Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 40






  Cảm giác, tôi cảm giác giống như đã lâu rồi không cùng Hoa Miêu đi ra ngoài ăn cơm, kỳ thật ngẫm lại, có cảm giác như vậy, cũng là bởi vì trước kia chúng tôi quấn quýt bên nhau thật nhiều. Lần này vừa thấy mặt, vậy mà lại thành ra một hương vị bất hòa.

Theo lý mà nói, tình bạn cùng tình yêu không nên có xung đột, chẳng qua sau khi yêu vào rồi, thời gian dành ra bên bạn bè sẽ ít đi nhiều, hơn nữa quan hệ của Hoa Miêu và Kiều Tư Vũ thành thật rất vi diệu, lại càng xây nên một bức tường vô hình giữa tôi và Hoa Miêu. Tôi nhìn gương mặt tươi cười của Hoa Miêu, cảm thấy rất có chút ít tư vị không đúng, tôi thích cô ấy ở trước mặt tôi thoải mái cười lớn, không kiêng nể gì cả, tôi hạ quyết tâm tìm hiểu tất cả những chuyện giữa cô ấy và Kiều Tư Vũ, sau đó chữa trị quan hệ của hai người, hai người đều là những người rất quan trọng trong cuộc đời tôi, và tôi rất mong muốn họ có thể hòa thuận ở chung một chỗ.

Lần này hẹn này mục đích chính không phải để ăn cơm, tôi và Hoa Miêu cũng không có khẩu vị, thêm vài món ăn được mang ra, tôi ăn được non nửa chén cơm, gọi nhân viên phục vụ dọn bớt, rồi đem lên một đĩa salad hoa quả cùng với một bình trà.

"Lâu rồi không thấy mày cười như vậy."

"Vậy hả?" Tôi phục hồi lại tinh thần, chỉ chỉ bụi hoa màu tím nhạt cách một lớp kính không xa: "Tao đang nhìn những bông hoa kia, nở ra thật đẹp, tao vẫn luôn thích nhất là mùa xuân."

Khóe miệng Hoa Miêu khẽ nhúc nhích: "Bất kể như thế nào, Kiều Tư Vũ có thể khiến cho mày vui vẻ như vậy, thật tốt."

Tôi nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua ôm nhau tâm sự cùng Kiều Tư Vũ, nụ cười còn chưa kịp tràn ra đã phải cứng rắn nhịn xuống, Hoa Miêu đột nhiên nói: "Lương Noãn Tình sinh con rồi, mày biết chưa?"

Tôi khẽ giật mình lắc đầu: "Tao không biết, bọn tao cũng không liên lạc gì nữa."

"Sinh ra một bé gái."

"Thế à, hy vọng con bé sẽ giống như cô ấy, nhất định lớn lên sẽ rất xinh đẹp, tao cảm thấy vui thay cho cô ấy đấy."

Hoa Miêu liếc nhìn tôi: "Có đôi khi mày còn nhớ tới cô ta không?"

"Thi thoảng sẽ ngẫu nhiên nhớ đến." Tôi thành thật gật đầu, ngừng lại một chút rồi nói: "Bất quá, cảm giác, giống như những chuyện trải qua cùng cô ấy đã rất xa rồi, có một số chuyện nghĩ tới, đã trở thành nhớ lại chuyện của người khác. Cùng lúc thì tao cũng có cảm giác mình đã quen biết với Kiều Tư Vũ từ lâu lắm rồi."

Hoa Miêu uống một ngụm trà, hạ giọng nói: "Lúc mới yêu thì ngày nào cũng là ngày vui, luôn luôn là vậy."

"Thế hả? Tao nhớ mày vẫn luôn muốn tao được như vậy."

"Mày đừng có hiểu lầm." Cô ấy cười cười: "Tao rất hy vọng thấy mày triệt để thoát khỏi một đoạn tình cảm đau xót, tao chỉ là đang nhớ đến bản thân."

Tôi muốn nói gì đó, lại nuốt trở vào, chẳng qua chỉ yên lặng nhìn cô ấy, cô ấy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút phiêu du: "Lúc tao mới vào công ty, có từng yêu một người, tao nói cho mày biết rồi phải không?"

