Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 849




Ánh mắt Triệu Văn Văn liền trở nên lạnh hẳn.

Lúc này đây, bên cạnh có người từ từ bước tới, đem ly rượu đưa cho Triệu Văn Văn: “Triệu tiểu thư hôm nay là tâm điểm của sự chú ý, trốn ở đây, làm sao mà được.”

Triệu Văn Văn quay đầu nhìn đối phương, thực sự là không quen, hỏi: “Cô đây là ai? Tôi nhớ hôm nay người tôi mời, đều là người tôi quen thuộc. Tôi hình như chưa từng gặp qua cô.”

Đối phương khẽ cười, giải thích nói: “Xin cho tôi được phép tự giới thiệu. Tôi tên Lận Hinh. Từng là bạn gái của con trai trưởng của Hạ gia Hạ Nhật Kỳ, sau này phạm phải một chút sai lầm, bị Thẩm Thất trục xuất, cũng bị Hạ gia vứt bỏ, cho nên bây giờ ở khách sạn này làm giám đốc tiếp thị. Nghe nói Triệu tiểu thư lựa chọn khách sạn chúng tôi làm hoạt động, cho nên mặt dày mà tự tiến cử, phụ trách lần hợp tác cho hoạt động này. Có thể chính thức làm quen được không? Nói cho cùng, chúng ta hình như cùng quen biết rất nhiều người.”

Triệu Văn Văn nhận lấy ly rượu, cụng ly với đối phương: “Cô nói, cô là bạn gái cũ của Hạ Nhật Kỳ? Thế tại sao cô lại chia tay với anh ấy?”

“Thực ra cô đã đoán được, không phải sao?” Lận Hinh tự giễu cười, nói: “Bây giờ người của Hạ gia, không cần biết là ai, hầu như trúng tà vậy, trong mắt chỉ có Thẩm Thất đó. Không cần biết Thẩm Thất nói gì làm gì, họ đều nghe theo vô điều kiện. Tôi và Hạ Nhật Kỳ chia tay, cũng là bởi vì Thẩm Thất. Bởi vì Thẩm Thất không thích tôi, cho nên, người đàn ông theo đuổi tôi bấy lâu nay, nói không cần là không cần! Thật sự nực cười! Đàn ông mà! Loại sinh vật này đúng là không tin được! Không cần biết người đàn ông nào, đều như thế cả! Chỉ cần họ gặp Thẩm Thất, đều như gặp ma vậy, tất cả đều bị mê hoặc cả! Triệu tiểu thư, tôi không phải cô ý ly gián gì. Cô có cảm giác đó không? Chỉ cần là đàn ông bên cạnh chúng ta, chỉ cần gặp qua Thẩm Thất, đều sẽ không quan tâm đến tình cảm bấy lâu nay của chúng ta, một lòng nghe theo sự sắp xếp của cô ấy?”

Sắc mặt Triệu Văn Văn liền thay đổi: “Xin lỗi, tôi và cô không quen lắm.”

“Tôi biết. Địa vị bây giờ của cô không thèm nói chuyện này với tôi.” Lận Hinh cũng không cho là gì, tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu mà thôi. Đừng bị vẻ mặt giả tạo của người phụ nữ này lừa gạt. Cô ấy nhìn thì có vẻ vô hại, trên thực tế thủ đoạn rất dữ dội! Đường đường là tổng tài của tập đoàn tài chính Hạ thị, đều bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay. Chồng sắp cưới của cô, đối với cô ấy tình sâu nghĩa nặng, mãi không đổi thay. Càng không thể nói những người đàn ông khác, chấp nhận với tư cách làm anh trai để bên cạnh cô ấy, đều không muốn chấp nhận những người phụ nữ thích hợp khác. Điều này chưa đủ để nói rõ vấn đề sao?”

Triệu Văn Văn tuy nhiên không nói, nhưng ánh mắt nhấp nháy, đã chứng minh cô ấy đã nghe lọt tay lời của Lận Hinh.

“Có lẽ cô không biết, tôi và Hạ Nhật Kỳ bên nhau đã hơn bốn năm! Cả hơn bốn năm đấy! Anh ấy theo đuổi tôi theo đuổi thật lòng như thế, còn nói muốn cả đời cả kiếp chăm sóc tôi! Nhưng, tôi theo anh ấy về Hạ gia không bao lâu, thật sự không mấy ngày, anh ấy hình như biến thành một người khác vậy. Một số lỗi một số khuyết điểm nhỏ khi xưa của tôi, anh ấy đều cười mà bao dung. Nhưng, từ sau khi anh ấy gặp Thẩm Thất, cả người đều như biến thành một người khác. Lời mà tôi nói, anh ấy không nghe nữa. Tôi chỉ là làm sai một chút chuyện nhỏ, anh ấy tuy nhiên muốn chia tay với tôi! Ha! Thẩm Thất này, kiếp trước nhất định là yêu tinh? Nếu không, tại sao tất cả đàn ông, chỉ cần gặp cô ấy, đều sẽ bị cô ấy mê hoặc chứ?”

