Lệ Chi Nhân

Chương 23




Edit: Khả Khả

Chớp mắt, đã đến yến tiệc tròn năm của tiểu hoàng tử Diễm Nhi.

Nguỵ Vân La đi theo sau Lục Thừa, mắt nhìn thẳng, miệng cười duyên, ra dáng một phu nhân hiền lương thục đức.

Không chỉ có bọn người Ôn Phán Vân và Thẩm Chi Như bất ngờ, mà ngay cả Lục Thừa cũng nhìn nàng nhiều hơn.

Nàng ngồi bên cạnh Lục Thừa, khi hắn nhìn nàng lần nữa, nàng thật sự không thể nhịn được, liếc mắt khinh thường: “Chàng nhìn ta mãi làm gì?”

Lục Thừa cười: “Ta thấy hôm nay nàng yên phận lạ thường, lúc trước, chẳng phải những dịp này nàng thường chạy đến chỗ bọn người Ôn tiểu thư nói chuyện phiếm, bàn luận về tiểu tử nào phong lưu phóng khoáng nhất kinh thành hay sao?”

Nguỵ Vân La nhe nanh múa vuốt nhào lên, nắm vai hắn lắc mạnh, song, Lục Thừa vẫn ngồi yên bất động.
“Khốn kiếp!” Nguỵ Vân La bị bộ dạng thản nhiên của hắn chọc tức: “Còn móc mỉa ta? Từ khi gả cho chàng ta còn có cơ hội ra ngoài cùng các nàng sao? Không hề có!”

Lục Thừa thấy xung quanh không có người chú ý, hắn đưa tay vào áo choàng trước ngực nàng, hôn xuống khoé môi: “Chỉ cần nàng không đi xem dã nam nhân, vi phu luôn cho phép nàng đi chơi với các nàng!”

Nguỵ Vân La không ngờ hắn dám thân mật với nàng trước quần thần thế này, cho nên bất giác đỏ mặt, mặt mày tức giận nhìn hắn.

Lục Thừa vỗ vỗ eo nàng: “Đi đi! Đến khi khai tiệc quay lại là được!”

Nguỵ Vân La tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn, nàng phát hiện hôm nay tâm tình của tên này thật sự rất tốt, không biết có phải do nàng giả vờ đoan trang hay không.

Vì vậy, Nguỵ Vân La không từ chối, nàng lập tức đứng dậy đi về phía bọn người Ôn Phán Vân: “Bổn tiểu thư đến đây!”
Lục Thừa lắc đầu cười cười.

Thẩm Chi Như thấy Nguỵ Vân La đi về phía này, nhịn không được liền trêu chọc: “Ối! Đây không phải là hạt tiêu nhỏ của kinh thành chúng ta sao? Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy ngươi vui vẻ như vậy, xem ra cuộc hôn nhân ngươi với vị kia đúng là hủ mật ngọt ngào!”

Ôn Phán Vân cũng che miệng cười rộ lên.

Nguỵ Vân La làm bộ muốn đánh Thẩm Chi Như, Thẩm Chi Như liên tục xin tha: “Chiêu Bình quận chúa, tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân biết tội!”

“Hừ!” Nguỵ Vân La thu tay lại, phủi phủi làn váy, nâng cằm cao đầy vẻ trang nghiêm: “Mấy ngày nay bổn tiểu thư rất bận, không có thời gian đi dạo với các người!”

“Bận cái gì?” Thẩm Chi Như tiến đến trước mặt, xấu xa liếc xuống bụng nàng, rồi nhỏ giọng: “Bận rộn tạo người sao?”

“Phụt…” Ôn Phán Vân không nhịn được cười.
“Ngươi…” Nguỵ Vân La nổi đoá.

“Ha ha ha ha ha!” Thẩm Chi Như thấy mặt Nguỵ Vân La đỏ bừng liền phá lên cười.

Trông Nguỵ Vân La như muốn giận thật, Ôn Phán Vân vội ra giảng hòa, kéo Nguỵ Vân La lại bên cạnh mình: “Được rồi, được rồi! La Nhi và phu quân ân ái hoà hợp là chuyện thường tình, Như Nhi không chọc nữa!”

Ba người cười cười nói nói, một hồi đi đến Ngự Hoa Viên lúc nào không hay.

Các nàng đi qua một khu vườn đào, dừng lại ở góc vườn.

“Đây là…” Lời Thẩm Chi Như còn chưa nói xong, nàng lập tức im lặng nhìn về phía Ôn Phán Vân.

Ôn Phán Vân nhíu mày, rồi lại nhìn về phía Nguỵ Vân La.