"Ừ."

"Chẳng qua là, tao chưa từng nói cho mày biết tao yêu anh ta nhiều đến thế nào thôi, khi đó tao không chỉ là yêu mà còn là sùng bái, anh ta không có điểm nào giống Hãn Vũ cả."

"Là kiểu sức hút của người thành công trong sự nghiệp?"

"Không sai biệt lắm, lúc ấy tao chỉ vừa mới tốt nghiệp, từ lần đầu tiên gặp anh ta ở công ty, tao đã biết mình sẽ không có cách nào kháng cự, Nhất Nặc, mày rất hiểu tao, đó là lần đầu tiên tao có cảm giác mãnh liệt đối với một người đến như vậy."

Tuy rằng, tôi sớm đoán được giữa Hoa Miêu và Kiều Tư Vũ cùng người con trai kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy nỗi đau cất giấu trong đôi mắt của cô ấy, nói đồng thời cũng chạm đến nối đau trong lòng tôi. Tôi nhớ từ lúc tôi bắt đầu nhớ được, tôi và Hoa Miêu đã là bạn rồi, là bạn chơi, là tỷ muội, cô ấy vẫn luôn là một con người lạc quan kiên cường, thậm chí còn có một chút bá đạo, tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt như vậy của cô ấy, tôi nghĩ, đoạn tình duyên kia cùng với người con trai đó nhất định là đã tổn thương sâu sắc đến bạn tôi, đồng thời cái cảm giác không biết Kiều Tư Vũ trong đoạn tình cảm kia đóng vai trò gì cũng khiến tôi trở nên bất an hơn.


Tôi chạm vào cái ấm trà tinh xảo, rót cho cô ấy một chén đầy, suy nghĩ một chút, quyết định nói ra điều đang suy nghĩ ở trong lòng: "A Miêu, chàng trai kia, yêu Kiều Tư Vũ, đúng không?"

"Đúng vậy, anh ta yêu chị ta, hơn nữa là yêu lâu rồi."

Sắc mặt Hoa Miêu có chút trắng bệch, tôi phát hiện chén trà trong tay cô ấy có chút run, nhịn không được vội vàng hỏi: "Nhưng Tư Vũ không yêu anh ta, có phải không?"

"Chuyện này thì tao không biết."

Tôi nhíu mày, lòng bị đè nén đến cùng cực: "Thế nào gọi là không biết chứ?"

Hoa Miêu cười lạnh: "Không biết, chính là chị ta thái độ mập mờ không rõ, mơ hồ không rõ, con trai chạy theo chị ta có khối người, thế nhưng chị ta chẳng tỏ thái độ với ai, cũng không cự tuyệt, khiến cho người khác không buông tay không được, buông tay lại cảm thấy không cam lòng, quay người ta như chong chóng."

Tôi cắn cắn môi, nói: "Sao chị ấy lại phải làm vậy?"

"Có vài đứa con gái thích như vậy." Hoa Miêu nhìn tôi, khe khẽ thở dài: "Nhất Nặc, Kiều Tư Vũ không phải người mày có thể nắm bắt được, chị ta thích chơi tâm kế, đùa nghịch thủ đoạn, bất luận là công việc hay tình cảm đều là như vậy, có lẽ như thế mới có thể khiến cho chị ta cảm thấy mình ưu việt, chị ta bày ra một bộ dạng lạnh như băng không thể tiếp cận, nhưng thực tế lại câu dẫn đàn ông hơn bất cứ đứa con gái nào."

"Mày nói bậy! Không cho phép mày nói như vậy về chị ấy!" Tôi đột nhiên phẫn nộ đến đỏ tròng mắt, gần như muốn đứng lên đập bàn.

Hoa Miêu lại nhìn tôi, không có chút nào sợ hãi: "Tao chỉ nói sự thật."

