Lệ Chi Nhân - Đào Tử Nãi Hãm Nhi

Chương 20




Edit: Khả

Sau khi nhập kinh, Lục Thừa thu xếp ổn thoả cho Nguỵ Vân La xong, vội chạy đến phủ thừa tướng, nhưng không thể bước vào đại môn của Nguỵ phủ.

Nguỵ Vân La lén trốn ra kinh, đến nơi nguy hiểm tìm Lục Thừa, thật sự đã chọc cho thừa tướng đại nhân giận tím mặt.

Bây giờ, hai người an toàn hồi kinh, Nguỵ Vân La càn quấy đi theo hôn phu của nàng cũng không hao tổn gì. Huống hồ lần này Lục Thừa lập được công lớn như vậy, nếu không có gì thay đổi thì hắn sẽ được Thánh Thượng trọng dụng, nâng đỡ. Sau này, e là Nguỵ Thừa tướng phải kiêng nể hắn ba phần, không thể tuỳ tiện khi dễ tên tiểu tử này được nữa.

Nguỵ Thừa tướng của thấy địa vị gia chủ đang bị thách thức, lão hạ quyết tâm phải lập lại quỷ củ cho tiểu tế của mình, để giữ vững uy danh gia môn.

Cho nên, mấy ngày này Lục Thừa toàn bị chặn đứng ngoài cửa.

Tuy nhiên, Lục Thừa không hề sốt ruột, mỗi ngày đều mang lễ vật đến phủ Thừa tướng chờ. Khi lâm triều cũng đi theo phía sau Nguỵ thừa tướng, làm một tiểu bối ngoan ngoãn. Cuối cùng, sau nửa tháng hồi kinh, hắn cũng bước được vào cửa lớn phủ Thừa Tướng.

Ngụy Thừa tướng và Ngụy phu nhân đều cho phép, nhưng với điều kiện ngày mai hắn phải mang Nguỵ Vân La đến.

Hắn lập tức đồng ý ngay.

Ai ngờ, hắn vừa mới ra khỏi cửa của Ngụy phủ, thì đã gặp một người mà hắn không ngờ tới.

“Biểu tỷ?” Lục Thừa hơi ngạc nhiên.

Bạch Lê Quân mặc bộ bộ váy áo dài màu xanh đậm phối cùng với chiếc áo ngắn màu nhạt, nàng mắt cụp xuống đứng bên đường, dáng vẻ buồn bã vô cùng.

Nàng nhìn thấy Lục Thừa đến, lập tức nâng đôi mắt đỏ ửng lên, nhẹ giọng nói: “A Thừa!”

Nghe cách xưng hô này, Lục Thừa thoáng nhíu mày, hắn cảm thấy cách gọi này có hơi không ổn nhưng hiện tại hắn đang cảm thấy lạ là vì sao Bạch Lê Quân còn ở kinh thành. Thư viện đã nhập học gần một tháng nay, Bạch Diệu đã nhập học rồi, lẽ ra Bạch Lê Quân không còn ở kinh thành mới đúng.

Hắn hỏi: “Khi nào biểu tỷ định khởi hành? Nếu có gì khó khăn cứ nói với đệ!”

Bạch Lê Quân nghẹn họng, nàng không ngờ, lời đầu tiên Lục Thừa mờ miệng là hỏi khi nào nàng quay về, nàng còn đang hy vọng bám vào Lục Thừa để ở lại Thịnh Kinh phồn hoa này!

Nhưng, rất nhanh, nàng đã lấy lại tinh thần, dựa theo đối sách đã bàn bạc với phu quân, nàng xoay người che mặt, khẽ nói: “A Thừa, đệ…đệ có thể giúp ta hay không?”

Lục Thừa thấy tứ phía đều có người nhìn qua, hắn bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, hắn bước lên vài bước rồi nói: “Biểu tỷ có gì cứ nói, chỉ cần là chuyện để có thể giúp, tuyệt đối sẽ không từ chối!”

“Hức…A Thừa, đệ ra ngoài mấy ngày nay hẳn là không biết,” Bạch Lê Quân bật khóc: “Tỷ phu của đệ….hắn đến kinh thành cờ bạc rồi dạo hoa lâu, đã tiêu sạch lộ phí rồi…”

Lục Thừa đã hiểu, lập tức móc ngân lượng ra đưa cho Bạch Lê Quân, cắt lời nàng: “Biểu tỷ, chi phí đi đường về đệ sẽ lo, nếu không có tỷ và dì, đệ sẽ không có ngày hôm nay, đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần nhiều lời!”