Chỉ thấy Nguỵ Vân La đứng bất động nhìn về phía nam nhân đứng cách đó không xa.

Người nọ không phải ai xa lạ, mà chính là công tử năm đó khiến La Nhi thần hồn điên đảo, Cung Đình Chất.

Cung Đình Chất và Hoàng thượng đang đứng nói chuyện trong đình cạnh hồ sen, bên cạnh là Quý phi nương nương đang ôm Diễm Nhi, người đó chính là tỷ tỷ của Nguỵ Vân La, Nguỵ Vân Oanh.

Ba người kia ở trong đình không tính là xa quá, vừa hay có thể nhìn thấy được góc nghiêng gương mặt ôn hoà và thân hình cao lớn đỉnh bạt của Cung Đình Chất. Song, dường như người trong đình lại không chú ý đến các nàng.

Gió xuân nổi lên làm mặt hồ gợn sóng, liễu xanh trên mái đình đong đưa, như muốn thôi miên người khác.

Nguỵ Vân La ngây ngốc nhìn, nàng cứ đứng đó nhìn Cung Đình Chất đã lâu không gặp.

Nam nhân mặc áo gấm xanh cây sồi, hoa văn sẫm màu, bên hông treo một miếng ngọc bội, tượng trưng cho sự cao quý, tóc búi cao, vẻ mặt tươi cười, đứng cạnh thiên tử nhưng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vẫn là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong như trước.

——

Trên cung yến, Lục Thừa đang nâng chén chúc tụng các quan viên trong triều, Hoàng Trình Lương cầm chén rượu lảo đảo đến bên cạnh hắn.

“Lục huynh!” Hoàng Trình Lương nghiêng người về phía trước: “Lần trước chưa kịp chúc mừng, chúc mừng huynh đã lập công lớn bình loạn phản tặc!”

Lục Thừa khẽ gật đầu, khách khí chạm chén với hắn: “Đa tạ Hoàng đại nhân!”

Con người Hoàng Trình Lương phong lưu thoáng đãng, nếu không phải nể mặt tình tỷ muội của Ôn Phán Vân và La Nhi, thì Lục Thừa chẳng thèm liếc mắt đến kẻ bất tài này.

Hoàng Trình Lương uống một ngụm rượu, rồi nấc lên một cái, sau đó hắn thuận miệng hỏi: “Huynh luôn nghiêm khắc với La Nhi, sao hôm nay lại để nàng chạy lung tung trong yến hội vậy?”

Hoàng Trình Lương sinh ra và lớn lên ở kinh thành, đương nhiên hắn cũng biết chuyện của Nguỵ Vân La và Cung Đình Chất. Giờ đây, Cung Đình Chất hồi kinh, nhất định y cũng sẽ đến tham gia yến hội.

Hoàng Trình Lương cũng biết Lục Thừa không giống mình, y có tính chiếm hữu rất cao. Nghe Phán Vân nói, từ khi Nguỵ Vân La quay về kinh, nàng ấy không còn theo các nàng đến các hẻm liễu hoa để tụ tập nữa. Cho nên, hôm nay Lục Thừa để cho Nguỵ Vân La đi, hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ Lục Thừa không sợ nàng gặp lại “tình cũ” sao?

Vốn dĩ Hoàng Trình Lương không ngờ đến, Lục Thừa căn bản không biết chuyện này.

Lục Thừa khó hiểu nhìn hắn: “Trên cung yến, có gì mà không thể? Cùng lắm nàng chỉ đến tìm nhóm Ôn tiểu thư thôi mà!”

Hoàng Trình Lương vỗ vai hắn: “Lúc trước, là ta đã hiểu lầm huynh. Lục huynh, Cung thế tử trở về vậy mà mặt của huynh vẫn không đổi sắc, hoá ra huynh lại là một người rộng lượng đến vậy! Ha ha…”

Lục Thừa cảm thấy có gì đó không đúng: “Cung thể tử hồi kinh thì có liên quan gì đến ta?”

“Ức..”Hoàng Trình Lương giật mình nấc lên, đầu óc đột nhiên tỉnh táo hơn chút, hắn phát hiện hình như mình đang “chọc gậy bánh xe” chuyện của La Nhi, không biết lát nữa về có bị Phán Vân tính sổ hay không.

Lục Thừa thấy sắc mặt hắn biến đổi đột ngột, liền biết trong chuyện này có việc mờ ám. Hắn buông chén rượu, đè lên vai Hoàng Trình Lương, ánh mắt lạnh đi.

“Hoặc là nói…” Âm điệu của Lục Thừa nặng nề: “Cung thế tử…. có quan hệ gì với La Nhi?”