Lệ Chi Nhân

Chương 26




Edit: Khả Khả

Là Lục Thừa thong dong đến muộn.

Nguỵ Vân La không dám giãy giụa, nàng sợ gây ra tiếng động làm người bên trong chú ý, long nhan mà tức giận thì cái mạng nhỏ này rất khó để giữ.

Nàng nằm trong ngực Lục Thừa, ngước mắt nhìn hắn trong tiếng giao hợp kinh hồn của tỷ tỷ mình và Hoàng thượng.

Lục Thừa không để ý đến ánh mắt của nàng, hắn thấy Nguỵ Vân La không giãy giụa nên buông miệng nàng ra, tiếp đó, đôi tay vòng lên trước ngực cởi vạt áo của nàng.

Nguỵ Vân La cảm thấy trước ngực thoáng lạnh, quần áo bị cởi ra không nói đi, ngay cả chiếc yếm cũng bị Lục Thừa lấy mất.

Lúc này, đôi núi xinh đẹp của nữ nhân nhảy ra, hai hạt đậu đỏ run rẩy, lắc lư trong không khí. Nguỵ Vân La vội đưa tay che vυ" mình, song lại bị Lục Thừa ngăn lại.

Lục Thừa cúi đầu, hai tay nắm bắt lấy hai núʍ ѵú đỏ rực, hơi thở nóng hổi lướt qua tai nàng: “Nàng nhìn đi, nàng và tỷ tỷ nàng đều da^ʍ như nhau!”
Theo bản năng, Nguỵ Vân La nhìn về tẩm điện, lúc này Hoàng thượng và Thần quý phi đã thay đổi tư thế. Hắn bế Thần quý phi từ sau lưng, tư thế giống như đang xi tiểu trẻ nhỏ, âm mao hai người dán chặt vào nhau, dưới ánh nến có thể nhìn ra nơi đó ướt sũng.

Trên người hoàng đế khoác chiếc áo bào hoàng sắc, còn Thần quý phi ở trong ngực hắn thì trần như nhộng, hai bầu vυ" căng tròn nảy lên theo từng cú va chạm bên dưới, đầu v* giống như hai quả táo đen, được nàng vân vê.

“Ư..Ái phi! Sao tiểu huyệt của nàng vẫn chật hẹp như vậy?”

“A…a…Hoàng thượng…ưm…Người thích tiểu huyệt của thần thϊếp sao….”

“Thích…con bào ngư thèm chày thịt trẫm….ư…ưm…sướиɠ không….ái phi, trẫm giã nàng như vậy, nàng có sướиɠ không?”

Nói xong, Thần quý phi xoay đầu nhìn hoàng thượng triều mến, nam nhân liền động tình, gầm nhẹ, hôn lên môi của mỹ nhân trong lòng ngực.
Môi lưỡi hai người mê mang quấn lấy nhau, sợi chỉ bạc rơi xuống cũng mặc kệ.

Không biết vì sao, rõ ràng Nguỵ Vân La biết với tình huống này nếu không cẩn thận sẽ bị rơi đầu ngay, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ và Hoàng thượng đang “quần” nhau kịch liệt, bản thân lại bị Lục Thừa đùa bỡn với đầu v*, nàng lại sinh ra một du͙© vọиɠ mãnh liệt, khe hẹp giữa hai chân tiết ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, nàng muốn nam nhân phía sau cũng bế mình lên làm giống vậy.

Lục Thừa nhéo núʍ ѵú nàng, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được nàng đang động tình, hai núʍ ѵú kia nằm trong tay nhanh chóng dựng đứng lên sau vài cái xoa nắn.

Hắn thì thầm mắng nàng dâʍ đãиɠ, hận không thể lập tức cởϊ qυầи đâm ngay vào huyệt đạo chật hẹp kia, nhưng chỉ đành cố nhịn, không chỉ vì tình hình hiện tại không thích hợp, mà còn vì ý định muốn trừng phạt cái tính lả lơi ong bướm của nàng nữa.
Nguỵ Vân La đáng thương nhìn Lục thừa ở phía sau, nàng phủ lên đôi tay của hắn đang đùa bỡn vυ" mình, ý bảo hắn nhanh đưa mình ra ngoài.

Lục Thừa không dao động, hắn rút một tay về, đưa vào tiết khố, tách hai cánh hoa ra, ấn lên âm hạch ở giữa, sau đó vân vê qua lại. Nguỵ Vân La cắn tay áo hắn, đôi mắt đê mê sợ phát ra tiếng động.

