Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 5




Lương Noãn Tình bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt, có chút không dám đối diện với ánh mắt của tôi, hai đầu lông mày cô ấy hiện ra một tia bực bội: "Nhất Nặc, cậu có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy được không? Mình nói mình yêu cậu!"
"Yêu?" Vẻ mặt tôi hơi trào phúng, thấp giọng lập lại một câu.
Cô ấy lại một lần nữa mềm nhũn ra, ngữ khí trở nên hòa hoãn: "Nhất Nặc, cậu không nên ngây thơ như vậy."
"Hả? Tôi ngây thơ ở chỗ nào?"
Cô ấy nhìn tôi, trầm mặc hồi lâu, rồi khẽ nói: "Chúng ta đã không còn là những đứa trẻ mười mấy tuổi, lúc trước, tình yêu của chúng ta có bóng cây to của trường học che chở, thế nhưng sau khi tiến vào xã hội rồi, mọi thứ không còn giống như vậy nữa."
Lồng ngực của tôi lại khẽ nhói đau từng cơn, tôi gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu đã không còn giống như trước nữa."
"Nhất Nặc, bố mẹ mình rất háo thắng, cái gì cũng muốn so với người ta, về phương diện này cũng như vậy. Lúc đó mình cũng đã hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, bạn bè bên cạnh, bạn cùng lứa, từng người từng người lần lượt kết hôn, mình thì ngay cả bóng dáng bạn trai cũng không thấy, lúc ấy mình đã phải nhận biết bao nhiêu là áp lực, cậu có hiểu được không!"
"Tôi đương nhiên hiểu, so với cậu còn hiểu hơn nhiều."
"Hai nhà chúng ta không giống nhau, ít ra cậu còn có em trai!" Cô ấy có chút nôn nóng, tốc độ nói chuyện vừa vội vừa nhanh.
Cuộc đối thoại như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào, tôi không biết sao mình vẫn còn đứng lại đây nữa, nghe cô ta biện giải cho chính mình, dù sao đến thì đến đi thì đi, chung quy lại chỉ có bao nhiêu đấy lý do thôi, tôi đột nhiên có loại cảm giác mệt mỏi thật sâu sắc.
Cô ấy thấy tôi không nói lời nào, khe khẽ thở dài: "Nhất Nặc, nếu như hai chúng ta không chia tay, vẫn ở chung một chỗ, cậu cảm thấy hiện tại chúng ta sẽ thế nào?"
"Cũng khó nói, nhưng đoán chừng là sẽ rất thê thảm, có lẽ ăn không đủ no áo không đủ mặc, bởi tôi không thể cho cậu cái gì, chỉ có thể cho cậu thứ tình cảm ngây thơ đến nực cười mà thôi."
Cô ấy không chút phản ứng với sự châm chọc trong lời nói của tôi, vẫn tiếp tục nói: "Mình biết rõ cậu vẫn luôn một mực chuẩn bị cho tương lai của chúng ta, cậu bỏ công việc ở bên kia, lựa chọn làm nhân viên khảo thi ở chỗ này, cũng là vì mình. Thế nhưng Nhất Nặc, coi như chúng ta đều đứng ở D thành rồi thì thế nào, có thể thật sự trốn tránh cha mẹ người thân, sau đó ích kỷ trải qua cuộc sống hạnh phúc của hai người sao? Mình biết, cậu sẽ không để cho mình phải chịu khổ, tự mình cũng có thể nuôi sống được bản thân, thế nhưng sống chung không chỉ là giải quyết cho xong chuyện cơm áo gạo tiền. Xã hội này, dù sao vẫn là cái xã hội nam quyền, đối với tình yêu đồng tính, chẳng hề có sự bao dung. Hai cô gái ở chung một chỗ, sẽ không dễ dàng giống như trong tưởng tượng..."
"Nhưng cũng có thể không quá khó khăn như trong tưởng tượng của cậu."
"Còn có, khi đó mình thật sự rất rất cần tiền."
