Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 15




Câu nói của Kiều Tư Vũ làm cuộc đời tôi nở hoa. Phòng ở tốt? Nếu đúng như chị ấy nói, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Mời ăn cơm? OK, không thành vấn đề, tôi cầu còn chẳng được! Tôi biết là mình có hơi vô tư quá đà, thế nhưng trong đầu tôi bây giờ vẫn còn đoạn video Hoa Miêu và Kiều Hãn Vũ trên ghế sô pha ôm hôn nhau thắm thiết, ây, thật đúng là lúng con mẹ nó túng.
Trở về hiện tại, tôi hiện đang truy vấn Kiều tỷ tỷ lúc nào rảnh, để còn sớm hẹn giờ giấc dắt nhau đi ăn.
Trưa chủ nhật, Kiều Tư Vũ lái xe tới đón tôi, tôi được sủng ái mà phát hoảng, đúng là có tật giật mình, tôi quay đầu ngó lại tòa nhà nơi tôi và Hoa Miêu ở, sau đó rất nhanh quét một vòng chung quanh, lúc này mới yên tâm lên xe. Sau khi đóng cửa xe lại, tôi ngẩng đầu lên, đã thấy Kiều Tư Vũ đang nhìn mình.
Tôi sờ sờ lên mặt: "Mặt em có gì à?"
"Không có, chẳng qua là cảm thấy em rất có tiềm năng làm đặc công." Giọng nói của chị ấy mang theo một tia chế nhạo, sau đó nổ máy xe: "Em đang ở cùng Hoa Thực Thực à?"
"Đúng vậy."
"Trường học của em không có phòng ở cho giáo viên?"
"Không có, chỉ có nhà ở phụ cấp thôi."
"Vì sao bây giờ lại muốn chuyển đi?"
"Cái này..."
Vấn đề này khiến cho tôi có chút khó khăn để diễn đạt, cũng may Kiều Tư Vũ cũng không có ý định truy vấn đáp án, tiếp đó lại nói một câu: "Bất quá nơi này cách trường học của em hơi xa một chút."
Mặt tôi hơi méo: "Mà giờ chị muốn đi ăn cái gì?"
"Tôi sẽ đưa em đến chỗ tôi muốn nhé."
"Ok."
Tôi không hỏi, chị ấy cũng không nói thêm gì nữa, khẽ chau lại hai hàng lông mày, chuyên tâm lái xe, bầu không khí giống như thoáng cái liền lạnh đi mấy phần, thực tình tôi rất không quen như vậy, ở chỗ ngồi xê dịch thân thể, một bên moi ruột moi gan, chuẩn bị đủ loại đối thoại để xua đi bầu không khí âm u, thì điện thoại của Kiều Tư Vũ vang lên, tôi lại ngậm ngùi đem lời nói dâng đến tận yết hầu nuốt trở lại.
Kiều Tư Vũ nhìn vào màn hình một chút, đem tai nghe Bluetooth nhét vào trong lỗ tai, nhẹ nhàng trả lời... Một tiếng, không biết bên kia nói câu gì, chị ấy không lạnh không nhạt đáp lại: "Chuẩn bị cùng bạn đi ăn cơm."
"..."
"Không phải."
"..."
"Buổi chiều có việc."
"...."
"Không có hứng thú."
Tuy rằng tôi nghe không được bên kia nói gì, nhưng cũng đủ để biết là có người hẹn chị ấy, tội cho thanh niên đó, loại ngữ khí thế kia, ngôn từ ngắn gọn như vậy, phải tôi, tôi đã chạy mất dép rồi, sao còn dám tiếp tục mời, nhỉ? Ài! Xem ra, Kiều Tư Vũ đối với tôi quả thực có thể gọi là ôn nhu rồi.
Hai người cứ như vậy một đường không nói chuyện, xe đến nơi, tôi mới phát hiện ra đây chính là quán ăn nhỏ gần trường mình, tôi và Tôn Oánh cũng đã tới đây mấy lần rồi. Tôi xuống xe, trợn mắt há mồm: "Ăn ở đây á?"
"Ừ, em không thích à?"
"Chị tính thay em tiết kiệm tiền hay sao vậy?"