Lục Thừa cắn lỗ tai nàng nói: “Nàng cảm thấy mình có da^ʍ hơn tỷ tỷ mình không?”

Nguỵ Vân La lại nhìn về tẩm điện một lần nữa, Hoàng thượng và quý phi lại đổi một tư thế khác.

Hoàng thượng để Thần quý phi bò trên mặt đất, giống như con chó, hắn đứng sau lưng giữ mông nàng, đâm dương v*t cứng ngắc vào tiểu huyệt, sau đó hắn đánh mạnh lên mông thần quý phi, lớn tiếng nói: “Tiểu dâʍ đãиɠ, bò về phía trước đi!”

“A…Hoàng thượng! Tiểu huyệt ngứa quá! Thúc mạnh lên…” Thần quý phi lắc mông rêи ɾỉ, chậm chạp bò về phía trước.

Hoàng thượng không vui, đưa bàn tay to lớn nhéo âm đế nàng: “Dâʍ đãиɠ! Chưa ăn cơm sao? Mỗi ngày trẫm đều đưa sơn hào hải vị đến cung phụng cho nàng, vậy mà chỉ bò được vài bước? Bò nhanh lên!”

“A…” Khoé mắt Thần quý phi ươn ướt: “Hoàng thượng nặng quá…”

Thần quý phi mất hết sức lực ngã lăn ra, Hoàng thượng dừng cơn kích động lại, vội vàng đỡ nàng lên: “Oanh Nhi, để trẫm nhìn xem nàng bị đau ở đâu?”

Thần quý phi dựa vào lòng ngực hắn lắc đầu: Hoàng thượng, thần thϊếp không sao!”

Hoàng thượng thấy vậy, bắt đầu không kiêng nể gì tiếp tục chà đạp mỹ nhân: “Nếu không sao thì mang trẫm đi tham quan Quảng Ngọc cung, mau bò đi!”

Thần quý phi rêи ɾỉ bò ra cửa điện.

Hai người duy trì tư thế bò ra đến ngoài điện để ân ái hoang dã.

Nguỵ Vân La kinh ngạc há mồm trước quang cảnh này, vốn nàng còn cho rằng cảnh giường chiếu của mình và Lục Thừa đã dâʍ đãиɠ lắm rồi, không ngờ tỷ tỷ và Hoàng thượng còn da^ʍ hơn gấp mấy lần.

Thấy hai người bọn họ đi càng ngày càng xa, Nguỵ Vân La định đẩy cửa rời khỏi tẩm điện thì bị hắn đè lại, nói: “Hoàng thượng đã đuổi hết cung nhân đi, bên ngoài không có ai canh giữ, chúng ta phải đợi hai người bọn họ quay lại mới có thể rời đi được!”

Nguỵ Vân La đỏ mặt gật đầu.

Không biết qua bao lâu, âm thanh của Thần quý phi và Hoàng thượng quanh quẩn trong cung Quảng Ngọc, lúc này Lục Thừa tuỳ ý bóp nắn bộ ngực của nữ nhân trong lòng.

Ngón giữa và ngón áp út không ngừng ra vào hoa huy*t nàng, làm cho da^ʍ thuỷ ướt đẫm tiết khố, ngón tay đè lên hai cánh hoa, buộc nó phải tách ra, ngón cái xoa xoa âm hạch, Nguỵ Vân La run rẩy theo từng động tác của hắn.

Đến khi Hoàng thượng ôm Thần quý phi quay về tẩm cung, Lục Thừa chỉnh trang lại quần áo cho Nguỵ Vân La, đưa người chuồn ra khỏi tẩm điện.

Toàn thân Nguỵ Vân La bủn rủn dựa vào người hắn, tuy núʍ ѵú và tiểu huyệt đã bị hắn chơi đùa một lúc lâu, nhưng nàng vẫn có cảm giác thiếu thốn khó chịu.

“Lục, Lục Thừa……”

Ngồi trên xe ngựa, Nguỵ Vân La nức nở, cọ xát bộ ngực không mặc yếm lên cánh tay Lục Thừa: “Chàng mau chơi ta đi được không?”

Ngờ đâu, Lục Thừa chỉ nhìn nàng một cái rồi quay đi, thậm chí còn bình tĩnh rót trà vào chén.

“Lục Thừa!” Nguỵ Vân La gọi lớn hơn, đưa tay sờ côn th*t của hắn.

Lục Thừa nhẹ nhàng gạt tay nàng ra: “Hôm nay ta không muốn chơi!”

Nguỵ Vân La bất động, nhìn hắn đầy kinh ngạc.