Tôi cười, ngồi xuống giường, hai tay hướng về sau chống đỡ cơ thể: "Thôi được rồi, trọng tâm đã đến rồi kìa."
Trong phòng rơi vào một khoảng lặng yên tĩnh, chúng tôi một người ngồi, một người đứng, cách nhau chỉ bất quá vài bước, thế nhưng lại có cảm giác xa xôi ngàn dặm, hai năm trước khi chúng tôi chia tay, tôi chưa từng có qua cảm giác như vậy, trên người cô ấy có sự biến hóa, những sự biến hóa nho nhỏ, trong mắt cô ấy ẩn chứa một thứ gì đó, khiến cho tôi cảm thấy dị thường lạ lẫm.
Một lát sau, giọng nói ảm đạm của cô ấy phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Nhất Nặc, lúc trước bố mình bị ung thư dạ dày, cần phải phẫu thuật, cần rất rất nhiều tiền, anh ta lại suốt ngày xum xoe, người nhà mình đều ưa thích, thậm chí muốn gả mình cho anh ấy."
"Quan trọng là... cậu chịu gả."
"Mình chỉ là không thể không cúi đầu trước hiện thực."
"Cái cúi đầu này của cậu cũng khá quá nhỉ, không phải người ta thường nói nhân sinh là một mệnh đề lựa chọn, mà cậu thì hiển nhiên đã chọn ra được một đáp án chính xác rồi. Thành công lớn nhất của một người con gái là gả được cho một người đàn ông thành đạt, bây giờ thì cậu đã có tiền, có địa vị, có danh tiếng, ba mẹ cậu cũng đã nở mày nở mặt, hãnh diện trước bạn bè thân hữu, cái này tương đương với sự báo hiếu lớn nhất rồi." Lúc nói ra những lời này, trong lòng tôi kỳ thật rất khó chịu, thế nhưng, tôi lại không muốn biểu lộ ra mặt: "Vậy thì Noãn Tình à, cậu bây giờ đã là hoa cẩm tú nở dưới ánh mặt trời rồi, còn tới tìm tôi làm gì?"
Cô ấy khe khẽ thở dài, vẻ mặt có chút bi thương: "Nhất Nặc, cậu biết mình muốn gì, còn cần phải hỏi."
Tôi nhìn dáng vẻ nhu nhược vô tội của cô ấy, bỗng nhiên lên cơn tức giận vô cớ: "Không biết, tôi thật sự không rõ."
"Nhất Nặc, đừng dùng thái độ như vậy với mình nữa?" Cô ấy bất đắc dĩ nhìn tôi, trong mắt tựa hồ có tia lửa chớp động: "Mình vẫn muốn ở bên cạnh cậu, vẫn luôn nhớ đến khoảng thời gian hai đứa mình ở chung một chỗ."
Những lời này của cô ấy không đem lại cho tôi chút sung sướng nào, ngược lại chỉ khiến bản thân cảm thấy bị châm chọc, nội tâm thêm phần khó chịu, lồng ngực cảm thấy ngột ngạt, có loại cảm giác đến thở cũng không nổi.
Cô ấy đợi tôi rất lâu, tôi vẫn một mực không nói một lời, lại thấp giọng nói: "Nhất Nặc, cậu còn nhớ Cổ Vĩ không, hồi cấp 3 cũng thân với cậu lắm, cậu ấy kết hôn từ sớm, nhưng hiện tại quan hệ vợ chồng của họ không tốt, hai người đều có tình nhân ở bên ngoài, về cơ bản anh có cuộc chơi của anh, tôi có trò chơi của tôi, bọn họ chỉ vì con gái mới miễn cưỡng duy trì lấy hôn nhân..."
Tôi cắt ngang lời cô ấy: "Tôi không có hứng thú với chuyện của người khác!"
