm lấn vào mỗi căn phòng, tìm kiếm mọi thứ có thể ăn được.

Thế nhưng là khách sạn cùng nhà hàng sớm đã bị càn quét không còn rồi.

Ở đâu còn có đồ ăn?

Còn dư lại một số rác thì đều bị thanh lý mất rồi, sao còn có canh thừa?

Đàn sói không có tìm được đồ ăn, cuối cùng bắt đầu hướng về phía tầng cao nhất mà dời đi.

Bọn nó đã ngửi được mùi của con người, đối với đồ ăn khao khát, khiến bọn nó chảy xuống nước miệng thật dài nước.

Trong giới động vật, vẫn luôn là vật đua trời lựa, khôn sống mống chết.

Trong mắt của đàn sói, chỉ cần khác biệt có thể ăn, và có thể ăn thì ăn.

Hiển nhiên, con người sống ở trên thị trấn suối nước nóng này, thì thuộc về loại có thể ăn thì ăn.

Dưới sư thúc giục của đói khát, đàn sói từ từ đi lên bậc thang, bắt đầu tiến công vào địa bàn của con người.

Người ở bên ngoài cùng cuối cùng đã cùng đàn sói triển khai cuộc chiến công thỉ chính diện lần thứ nhất.

Những cái dựa vào bàn ghế làm thành vật chướng ngại đều bị nhẹ nhõm vượt qua, con người chỉ có thể dựa vào cánh cửa yếu ớt, chống cự lấy đàn sói đã đói đến sốt ruột rồi.

Những con người tránh ở trong cửa, đã bị sự sợ hãi chi phối, cả người lạnh run, thậm chí ngay cả khả năng cầm lấy vũ khí bảo vệ cho mình cũng đã đánh mất rồi.

Sợ hãi, giống như là một động đen, từng chút một thôn tính đi sự kiên nhẫn và tinh thần của bọn họ.

Trong khoảng khắc đàn sói đang tụ tập ở ngoài cửa, đã có người thật sự chịu không nỗi áp lực và tra tấn của tinh thần cực lớn này, điên cuồng mà bắt đầu la to, thậm chí dùng sức đâm vào tường.

Đem những người khác vốn còn không quá hồi hộp, đều bị gây đến tinh thần căng thẳng lên rồi.

Đàn sói nghe được tiếng của người ở bên trong, hình như trở nên càng thêm phấn khởi lên rồi.

Vài con sói đang nóng lòng muốn thử, định đụng cửa mà vào!

Lúc này, trong đám người cuối cùng có người cũng coi như là bình tĩnh, hô to một tiếng: "Gào cái gì mà gào! Đem sói dẫn qua đây, ngươi đi cho sói ăn sao?"

Tiếng gào thét im bặt mà dừng!

Người ở bên cạnh đã gắt gao bưng kín miệng của ông ấy.

Lúc này, có người đứng ra đây chỉ huy nói: "Không phải mới vừa có người đưa vũ khí cho chúng ta sao? Chúng ta nhiều đàn ông như vậy, không lẽ một người cũng không biết dùng sao?"

Trong đám người, hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng có người nơm nớp lo sợ mà đứng lên, nói ra: "Tôi chơi cf đấy, tôi thử xem sao!"

Bây giờ ai còn để trong lòng có kinh nghiệm thực chiến hay không!

Không có kinh nghiệm cũng phải lên!

Chơi trò chơi cũng được!

Vì vậy vị game thủ chơi cf này, lập tức liền qua đó, cố gắng hồi tưởng mỗi khoảnh khắc mà mình chơi game, tìm xem cảm giác, chuẩn bị nổ súng xạ kích.

Tuy rằng căng thẳng đến luôn run rẩy, game thủ này còn là rất nhanh thì bắn ra phát súng đầu tiên.

Sức giật mạnh mẽ khiến anh ấy đặt mông xuống đất, lại cũng bởi vì tiếng súng vang dội này, đem đàn sói kiêu ngạo ở bên ngoài kinh hãi rồi.

Trong đám người có người hô: "Đàn sói sợ nhất ánh lửa đấy, mọi người nhanh châm đuốc ném ra!"

Lúc này, những người khác mới phản ứng tới, nhao nhao run run rẩy rẩy mà bắt đầu châm đuốc.

Bên này hai bên đã giằng co rồi, một bên khác cũng không có nhàn rỗi.

So với đám người kia luống cuống tay chân, Hạ Nhật Ninh bên này quả thực quá thong dong.

Đàn sói vừa mới tới gần, liền bị điểm danh rồi.

Cộng thêm ống giảm thanh cho súng ngắm, một phát bể đầu, muốn chuẩn bao nhiêu thì chuẩn bao nhiêu.

Sau khi tiêu diệt hai con sói, đàn sói quả nhiên dừng lại rồi.

Hạ Nhật Ninh đem súng ở trong tay ném cho tiểu Xuân, quay người đi khỏi.

Có hai con sói này, thì có thể mổ ra hai tấm da tốt, cho tiểu Thất làm cái bao tay.

Ừ, rất tốt.

Tiểu Xuân nhìn thấy tổng tài ra tay, trong nháy mắt liền hiểu được ý muốn của Hạ Nhật Ninh.

Hai con sói của tổng tài bắn này, đều là giống đực đã trưởng thành, bộ lông cực kỳ sáng bóng đẹp mỹ lệ.

Đúng là da rất tốt.

Con sói cầm đầu nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đám người này lợi hại, chậm rãi lui về phía sau vài bước.

Thế nhưng là vẫn không muốn từ bỏ.

Bởi vì trong phòng truyền đến mùi thịt nướng, thật là quá thơm ngon rồi.

Đối với đàn sói đói đến tròng mắt xám ngắt mà nói, loại mùi thơm này quả thực đúng là thu hút đến muốn chết.

Cho dù là chết, cũng muốn giành được đồ ăn!

Văn Nhất Phi nhịn không được hỏi: "Nhật Ninh, hay là chúng ta đều bắn chết hết đi."

Hạ Nhật Ninh cũng không quay đầu lại nói: "Anh thích thì toàn bộ đều bắn chết. Nơi đây đã chết nhiều người như vậy, những con súc vật này là nên tiếp kiến Phật gia rồi!"

Đã có những lời này của Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi quả nhiên tràn trề hăng hái mà cầm lấy súng chuẩn bị nhắm vào.