Kiều Tư Vũ khóa xe, trở lại nhìn tôi: "Ý của em là nhất định phải bao tôi đi ăn ở khách sạn năm sao hử?"
Tôi vội vàng khoát tay: "Không không, em không có cái ý này."
"Chúng ta ăn ở đây là được rồi, địa điểm ăn cơm không mấy quan trọng. Quan trọng là... Vệ sinh tốt, món ăn ngon, không phải sao?"
Tôi cười cười, tiếp một câu: "Còn có cùng ai ăn nữa."
Chị ấy ngơ ngác một chút, nói: "Xem ra em đối với chuyện mời cơm tôi, rất là cao hứng đây."
Từ đôi mắt lạnh như băng của chị toát ra một tia vui vẻ không dễ thấy, tuy rằng chỉ ngắn ngủn có mấy giây đồng hồ, nhưng cũng đủ để cho tôi bắt được, lá gan theo đó mà lớn lên...: "Em là cam tâm tình nguyện mời chị đi ăn cơm đấy."
"Vì sao?"
"Em cũng không biết nữa." Tôi nhìn gương mặt với những nét ưu mỹ kia, đột nhiên thốt ra: "Đại khái là bởi vì mọi người đều thích truy đuổi cái đẹp, mà ở cùng một người đẹp thì lại càng tuyệt vời hơn."
Chị ấy liếc nhìn tôi, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Em là đang tán tỉnh tôi đấy à?"
Tôi bị lời nói của chị ấy dọa cho sợ tới mức không nhẹ, cũng ý thức được mình đi quá đà rồi, mặt lập tức nóng lên, cứng họng phủ nhận: "Á? Không không không, em... không có ý đó."
"Easy." Khối băng trong mắt chị ấy như là bị hòa tan, ánh sáng lập loè, trên mặt lại tách ra thành một tia dí dỏm mê người: "Đùa chút thôi."
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã tìm ra được chỗ ngồi, tôi âm thầm lau mồ hôi trên đầu.
Kiều Tư Vũ nói không nhiều lắm, lúc ăn cơm lại càng tuân theo lời cổ nhân "Khi ăn thì không nói chuyện", tôi trải qua một phen đối thoại vừa rồi, cũng cẩn thận đi rất nhiều, không dám tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Cơm nước xong xuôi, Kiều Tư Vũ chở tôi đến tầng ngầm của một khu nhà cao cấp, thừa lúc chúng tôi đi thang máy, tôi phát hiện nơi đây mỗi nhà đều có thang máy độc lập, trong nội tâm không khỏi thét lên bome.
"Chỗ này rốt cuộc là phòng ở của ai vậy?"
"Bạn của chị."
Tôi có chút hoài nghi nhìn chị: "Chị ấy để chị thay chị ấy cho thuê?"
"Đúng vậy."
Tôi có chút hối hận đã cùng chị ấy đến đây, cái khu vực này, khí phái này, nói đến tiền thuê là chắc chắn tôi sml rồi, cơ mà giờ mà bảo tôi không thuê nữa, lại lộ ra mình thiếu phóng khoáng quá đi, lại còn tự nhiên đi gây phiền toái cho người khác nữa chứ. Đứng ở trong thang máy, lòng tôi đau như cắt, tính tính toán toán, chờ đi lên tầng trệt, Kiều Tư Vũ mở cửa phòng, tôi đứng ở cạnh cửa, không biết phải làm sao.
"Em sao vậy?"
Kiều Tư Vũ kỳ quái hỏi, "Không có gì." Tôi lắc đầu như cái trống lúc lắc, tâm tình nặng như chì đi vào.