Cô ấy không để ý tới tôi, phối hợp nói tiếp: "Còn có Hứa Nguyệt Dung, hôm họp lớp có cùng cậu nói chuyện qua đấy, cô ấy gả cho một người có tiền, mở rất nhiều khách sạn, người ở bên ngoài nhìn vào thấy hai người họ rất ân ái, nhưng mà trên thực tế, cô ấy vẫn duy trì mối quan hệ với mối tình đầu của mình, cô ấy còn dẫn anh ta đến cho mình gặp mặt..."
Tôi nghe đến đó, nội tâm lập tức sinh ra cảnh giác: "Noãn Tình, rốt cuộc ý cậu là gì?"
"Nhất Nặc." Cô ấy nhìn tôi, có chút ngập ngừng, tiếp tục nói: "Cái thế giới này không phải trắng là trắng đen là đen, không có cái gì là đúng hoàn toàn, muốn có cái gì là được cái nấy, mỗi người đều thuận theo dục vọng của mình, theo đuổi niềm vui thú của bản thân. Nhiều khi, đạo đức chỉ là thứ tồn tại trên miệng, con người dùng nó để đốc thúc người khác, mà không phải bản thân."
Một loại phẫn nộ bất khả tư nghị vọt lên trong lòng tôi, tôi nheo mắt lại nhìn cô ấy: "Noãn Tình, cậu nói những chuyện này, là muốn ám chỉ tôi có thể làm tình nhân của cậu sao?"
"Mình chỉ muốn nói cho cậu biết, chúng ta ở chung một chỗ, không có gì là sai trái hết." Cô ấy chậm rãi đến gần tôi, nhìn sâu vào đôi mắt tôi: "Nhất Nặc, mình yêu cậu, mình biết cậu cũng yêu mình, mình biết những năm qua cậu không hề tìm kiếm những người khác, mình cũng biết cậu còn hận mình, nhưng lại không thể nào không yêu mình."
Chỉ bằng mấy câu nói, cô ấy dễ dàng đánh trúng tôi, trong mắt cô ấy có vô hạn ôn nhu cùng áy náy, càng giống như một loại ma lực thần kỳ, khiến cho lòng tôi tràn đầy lửa giận mà không có cách nào phát tác ra ngoài, tôi âm thầm cắn răng, gần như từ trong miệng nhả ra mấy chữ: "Tôi phải đi."
Cô ấy cúi người, hai tay hai bên chống đỡ giường, tôi liền không có cách nào đứng dậy, theo bản năng, tôi ngưỡng thân thể ra sau, miệng cả giận nói: "Lương Noãn Tình, tôi nói tôi phải đi!"
"Nhất Nặc, trong cuộc sống cậu tránh né mình, mình vẫn muốn cậu, lòng tự tin của cậu đi đâu hết rồi? Những chuyện cậu làm cho mình, mình đều nhớ rõ, mình nhớ mỗi sáng để gặp mình cậu phải đi mấy dặm cây số, sau đó lại tự mình trở về, chỉ để mua cho mình một phần bữa sáng yêu thích. Mình nhớ mùa đông, mình sợ lạnh, thế nên lúc nào cậu cũng ôm hai chân mình ủ ấm trong lồng ngực. Mình nhớ ngoại trừ mua sách ra, cậu luôn tiết kiệm chỉ để mình có thể mua được những món đồ mình thích. Mình nhớ những khi mình nói nhớ cậu, muốn gặp cậu, cậu sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh mình... Nhất Nặc, mình luôn muốn chúng ta ở bên nhau như trước kia..."
Cô ấy thì thào nói, cơ thể dần dần hạ xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả xuống gương mặt tôi, cái loại không khí mập mờ mà nguy hiểm, khiến cho nội tâm tôi vang lên từng hồi chuông báo động, tôi không thể không lui mình về phía sau, hầu như ngưỡng nằm dài trên giường, tôi cảm thấy gương mặt mình nóng ran lên, trên trán rịn ra mấy tầng mồ hôi, khí lực để phẫn nộ cũng mất đi.