Hắn đang nóng vội muốn đến Tô Hương Các mua điểm tâm mà La Nhi muốn ăn.



Bạch Lê Quân cầm ngân lượng sững sờ tại chỗ, nàng còn chưa than thở kể khổ xong, sao hôm nay Lục Thừa lại mất kiên nhẫn với mình như vậy?

Thấy Lục Thừa như muốn đi, Bạch Lê Quân bất chấp, vội kéo tay áo hắn cản lại: “Khoan đã! A…A Thừa!”

Lúc này, Lục Thừa cảm thấy Bạch Lê Quân khác thường, hắn híp mắt nhìn về phía nàng: “Biểu tỷ, đây là ý gì?”

“Ta…ta…” Bạch Lê Quân không ngờ, mình đã vén tay áo lên để lộ những vết roi xen lẫn dấu xanh tím loang lổ trên cánh mà Lục Thừa vẫn không phát hiện ra.

Nàng khẽ cắn môi, hiện tại tuyệt đối không được để Lục Thừa về Lục phủ được. Không biết tên nuôi heo kia đã tìm được Nguỵ đại tiểu thư để “gạo nấu thành cơm” chưa?

Vì vậy, nàng cố ý giơ cánh tay lau nước mắt.

Cuối cùng Lục Thừa cũng phát hiện vết thương của nàng, giọng hắn trở nên nghiêm túc: “Tỷ phu đánh tỷ sao?”

Bạch Lê Quân làm bộ hoang mang, phủ tay áo che lại: “Đừng, a Thừa đừng nói vậy!”

Lục Thừa lạnh mặt nói: “Có gì không thể nói sao? Đến chuyện này hắn cũng đã làm, còn sợ bị người khác nói hả?”

Lục Thừa phất tay áo kéo Bạch Lê Quân đi nhanh: “Đi, biểu tỷ, đệ đưa tỷ đến nha môn báo quan, loại hôn phu như hắn tỷ không cần lo…nếu sau khi báo quan hắn biết sửa đổi tu tâm dưỡng tính thì tốt, nếu không biết hối cải, thì tỷ sớm hòa ly đi!”

Bạch Lê Quân bị doạ cho sợ, theo lý mà nói, sau khi Lục Thừa biết nàng bị người ta ức hiếp thì hắn sẽ ôn tồn an ủi, tâm sự cùng mình mới phải chứ? Sao lại không nói lời nào đã mang lên nha môn?

Vết thương trên tay nàng không phải giả, nhìn rất đáng sợ. Hôm nay nàng và tên nuôi heo kia diễn trò, theo nhu cầu của nhau, nàng giữ chân biểu đệ Trạng Nguyên này, còn hắn đi vào Lục phủ nếm hương vị của thiên kim đại tiểu thư.

Bây giờ đến nha môn, không phải tên nuôi heo kia sẽ bị bắt sao? Chẳng phải chuyện của bọn họ cũng sẽ bại lộ sao?

Bạch Lê Quân hoảng loạn, vội giữ tay Lục Thừa: “Không! Đừng, không cần đâu A Thừa! Chuyện này cũng không lớn gì, tỷ phu của đệ thường xuyên thượng cẳng chân, hạ cẳng tay….đệ, không cần phải báo quan đâu…”

Nhìn thấy ánh mắt né tránh của nàng, Lục Thừa lập tức cảm nhận có chuyện không đúng, không hiểu sao hắn vừa bực bội vừa lo lắng, hất tay Bach Lê Quân ra, rồi lạnh giọng hỏi: “Tên nuôi heo kia đang ở đâu?”

“Hắn….hắn…” Bạch Lê Quân lùi ra sau hai bước, nàng không thể nói Lý Phong chính là tên nuôi heo kia đã lẻn vào Lục Phủ, còn nàng giúp hắn giữ chân Lục Thừa: “Ta không biết…”

Ánh mắt Lục Thừa sắc bén như mũi tên, khiến người ta sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Bạch Lê Quân: “Tỷ không biết? Nói đúng hơn là hắn không ở chỗ của tỷ. Tỷ sợ ta biết hắn ở đâu cho nên mới hoảng loạn nói mình không biết? Ở đâu mà không dám nói với ta?”