Ba phòng hai sảnh, thiết bị lắp đặt tinh xảo, cho thấy trình độ thưởng thức của chủ nhân hẳn không tầm thường, quan trọng nhất là, nơi này hoàn toàn là phòng ở mới, bên trong sàn nhà, đồ dùng trong nhà, các loại đèn, tất cả đều mới tinh, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết từng có người ở qua. Tôi cẩn thận từng li từng tí giẫm lên trên sàn nhà gỗ, đi theo chị ấy đến một cái phòng ngủ, liền thấy một cái giường lớn siêu ảo nhìn như trong truyện cổ tích công chúa ngủ trong rừng, bên cạnh là cửa sổ, chiếu xuống cảnh hoa viên xanh xanh tươi tắn, chúng tôi chuyển tới thư phòng, tôi lại thấy thêm được một vài loại cây cao như người đứng, còn có giá sách các loại... Đi thăm thú xong một lượt, tôi trở về phòng khách. Mở ra cánh cửa thủy tinh, tôi đứng ở trên ban công nhỏ, nhìn xuống phía dưới con sông trứ danh cùng một rừng nhà cao tầng phía đối diện, cảm nhận làn gió mát phất qua mặt, không khỏi thở dài một hơi, tôi có thể tưởng tượng ra được, buổi tối nằm ở trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn ngắm cảnh đêm xinh đẹp bên hai bờ sông, là một chuyện mãn nguyện đến cỡ nào.
"Phòng ở thế nào?"
Sau lưng truyền đến tiếng nói của Kiều Tư Vũ, tôi không quay đầu lại, nhỏ giọng thì thào nói: "Quá lớn, em ở một mình không thích hợp lắm."
"Lớn à? Tôi thích chỗ này, cũng là bởi vì cảm thấy nó nhỏ, cảm giác rất ấm áp."
Đối thoại như vậy, rõ ràng là hai người thuộc hai thế giới đang ông nói gà bà nói vịt, tôi cười khổ, xoay người sang chỗ khác, quyết định chắc chắn, hỏi: "Chỗ này giá thuê là bao nhiêu tiền một tháng vậy?"
Kiều Tư Vũ ngồi xuống ghế sô pha, nói khẽ: "Kỳ thật thì, phòng này vốn không cho thuê, chẳng qua là để vậy không có người ở, cũng thật là đáng tiếc."
"Sao bạn chị lại không ở đây?"
"Cô ấy có phòng khác rồi."
"Vậy thì sao lại không bán đi?"
"Cảm thấy đáng tiếc." Chị ấy nhìn tôi, mỉm cười: "Kỳ thật thuê phòng này, không nhìn tiền, mà là nhìn người. Em rất may mắn đấy, mỗi lần tôi nhìn thấy em, em lúc nào cũng giống như vừa mới tắm rửa xong, sạch sẽ, quần áo cũng sạch sẽ."
Lời của chị ấy không phải là không đúng, tôi cũng có chút ưa sạch sẽ, rất chú trọng vào ngoại hình mình, nhưng sao tôi nghe thế nào cũng thấy giống như đang bị trêu chọc nhỉ, hai tay tôi ở trong túi quần lại đổ ra mồ hôi, tiếp tục yếu ớt hỏi chị: "Thế rốt cuộc nơi này là bao nhiêu tiền một tháng vậy?"
"Em cảm thấy thế nào?" Chị ấy hỏi lại tôi.
Tôi chần chờ rất lâu, thấp giọng nói: "Phòng này tốt thế này, dự là em không kham nổi rồi... Em tối đa chỉ có thể chi ra 3100 1 tháng, hơn số đó thì... Chịu không nổi."
"Tôi cảm thấy được, hai nghìn một tháng là được rồi."
"Hai nghìn thôi á?"
Tôi quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, vốn ba nghìn đối với tôi mà nói là đã quá khả năng rồi, tôi là vì mặt mũi nên mới bấm bụng nói thế, thế nhưng chị ấy lại nói là hai nghìn, tôi cảm thấy kinh sợ nhiều hơn là vui mừng.
"Đúng vậy, chỉ là phòng này nguyên bản thế nào thì em phải giữ nguyên nó như thế, hơn nữa không được tùy ý đưa người lạ vào đây, trừ phi là người nhà hoặc là bạn bè thân thiết." Chị ấy nhìn tôi, nói: "Còn nữa, mỗi tháng tôi có thể sẽ tới ở đây một khoảng thời gian, phòng ngủ chính là để tôi ngủ, em ở phòng phụ, có ý kiến gì không?"
Tôi nghe đến ngây người, lúc này mới bình tĩnh lại: "Không có không có, đương nhiên không có!"
"Vậy đi." Chị ấy chân thành đứng dậy: "Cứ vậy đi, chuyện này coi như xong."
