Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 868




Tiểu Hạ đứng bên cạnh rất mong chờ, Tiểu Xuân vừa nhếch mũi thì đáy lòng liền nổi lên dự cảm không tốt.

“Mọi người lùi về phía sau một bước.” Tiểu Xuân nghiêm túc nói.

“Sao thế?” Tiểu Hạ không nhịn được nên liền hỏi.

“Là mùi thối rữa của xác chết.” Tiểu Xuân là con cháu của gia tộc y dược nên hắn rất mẫn cảm với mùi vị.

Tiểu Hạ cùng những người khác lùi về phía sau mấy bước.

Thứ này sẽ không đẹp đẽ gì đâu.

Bọn họ đã nhìn đủ nhiều rồi.

Tiểu Xuân chầm chậm mở chiếc rương ra, mùi hôi thối của xác chết đang phân hủy mạnh mẽ thoát ra.

Tiểu Xuân không nhịn được nên lập tức bịt mũi lại: “Chết tiệt! Đây là ai?”

Tiểu Xuân lại đeo thêm một đôi găng tay nữa, hắn đeo khẩu trang lên rồi chăm chú quan sát một lúc, sau đó mới nói: “Nguyên nhân cái chết là do bị đâm thẳng vào tim bằng một vật giống như dao nên dẫn đến tình trạng sốc do mất máu quá nhiều mà chết. Thời gian tử vong vào khoảng năm ngày trước, vì thời tiết ở đây quá ẩm ướt nên mức độ thối rữa rất cao. Nạn nhân là nam, tuổi tác khoảng trên ba mươi dưới bốn mươi, cao không quá một mét bảy mươi, tay không có vết chai, chất liệu quần áo trên người nạn nhân rất tốt, có thể kết luận rằng nạn nhân là một người có gia cảnh tốt.”

“Chết tiệt, Tiểu Xuân, cậu đã đổi nghể thành pháp y từ lúc nào thế?” Tiểu Hạ không nhịn được mà nói.

“Đây là kiến thức y học cơ bản nhất.” Tiểu Xuân bình tĩnh nhìn Tiểu Hạ rồi nói: “Lúc còn rất nhỏ, ngày nào tôi cũng phải tiếp xúc với xác chết! Cậu thử hỏi xem có sinh viên của trường y nào mà không phải tiếp xúc với Formalin hàng ngày chứ?”

Tiểu Hạ thở dài một hơi: “Vì thế nên những người học y như các cậu thực sự không phải là người nữa! Mặc dù bọn tôi cũng nhìn xác chết quen rồi nhưng ai mà nhàn rỗi đến mức lấy nó ra làm đồ chơi chứ! Chỉ có các cậu mới thế thôi!”

“Nhưng thế giới này lại rất cần bác sĩ.” Tiểu Xuân bình tĩnh nói tiếp: “Nạn nhân không hề có bất kỳ loại giấy tờ nào có thể chứng minh được thân phận trên người, nhưng thời gian bị chôn ở đây chưa lâu, vì vậy chúng ta có thể chụp ảnh để quay về điều tra thân phận của nạn nhân.”

Mấy người vệ sĩ lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh theo sự chỉ đạo của Tiểu Xuân.

Sau khi chụp ảnh xong, Tiểu Xuân lại để cái xác vào chỗ ban đầu rồi đóng rương lại.

Đám vệ sĩ đặt chiếc rương lại chỗ cũ, sau khi lấp đất xong, bọn họ cẩn thận đặt lớp đất trên cùng lên như lúc đầu.

Sau đó, mấy người bọn họ xử lý sạch những dấu vết xung quanh, thoạt nhìn thì dường như không có điểm nào khác cả.

Tiểu Xuân vẫn chưa yên tâm, hắn ngẩng đầu lên nhìn trời rồi nói: “Bây giờ mà tạo ra được một trận mưa nho nhỏ thì mới ổn.”

Tiểu Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Xuân luôn thận trọng như thế đấy!

Nhưng vì sự thận trọng này nên hắn mới có thể trở thành người đứng đầu trong số bốn vị trợ lý cấp cao của tập đoàn tài chính Hạ Thị.

Tiểu Xuân gọi điện thoại cho Tiểu Thu: “Tiểu Xuân, cậu có thể tạo ra một cơn mưa nhân tạo không?”

Tiểu Thu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi phải liên hệ với đài khí tượng của thành phố trước đã, dựa vào điều kiện khí hậu ở đây thì chắc là không khó.”

“Được, nhờ cậu đấy.” Sau khi cúp máy, Tiểu Xuân nói với những người khác: “Chúng ta đi thôi. Sau khi mưa xong, ở đây sẽ không còn lại bất kỳ dấu vết gì nữa.”

Hạ Nhật Ninh đang ở giữa hồ, chiếc tai nghe nhỏ xíu được đặt phía bên tai hắn vang lên giọng nói của Tiểu Xuân: “Tổng giám đốc, chúng tôi đã đào lên rồi, bên dưới là một chiếc rương, bên trong chiếc rương là một thi thể đang bị thối rữa nghiêm trọng. Tôi đang điều tra thân phận của hắn.”

Sau khi nghe xong, Hạ Nhật Ninh nói với Hàn Tắc Phương: “Tôi quả thực có mấy chuyện muốn hỏi cậu, nhưng tôi cứ cảm thấy đường đột. Nếu như cậu không để ý thì tôi sẽ hỏi thẳng.”

Hàn Tắc Phương gật đầu.