"Hàaa...! Chuyện gì là sự thật? Sự thật là mày yêu một người con trai, và anh ta yêu một cô gái khác, mày tự ái, lòng kiêu hãnh của mày bị đả kích, thế nên mày mới trút giận lên chị ấy như vậy!"

Tôi vừa mới dứt lời, liền bắt gặp Hoa Miêu nâng chén trà lên, sau đó giơ tay, "BA~" một tiếng, tầm mắt của tôi lập tức trở nên mơ hồ, nước trà từ trên gương mặt tôi nhỏ xuống, may mà trà châm đã được một lúc, cũng không tính là quá bị phỏng, tôi vừa sợ vừa giận, chật vật, thò tay lau đi nước đọng trên mặt, trợn tròn mắt nhìn cô ấy, sau đó đứng dậy muốn bỏ đi.

"Mày đứng lại đó!"

"Tao không thể nói chuyện với mày được nữa rồi!"

"Chỉ là tao muốn đầu óc mày tỉnh táo lại."

Tôi hơi cúi xuống, tay đè lấy bàn: "Người cần tỉnh táo lại là mày mới đúng, nghe mày nói nhiều như vậy, cho tới tận bây giờ, tao vẫn không hiểu vì lý do gì mày ghét Kiều Tư Vũ đến vậy, chị ấy đã làm gì mày để mày nói chị ấy như vậy!"

Hoa Miêu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Khi đó, Kiều Tư Vũ vẫn chỉ là quản lý, còn hắn đã là tổng thanh tra rồi. Hắn theo đuổi chị ta vài năm, chị ta vẫn một mực không đáp ứng, lúc đầu, hắn ta tưởng đó là bởi vì công ty không cho phép nhân viên yêu đương nên chị ta mới có chỗ cố kỵ, về sau hắn ta dần dần hiểu, căn bản Kiều Tư Vũ cũng không quan tâm đến hắn ta, nhất là khi anh bạn trai của chị ta lên giọng xuất hiện ở công ty, hắn ta đã triệt để nản chí rồi. Sau khi tao vào công ty, bọn tao bắt đầu tiếp xúc, rồi chậm rãi nảy sinh hảo cảm, sau đó lén lút hẹn hò, lại về sau, hắn ta nói với tao ý niệm muốn kết hôn, bọn tao đã lên kế hoạch để một người từ chức, đương nhiên là tao từ chức, vào đúng lúc tao nghĩ vậy, khoảng thời gian tao cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, tao nhanh chóng phát hiện bọn họ vẫn còn vụng trộm liên hệ, thậm chí là còn hẹn ra ngoài. Có buổi tối, tao lén xem tin nhắn của bọn họ, chỉ vỏn vẹn hai cái mới nhất, đại khái vẫn còn chưa kịp xóa, chị ta nhắn thế này'Vậy cô bạn gái nhỏ đáng thương của anh thì biết làm thế nào?' anh ta nhắn lại 'Nếu như em chịu cải biến tâm ý, bạn gái thì có là cái gì, anh lúc nào cũng có thể đá cô ta'."

Nói đến đây, Hoa Miêu nhìn tôi: "Mày biết lúc ấy tao cảm thấy sao không? Tao thực hận không thể băm chết bọn họ."

Tôi trầm ngâm một chút, nói: "Có lẽ, có lẽ..."

"Không có gì là có lẽ hết, mày không cần thay chị ta giải thích gì cả. Tao lúc ấy rất muốn chỉ thẳng vào mặt bọn họ, nhưng khi ấy tao mới chỉ là người mới, tao quyết định tỉnh táo lại, tùy thời trả thù." Hoa Miêu tự giễu cười: "Thế nhưng tao còn chưa kịp áp dụng kế hoạch trả thù của mình, chuyện yêu đương của bọn tao truyền ra, điều càng khiến cho tao không nghĩ tới chính là, sau khi mọi chuyện bị phanh phui, hắn ta lại bảo tao cùng hắn ly khai."

"Thằng cha này da mặt đủ dày."

"Tất nhiên tao sẽ không rời đi, kết quả cuối cùng là, hắn ta cuốn gói rời đi, Kiều Tư Vũ thăng lên làm tổng thanh tra."