Lận Hinh đem rượu trong tay một ngụm uống hết, khóe mắt đỏ ửng, nói: “Tôi vốn dĩ không nên nói mấy chuyện này với cô. Vừa rồi thật ngại quá, không phải cố ý nghe lén cuộc đối thoại của các người. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, người đàn ông có dáng vẻ thân thiện đó, nhất định nhất định là thích Thẩm Thất! Thẩm Thất này, bản thân chiếm lấy Hạ Nhật Ninh người có nhan sắc đẳng cấp trên thế giới còn chưa đủ, lại muốn quyến rũ bao nhiêu người đàn ông, mới hài lòng đây?”

Câu nói cuối cùng này, bổng chốc liền đánh trúng trái tim cảu Triệu Văn Văn.

Lận Hinh thấy mình đã đạt được mục đích, đem ly rượu đặt lên trên bàn, nói: “Tôi không quấy rầy buổi tiệc của Triệu Tiểu thư nữa, tạm biệt!”

Lận Hinh cười với ý vị sâu xa, quay người rời khỏi.

Cô ấy thực sự không thể làm gì Thẩm Thất. địa vị của cô ấy quá thấp.

Nhưng Triệu Văn Văn thì có thể!

Nếu như có thể kích động Triệu Văn Văn đối đầu với Thẩm Thất, hahahahahaha!

Thẩm Thất, chuyện này không dễ giải quyết thế kia!

Cô bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!

Nếu như lúc đó ở Hạ gia, cô không vạch trần tất cả, tất cả sẽ không phải như bây giờ!

Chờ sau khi Lận Hinh rời khỏi, Triệu Văn Văn mới định thần, đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, chuẩn bị đi chào hỏi với những người khác.

Chính vào lúc này, không ít người chạy về phía ban công chạy đi.

Triệu Văn Văn thân là chủ nhân buổi tiệc, tự nhiên là phải đi qua xem thử chuyện gì xảy ra.

Đi qua không cần vội, nhưng cảnh trước mắt, khiền đầu cô ấy ùng một tiếng, máu toàn thân đều xông lên não!

Chỉ thấy tay phải của Hàn Tắc Phương máu chảy đầm đìa, tay trái cầm lấy tay phải, không lo được thương tích của mình, lại hỏi Thẩm Thất đứng đơ người bên cạnh, với vẻ quan tâm nói: “Tiểu Thất, em có bị thương không? Em có chuyện gì không? Đừng dọa anh!”

Thẩm Thất nghe giọng anh ta, hình như mới tỉnh người, thấy trên tay Hàn Tắc Phương máu chảy đầm đìa, Thẩm Thất liền bị dọa giật cả mình, cầm lấy khăn giấy bên cạnh, không ngừng giúp Hàn Tắc Phương lau lấy vết máu trên người: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý!”

Hàn Tắc Phương cười dịu dàng, ánh mắt lấp lánh: “Tôi không sao. Chút thương tích nhỏ này có là gì, em bình an là được! Có thể thay em bị thương, là phần phước của anh!”

Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh nói lung tung gì đó! Sao lại bị thương nặng như thế? Mau đi bệnh viện!”

Nhìn sự tương tác của hai người, Triệu Văn Văn liền tháy chói mắt.

Thêm lời vừa rồi của Lận Hinh, càng khiến cho Triệu Văn Văn không thoải mái trong lòng.

Cô ấy liền đẩy ra những người khác, tiến lên trước nói: “Sao lại bị thương? Em đưa anh đến phòng nghỉ ngời băng bó một chút.”

Hàn Tắc Phương do dự một lát, nói: “Không cần đâu, anh vẫn cứ ở lại đây. Chút vết thương nhỏ, không đáng là gì.”

Thẩm Thất liền nói: “Anh đừng cố tỏ ra kiên cường, đều chảy máu nhiều như thế!”

“Được, nghe em cả!” nghe Thẩm Thất nói thế, Hàn Tắc Phương liền thay đổi cách nói.

Trong lòng Triệu Văn Văn càng không thoải mái!

Đây chính là phân biệt đối xử chăng?

Hàn Tắc Phương rất nhanh được người dìu rời khỏi, Triệu Văn Văn nói với Thẩm Thất với ý vị sâu xa: “Anh ấy hình như rất nghe lời cô.”

Thẩm Thất cười khổ một tiếng: “Vừa rồi nếu không phải anh ấy, người bị thương sẽ là tôi. Tôi phải cám ơn anh ấy đàng hoàng.”

Trogn lòng Triệu Văn Văn, bắt đầu bùng cháy cơn giận: “Ồ? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Thất không phát hiện ra sự khác thường của Triệu Văn Văn, chỉ là nói: “Vừa rồi đột nhiên có chiếc xe thức ăn mất kiểm soát, hướng về phía tôi. Tôi lúc đó đang quay lưng lại với chiếc xe, căn bản không kịp phản ứng. Hàn Tắc Phương thấy thế, giúp tôi đẩy ra chiếc xe, nhưng lại không chú ý trên xe có dao ăn. Tay anh ta bị thương, chính là bị dao ăn vạch phải. Nói cho cùng, thật sự rất xin lỗi.”