“Lúc ở thị trấn Ôn Tuyền, cậu hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ bản thân, vì sao vẫn phải tìm chúng tôi để nhờ giúp đỡ?” Hạ Nhật Ninh hỏi thẳng.

Hàn Tắc Phương lập tức mỉm cười: “Đúng là tôi có khả năng bảo vệ bản thân.”

Thẩm Thất lập tức quay đầu nhìn Hàn Tắc Phương, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có lẽ vẻ mặt của Thẩm Thất đã khiến Hàn Tắc Phương hài lòng, nụ cười của hắn ta càng lúc càng tươi, hắn ta nói tiếp: “Nhưng, lúc đó tôi không có bất kỳ thứ gì trong tay. Cho dù năng lực của tôi có mạnh hơn nữa thì làm sao tôi có thể chiến đấu với bầy sói đó được chứ? Các anh thì khác. Tôi cũng muốn hỏi các anh, sao các anh lại mang theo nhiều vũ khí thế? Chẳng lẽ các anh đã đoán trước được rằng sẽ xảy ra chuyện gì rồi ư? Các anh đã đoán được rằng sẽ gặp bầy sói à? Hay là các anh có liên quan gì đến người đứng sau thị trấn Ôn Tuyền? Vì sao những người khác đều bị thương vong mà các anh thì không sao cả?”

Quả thật, Hàn Tắc Phương rất lợi hại.

Hắn ta nhanh chóng đá quả bóng cao su lên người Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh lại cười vui vẻ hơn.

Đối phương càng cảnh giác, phản kích càng mãnh liệt thì càng chứng minh hắn ta đang chột.

“Chúng tôi không hề bị thương vong là vì chúng tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ. Nhưng, có chuyện mà có lẽ cậu sẽ không rõ. Không phải chúng tôi mang toàn bộ trang bị đến thị trấn Ôn Tuyền mà là đi đến đâu chúng tôi cũng mang đầy đủ trang bị chiến đấu.” Hạ Nhật Ninh nói xong, người vệ sĩ đứng bên cạnh hắn lật áo của mình ra, hai khẩu súng lục nằm lù lù trên thắt lưng hắn ta.

“Không những thế, trong nhóm của chúng tôi còn có những người lính đánh thuê có khứu giác nhạy bén và kinh nghiệm dày dặn trên chiến trường, vì vậy, chúng tôi chuẩn bị đầy đủ như thế thì lạ lắm à?” Hạ Nhật Ninh hạ tay xuống rồi nói: “Lúc thị trấn Ôn Tuyền xuất hiện nhân viên bỏ mạng, tôi đã biết rằng thị trấn Ôn Tuyền xảy ra chuyện, vì thế, việc tôi chuẩn bị chu đáo là rất lạ à?”

Hàn Tắc Phương bị hỏi ngược đến mức nghẹn họng không nói nên lời.

Hạ Nhật Ninh lại hỏi tiếp: “Vấn đề thứ hai, anh Hàn, thứ lỗi cho tôi được nói thẳng, anh không hề phù hợp để đi trên con đường thanh xuân tràn đầy ánh nắng nữa rồi. Thứ nhất, tuổi tác của anh không nhỏ nữa, nếu như anh lại đi trên con đường này, anh sẽ phải giả bộ non nớt, hơn nữa anh giả bộ không giống lắm thì phải. Thứ hai, anh không phải là người trong làng giải trí, không cần phải khổ sở như vậy. Cho nên, sao anh lại phải giả vờ non nớt chứ?”

“Khụ khụ!” Thẩm Thất không nhịn được nữa mà bật cười: “Xin lỗi, em không cố ý.”

Hàn Tắc Phương lại nhẹ nhàng lắc đầu, hắn ta nói: “Lời nói của tổng giám đốc Hạ đúng là sắc bén, tôi không biết nên nói thế nào cho phải nữa. Đúng thế, tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, lại không phải là người của làng giải trí mà lại cứ muốn thếp vàng lên mặt. Giả vờ non nớt đúng là không thích hợp. Nhưng sao anh lại có thể khẳng định tôi đang giả bộ mà không phải là non nớt thực sự chứ? Phong cách của tôi luôn như thế mà!”

Hạ Nhật Ninh lập tức lắc đầu: “Không không, sự non nớt thực sự đúng là như thế.”

Hạ Nhật Ninh lại giơ tay lên, người vệ sĩ đang chống thuyền đưa cây sào trúc lại cho người khác rồi bước về phía hắn: “Tổng giám đốc.”

Hạ Nhật Ninh chỉ vào gương mặt của hắn ta rồi nói: “Cậu ta giả bộ vì năm nay cậu ta mới mười tám tuổi.”

Thẩm Thất không nhịn được mà quay đầu nhìn một cách tò mò.

Người vệ sĩ này đúng là trắng nõn.

Người vệ sĩ ngượng ngùng cười với Thẩm Thất, ánh mắt sáng ngời: “Chào chị Thẩm Thất!”

Thẩm Thất cười hì hì: “Sao cậu lại gọi tôi là chị Thẩm Thất.”

“Bởi vì bốn năm trước, em đã nhìn thấy bức ảnh của chị. Vì bảo vệ chị nên em mới đến trường dạy võ để học.” Ánh mắt của người vệ sĩ lóe lên, đáy mắt lộ ra sự trong veo.

Sự trong veo này xuất phát tự trong lòng chứ không phải kiểu giả vờ như Hàn Tắc Phương.