“Không, không có!” Đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Lục Thừa, nàng sợ đến mức hai chân dưới váy đều run rẩy.

Lục Thừa cắn răng: “Là Lục phủ!”

Hắn biết ngay, lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy Nguỵ Vân La, ánh mắt của tên nuôi heo kia đảo loạn khắp nơi, quả nhiên không có ý tốt.



Vừa dứt lời, hắn liền kéo Bạch Lê Quân sải bước lên ngựa, mặc kệ nàng ta có ngồi ổn định hay không, hắn phi nhanh đến Lục phủ.

Bạch Lê Quân biết mình không giấu được, ngồi trên lưng ngựa sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, gió thổi rối hai búi tóc nàng đã tỉ mỉ bới lên, cả người xóc nảy theo con ngựa chạy chạy băng băng.

Nàng bắt đầu sợ Lý Phong đã làm xong chuyện rồi, Lục Thừa lúc này trông rất đáng sợ. Nhưng nàng lại hy vọng Nguỵ tiểu thư đã lọt vào tay của Lý Phong, như vậy mình và Lục Thừa sẽ có nhiều cơ hội hơn.

Nhưng, có lẽ Bạch Lê Quân đã đánh giá địa vị của mình trong lòng Lục Thừa quá cao. Ngay khi hắn đưa bọn ra ngoài phủ để an bài vì La Nhi của hắn thì nàng nên biết Lục Thừa không còn là tiểu tử ngốc để nàng xoay vòng vòng rồi.

——

Cùng lúc đó, tại Lục phủ.

Nguỵ Vân La ngồi chễm chệ trên ghế thái sư, cầm nắp trà gạt lá trà trong cốc, thảnh thơi uống trà, mà trước mặt nàng là một nam nhân đang bị trói chật vật trong tư thế quỳ, hắn là hôn phu của Bạch Lê Quân, Lý Phong.

Lý Phong bị đè quỳ rạp trên mặt đất, tay chân hắn đều bị trói cho nên không thể đứng dậy, trong miệng còn bị nhét miếng giẻ nên không thể kêu la được gì.

Nguỵ Vân La lười nâng mắt lên, nàng uống xong trà liền quay sang nói chuyện phiếm với Thuý Điệp: “Thuý Điệp, sao Lục Thừa còn chưa về nữa? Loại “gian tế” trà trộn vào Lục phủ này ta sẽ không thẩm vấn!”

Vốn dĩ nàng không biết hắn là ai.

Thuý Điệp trấn an: “Tiểu thư đừng nóng, cô gia sẽ về nhanh thôi!”

Tinh thần Nguỵ Vân La uể oải, nàng chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần.

Thuý Điệp nhìn ra nàng không vui, liền đưa tay giúp nàng xoa ấn thái dương: “Tiểu thư cảm thấy mệt sao?”

“Có lẽ là vì đã vào xuân!” Nguỵ Vân La ngáp một cái: “Hôm nay tiết trời ấm áp, nhưng ta lại không muốn ra ngoài chơi với đám người Ôn tỷ, chỉ muốn châm lư hương đi ngủ!”

Thuý Điệp cười nói: “Tiểu thư đừng như vậy, người cứ hết ngủ rồi lại ngủ, phải thường xuyên ra ngoài đi dạo thì tinh thần mới khoẻ khoắn được!”

“Ngươi còn nói,” Nguỵ Vân La liếc nàng một cáu: “Nếu không phải hôm nay nghe lời ngươi đi dạo hậu viện, thì sao bổn tiểu thư lại bị kẻ này doạ được?”

Không biết tên trộm này ở đâu chui ra, suýt nữa doạ cho nàng ngã ngồi trên mặt đất, may là bên người có nha hoàn đỡ lấy.

Thuý Điệp tự biết mình đuối lý, liên tục xin lỗi.

Trong khi hai chủ tớ nàng đang nói chuyện phiếm, Lục Thừa kéo một Bạch Lê Quân hoảng loạn tiến vào…

“La Nhi!”

Nguỵ Vân La thấy vậy, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, đứng bật dậy: “Tên thư sinh thối kia! Ngươi bỏ cái tay ở trên người nàng ta ra cho ta!”