Tôi nhìn nét mặt của cô ấy, lặng lẽ ngồi xuống: "Mày không nghĩ là Kiều Tư Vũ phanh phui ra chuyện tình yêu của bọn mày chứ? Vì cái chức vị tổng thanh tra kia?"

"Tao cũng không nói như vậy."

"Mày và thằng cha kia hẹn hò cũng đâu phải ngày một ngày hai, sao chị ấy lại phải chờ đến đúng lúc đó mới hại hai người chứ?"

"Mọi chuyện đều đã qua rồi, tao đang cố gắng làm việc, tao rất muốn một ngày nào đó, tao có thể vượt qua được Kiều Tư Vũ, tao không thích chị ta là thực, nhưng hiện tại tao cũng không hận chị ta." Hoa Miêu nhìn vào mắt tôi, trịnh trọng nói: "Mày là một người rất nghiêm túc, mày chơi cùng chị ta, mày không đủ trình, muốn tao tin chị ta thiệt tình đối đãi với mày á, đánh chết tao cũng không tin!"

Tôi trầm mặc hồi lâu, nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó chậm rãi nói: "A Miêu, tao không chơi cùng chị ấy, bọn tao đang yêu, yêu thì không có thắng thua, còn nữa, mày không tin chị ấy, không sao, tao tin là được rồi."

Cuộc nói chuyện cùng Hoa Miêu này, kết thúc trong bế tắc, cô ấy lúc sắp đi có nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến cho tôi hiểu được, nguy cơ tình bạn giữa chúng tôi. Lòng tôi cực kỳ hoang mang, xe cũng không muốn ngồi, bước chân chậm rãi du đãng trên đường, đi được một đoạn đường thật dài, mệt mỏi, tôi vẫy tay ngăn lại một chiếc xe taxi, khi đang định gọi cho Kiều Tư Vũ, thì chuông điện thoại lại hợp thời vang lên, tôi nhìn màn hình, tâm tình lập tức chuyển biến tốt đẹp, đè xuống nút trả lời: "Alo?"

"Đang làm gì thế?"

"Ở bên ngoài uống trà với bạn, đang chuẩn bị về nhà."

Giọng nói của chị ấy mềm mại mà ngọt ngào, nghe vào trong tai không biết bao nhiêu thoải mái: "Ừ, chị gọi điện thoại là để nói cho em biết, tối nay chị về trễ, em phải ngoan đấy."

"Sao lại về muộn?"

"Ba ba của chị biết chuyện chia tay rồi, có chút phiền toái." Chị ấy dừng lại một chút, rất nhanh lại tiếp một câu: "Bất quá em không cần phải lo lắng, chị ứng phó được."

"Được, em đợi chị."

"Nếu mệt rồi thì em ngủ trước nhé."

"Ừ."

"Có chuyện gì vậy? Tâm tình tựa hồ có chút sa sút."

"Tư Vũ, chị cảm thấy tình bạn và tình yêu, bên nào quan trọng hơn?"

"Sao lại hỏi ra một câu hỏi ngu ngốc vậy?"

Tôi khẽ thở dài: "Không có gì, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy bản thân đặc biệt trọng sắc."

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khe khẽ: "Lời này là từ đâu?"

"Bởi vì hiện tại em nghe không vô lời của người khác, em cũng chỉ nguyện ý tin chị, em cũng không biết vì sao lại như vậy, giống như là hoài nghi chị một chút, cũng là một loại tội lỗi."

"Em đi uống trà cùng Hoa Thực Thực rồi à? Cô ấy nói gì?"

Tôi khẽ giật mình, vội vàng phủ nhận: "Không có gì, chút chuyện với bạn trai cũ của cậu ấy thôi."

"Nhất Nặc."

"Ừ."

"Chị nhớ em."

Giọng nói của chị ấy mang theo chút vui vẻ, tôi được sủng ái mà lo sợ, lập tức đáp lại: "Em cũng nhớ chị."

"Đừng suy nghĩ lung tung, đợi chị về nhà, chị tắt điện thoại đây."