Vẽ lên một tình yêu đẹp bằng nỗi nhớ nhung vô hạn. Viết lên một chuyện tình đẹp được tạo dựng bởi hạnh phúc ngọt ngào. Tình yêu, lẽ nào chỉ cần đơn giản như vậy? Phía trước kia là gì? Là thiên đường hay địa ngục? Là hạnh phúc hay bi ai? Đời người chỉ duy nhất một lần được sống. Chỉ cần được yêu thương, chỉ cần được trân trọng, có lẽ như vậy cô cũng đã rất mãn nguyện.
Tình yêu là sự kết hợp của bản nhạc nhẹ nhàng, với giai điệu du dương khiến người ta không thể nào quên đi. Không cần phải là một tình yêu nồng nàn mãnh liệt, không cần là một tình yêu khắc cốt ghi tâm, chỉ cần là thật sự yêu, êm đềm và nhẹ nhàng. Dịch Tiểu Liêu là một cô gái ngốc nghếch lại đơn thuần, ai ai nhìn thấy bộ dạng ngây ngô của cô cũng thật muốn khi dễ một phen. Sự khác biệt của cô so với những người khác chính là không có dã tâm, điều này thật sự đã biến cô trở thành một thiên thần tỏa sáng trong bầu trời đêm u tối. Người ngốc cũng đều có cái phúc của người ngốc. Anh yêu cô, yêu đến chân thành tha thiết, anh chỉ muốn ôm lấy cô, bá đạo chà đạp cô, bảo vệ cô khỏi những cái nhìn đầy sắc sảo của người đời. Anh không cần gì cả, chỉ cần sự đơn thuần của cô.