Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 940




Vì sao nói rằng hòn đảo muốn làm chuyện gì đó, mà không phải là người khác làm gì hòn đảo?

Đó là bởi vì hòn đảo thuộc quyền sở hữu của quốc gia này, trước mắt đã xảy ra chút chuyện.

Chuyện gì chứ?

Khủng hoảng kinh tế!

Không sai, vì quốc gia này phát hành quá nhiều trái phiếu, dẫn tới kinh tế sụp đổ, thu không đủ chi.

Thế là mặt dày đòi tiền cho thuê một trăm năm của đảo.

Hòn đảo thấy vậy, a, cơ hội tốt như vậy, xử lí nó!

Thế là, nhân vật số một của đảo ngầm liên kết với **, cung cấp vũ khí, cung cấp viện trợ.

Chuyện này không che giấu gì, tin tức lộ ra, người của chính phủ không vui!

A, bắt tay mình thuê được đảo, lại còn hợp tác với người khác để gây sự à?

Vậy là chính phủ phái người tới, nói bọn họ không cho thuê hòn đảo này nữa! Các người chuyển hết đi đi!

Người của hòn đảo đương nhiên không làm!

Khó khăn lắm mới kiến thiết xong, chưa kiếm lời được mấy năm, nói thu lại là thu lại à? Tưởng rằng vũ khí của bọn họ ăn chay sao?

Sau đó người của hòn đảo tranh chấp kịch liệt với chính phủ.

Tuy rằng hòn đảo này cách xa lục địa, nhưng dù gì cũng là lãnh thổ của người ta mà!

Người ta muốn đòi lại, còn có thể nói gì? Nếu đánh nhau thật thì hòn đảo sẽ thiệt ngay!

Người trên đảo liền đi tìm **, kết quả người ta từ chối thẳng thừng, nói chuyện này bọn họ không xử lí được!

Ha, thế là hòn đảo rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan!

Hòn đảo tìm hết người này tới người khác đàm phán với chính phủ, nhưng không ai dám đồng ý.

Cũng phải nói rằng, trong khi hợp tác có gì đó không ổn đều có thể giải quyết riêng được, nhưng liên quan tới vấn đề chính trị thì không dễ dàng như thế.

Hoặc là người ta không lo được, người lo được thì không muốn lo.

Thế là hòn đảo khó chịu rồi.

Trong thời gian này, nhân vật số một đi khắp nơi tìm người giúp đỡ.

Nhưng vì dính lứu tới chuyện chính quyền trong nước, người khác không tiện nhúng tay, vậy nên ai nấy đều từ chối.

Vốn dĩ hắn muốn nhờ Hạ Nhật Ninh, nhưng Hạ Nhật Ninh đang bận kết hôn, ai thèm để ý các người có đánh nhau hay không?

Cũng vì thế, sau khi nghe nói Thẩm Lục tới hòn đảo, hắn liền dùng mọi cách lấy lòng anh.

Bây giờ, Sùng Minh xuất hiện!

Hòn đảo như bắt được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, mong ngóng nhìn Sùng Minh!

Mặc dù Sùng Minh không phải người của thế giới ánh sáng, nhưng địa vị lại vững chắc không thể dao động được!

Lời nói rất có trọng lượng!

Hơn nữa, quan hệ của Sùng Minh và Hạ Nhật Ninh là anh em rể, chỉ cần Sùng Minh gật đầu đồng ý, Hạ Nhật Ninh còn có thể không để ý tới sao?

Vậy nên, nhân vật số hai của đảo W hào hứng tặng thuốc đó cho Sùng Minh coi như quà gặp mặt, hi vọng Sùng Minh có thể nói giúp.

Chuyện này nói ra rất mất mặt.

Vì vậy chỉ có ít người biết.

Nhưng sau khi Sùng Minh tới, không biết sao tin này lại không giấu nổi, cứ thế mà lan ra.

Vừa nghe nói đảo nhỏ có tranh chấp, mọi người gần như không thể kìm nén được.

Nếu mà đánh thật, mạng sống có được bảo đảm không?

Nhưng mọi người lại nghĩ, đảo nhỏ đã cầu xin tới Sùng Minh rồi, nếu Sùng Minh mở miệng thì chắc là sẽ được thôi?

Cho dù Sùng Minh mở miệng không được thì vẫn còn có Hạ Nhật Ninh!

Chỉ cần Hạ Nhật Ninh mở miệng, chắc đất nước này sẽ phải cho Hạ gia chút thể diện chữ?

Vậy là tất cả mọi người xôn xao thảo luận chuyện này, sau đó lan ra khắp nơi, rảnh rỗi liền tụ tập lại hóng hớt.

Ai nói chỉ có phụ nữ mới hóng hớt? Công lực hóng hớt của đàn ông cũng không yếu chút nào!

Nói ra cũng thú vị.