Từ tiểu khu đi ra, tâm tình tôi ghi đầy trên mặt, tôi không cần suy nghĩ nhiều vì sao Kiều Tư Vũ có chỗ ở, một tháng còn muốn tới nơi này một thời gian, tôi chỉ cần nghĩ tới việc sau này mình có thể ở một chỗ đẹp như vậy, không cần quầy nhiễu Hoa Miêu nữa, thật vui đến không ngậm được miệng, đi thẳng đến cư xá, tôi mới phát hiện ra một vấn đề, Kiều Tư Vũ không đi lấy xe.
"Ơ, chị không đi lấy xe à?"
Kiều Tư Vũ lại phục hồi vẻ nhàn nhạt: "Lúc này đang là giờ tắc đường, để xe ở đây cũng tốt, tôi và em cùng đi tàu điện ngầm."
"Thế đến lúc chị đi làm thì phải làm thế nào?"
"Tôi còn có xe khác."
À, người ta còn có cả một ông em họ phú nhị đại, lại còn không phải là phú nhị đại sao, tôi nuôi tâm gì cơ chứ. Tôi cũng cũng không nói thêm gì nữa, vui vẻ cùng chị ấy đi vào cửa tàu điện ngầm, tôi ngăn lại khi chị ấy định mua vé, rồi rút ra thẻ của bản thân cọ vào. Đầu tiên chúng tôi đi cùng tuyến, sau đó sẽ đổi xe sau.
Chúng tôi theo dòng người lên xe, tôi tinh mắt tìm ra một chỗ trống, vội vàng qua chiếm, sau đó nói với Kiều Tư Vũ: "Chị ở ngồi đây này."
Kiều Tư Vũ đi tới vài bước, đột nhiên ánh mắt quét qua, sau đó nói với một người phụ nữ đang nắm tay con gái đứng cách đó không xa: "Ở bên kia có một chỗ trống, chị qua đó ngồi đi."
Người phụ nữ kia liên tục nói cám ơn, sau đó mang con gái lại đây ngồi, tôi cũng hơi ngại, đi tới bên cạnh chị ấy, Kiều Tư Vũ nhìn tôi, bỗng nhiên dịu dàng nói: "Không sao, vì em không phát hiện ra chị ấy thôi."
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chị, tôi vẫn cảm thấy Kiều Tư Vũ xinh đẹp, thế nhưng là loại xinh đẹp bề ngoài gây ấn tượng cho tôi, nhưng lúc này, trong nội tâm tôi lại tràn đầy một loại tâm tình cảm động, vì chị ấy nhìn bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại thiện lương, săn sóc, thông cảm, yết hầu tôi như bị cái gì đó ngăn chặn, không nói ra lời. Thế nhưng đúng lúc này, xe đã đến điểm dừng kế tiếp, đột nhiên dừng lại, tôi mất thăng bằng, lảo đảo một cái gần như ngã sấp xuống, Kiều Tư Vũ vội vàng kéo tôi lại.
"Sao em lại đứng giữa đường, mà không đứng ở hai bên, em thường xuyên đi tàu điện ngầm mà  không biết chuyện này à?"
Tôi bắt lấy lan can, mắt nhìn chị ấy, còn chưa kịp nói gì, chị ấy lại nói: "Nhìn tôi làm gì? Giống như như con nít, đồ con nít, mau gọi là cô cô đi!"
Tôi nhớ lại ngữ khí của Hoa Miêu khi nói với tôi về tuổi của chị ấy, tự nhiên đối với Hoa Miêu có chút bất mãn, lắc lắc đầu nói: "Chị không phải là cô cô!"
*Chưa gì đã vì gái quên lời bạn dạy, thặc không có tiền đồ :)
Gương mặt xinh đẹp của chị hơi kinh ngạc, đôi mắt thanh tịnh như nước biển, lại toát ra một tia vui vẻ: "Vậy em nói, tôi là gì?"
Ánh mắt của chị, lại khiến cho nội tâm tôi lập tức tràn đầy cảm giác ôn hòa và nhu tình, tôi cúi đầu xuống, dùng một loại giọng nói nhỏ đến mức cơ hồ chỉ bản thân nghe thấy thôi nói: "Chị là tỷ tỷ."


--------


... Căng thẳng quá, thế là tn Nhất Nặc công hay thụ đấy... nằm dưới là t buồn lắm đấy nhóe =)))))))))))))