Những người ở đây rõ ràng không phải người dân trên đảo, nhưng trong chuyện quan tâm tới vấn đề tương lai của hòn đảo thì lại tích cực hơn bất cứ ai.

Tới mức lúc Thẩm Lục và Trình Thiên Cát tới phòng ăn còn có người không kìm được mà tới hỏi thăm: “Anh Thẩm, anh cảm thấy vấn đề của hòn đảo có thể giải quyết được không?”

Thẩm Lục đặt dĩa xuống, trả lời từ tốn: “Tôi không biết.”

“Vậy anh có biết liệu anh Sùng Minh có giúp đỡ đi đàm phán với chính phủ không?” Người đó vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục hỏi.

“Anh là phóng viên à?” Thẩm Lục hỏi lại.

“Không phải!” Vẻ mặt của người đó cũng mê màng, cái này liên quan gì tới phóng viên?

“Vậy sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh?” Thẩm Lục tiếp tục hỏi.

“Ớ... Vậy nếu tôi là phóng viên thì sao?” Trên thế giới này có một loại sinh vật, tên là không chịu từ bỏ.

“Vậy tại sao tôi phải trả lời anh?” Thẩm Lục hỏi lại, càng thêm không khách khí.

Trình Thiên Cát ngồi đối diện, bật cười ra tiếng.

Đây mới là Thẩm Lục!

Từ trước tới này anh sẽ không làm việc theo logic thông thường.

Người kia bị xấu mặt nhưng cũng không dám làm gì, chỉ đành hậm hực bỏ đi.

Những người bên cạnh đều nói: “Anh bị ngốc à, dám tới bắt lời với vị đại gia đó, nếu để Sùng Minh biết...”

Giọng nói của bọn họ xa dần theo bước chân.

Thẩm Lục và Trình Thiên Cát tiếp tục ăn cơm trong yên tĩnh.

Thẩm Lục chỉ ăn một miếng liền đặt dĩa xuống.

Đã một ngày rồi Sùng Minh không tới tìm anh.

Anh không chờ được nữa rồi.

Dường như Trình Thiên Cát đã đoán ra nỗi lòng của anh, lập tức nói: “Đừng sốt ruột, chỉ cần hắn còn đang ở trên đảo, thì sẽ biết cậu đang làm gì. Có lẽ hắn có chuyện không thể không đi làm.”

“Tôi biết, tôi chỉ thấy hơi lạc lõng.” Thẩm Lục trả lời rầu rĩ: “Anh ấy thà đi lo chuyện của đảo và chuyện của quân đội chính phủ, cũng không muốn thấy tôi. Tôi chỉ hơi buồn thôi.”

“Tóm lại hắn vẫn rất quan tâm cậu.” Trình Thiên Cát là người ngoài cuộc, thấy rõ hơn hẳn: “Câu nói mà hắn nói trong phòng đấu giá là vì giữ an toàn cho anh, coi như một miếng bùa bình an.”

Trình Thiên Cát nói xong liền cười: “Lại thấy các cậu bị thương vì tình, tôi bỗng thấy thật may mắn, một mình tôi cũng rất tốt.”

Thẩm Lục cũng cười theo: “Để anh phải cười rồi.”

“Không đâu.” Trình Thiên Cát cười tự giễu: “Kì thực có lúc tôi rất hâm mộ hai người. Nhưng có lẽ tôi thích hợp với độc thân hơn. Trong lòng có một người, nhìn cô ấy hạnh phúc là đủ rồi.”

Thẩm Lục nghe lời này, ánh mắt như thoái mái hơn một chút: “Có lẽ anh nói đúng.”

Trong khi Thẩm Lục lo lắng cho Sùng Minh, Sùng Minh đang ở trên một gian phòng lớn dưới đáy biển, ung dung ngắm nhìn quang cảnh dưới đáy biển.

Tiếng đập cửa vang lên từ bên ngoài cửa.

Sùng Minh nói lạnh lùng: “Vào đi.”

Kẹt một tiếng, cửa được mở ra.

Một đoàn người bước vào.

Vừa thấy Sùng Minh, đối phương liền khom lưng chào hỏi: “Sùng Minh tiên sinh, nghe danh đã lâu.”

Sùng Minh vẫn còn đang cải trang, ngoại trừ những người quen thuộc, không ai biết bộ mặt nào của hắn mới là thật.

Cho dù là vào lúc kí ức hỗn loạn nhất, hắn vẫn lựa chọn cách cải trang an toàn theo bản năng.

Người bước vào là đại diện của quân đội chính phủ nơi này.

Cho dù là chính phủ quân đội thì sao chứ?

Nhìn thấy Sùng Minh cũng phải ngoan ngoãn đấy thôi?

Sùng Minh mà!

Đây là sự tồn tại mà chỉ cần nghe thấy tên, đã đủ để khiến người ta sợ hãi!