"Nhất Nặc, mình không cách nào không muốn cậu, mình nhớ tới sự tốt bụng của cậu, nhớ tới những cái ôm, nhớ tới những lúc cậu đối tốt với mình. Đừng nói với mình, cậu không giống như mình, nghĩ đến những chuyện này cả ngày lẫn đêm. Nhất Nặc, cậu có thể hận mình, có thể trừng phạt mình, nhưng xin cậu đừng rời xa mình, mình muốn cậu ở trong thế giới của mình, muốn cậu ở nơi mà mình có thể thấy được cậu."
Giọng nói của cô ấy dần trở nên nghẹn ngào, nghe vô cùng ủy khuất thương tâm, giống như khi xưa nói những lời yêu thương với tôi, giống như lúc hai đứa giận dỗi, miệng vết thương trong ngực tôi lại bắt đầu phát đau nhức, tôi nhắm mắt lại, thống khổ nói: "Noãn Tình, tôi và cậu không có khả năng quay trở lại quá khứ, cậu đừng như vậy nữa."
"Nhất Nặc, cậu còn nhớ đêm đầu tiên không?"
Giọng nói của cô ấy đột nhiên ly khai khỏi tai tôi, hình như là đã đứng thẳng người dậy, tôi thở ra một chút, liền mở to mắt, đã thấy cô ấy đang cởi bỏ y phục của mình ném qua một bên, trên người chỉ mặc một bộ đồ nội y, tôi nằm ở đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô ấy, đại não bỗng nhiên trống rỗng, năng lực suy nghĩ cùng năng lực ngôn ngữ đồng loạt mất đi.
Ánh mắt của cô ấy không hề chớp nhìn qua tôi, hai tay cũng đã rời ra sau lưng, cởi bỏ nút thắt nội y, sau đó, tôi liền nhìn thấy thân thể của cô ấy, đó là đường cong mà tôi đã từng rất quen thuộc, cô ấy đi tới, quỳ đến trên giường, thấp giọng nói: "Đêm hôm đó, cậu một mực ở bên tai gọi tên mình, Noãn Noãn, Noãn Noãn, Noãn Noãn... Mình thích cậu gọi mình như vậy, âm điệu dịu dàng như vậy, ánh mắt của cậu, thoạt nhìn giống như nguyện ý vì mình trả giá hết thảy. Nhất Nặc, mình nhớ cậu đã từng mê luyến thân thể mình thế nào, về sau, có phải cậu vẫn thường xuyên nhớ tới nó..."
Trong mắt cô ngân ngấn lệ quang, nhìn thẳng vào tôi, giữa hai hàng lông mày dường như có muôn vàn nhu tình, tất cả thương tiếc, sau đó, cô ấy cầm lấy tay phải của tôi đặt vào trước ngực mình, cái xúc cảm sung mãn mềm mại từ nơi đầu ngón tay tôi truyền đến, khiến sức lực trong cơ thể đồng loạt bị rút đi, trái tim như muốn nhảy ra từ trong lồng ngực, thân thể lại như một bãi bùn tê liệt tại đó, không có chút khí lực nào chống cự.
Cô ấy cúi đầu xuống, khuôn mặt ngày càng gần lại, càng ngày càng gần, tôi đột nhiên quay đầu đi, nhẹ nhàng thở ra cười nói: "Noãn Tình, không sai, tôi rất mê luyến cơ thể cậu, nhưng đó là chuyện trước kia rồi. Bây giờ nhìn bộ dạng cậu cởi sạch, tôi đã không còn chút nào cảm giác nào, nghĩ đến chuyện một người con trai đã từng vô số lần bắt nó áp dưới thân thể, nghĩ đến nó đã dính khí tức của một người đàn ông khác, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn..."
Một tia lý trí cuối cùng trong nội tâm tôi níu tôi lại, bức tôi nói ra những lời lẽ ác độc kia, Lương Noãn Tình đè nặng thân thể tôi trở nên cứng ngắc, sau đó, tôi cảm giác cô ấy chậm rãi đứng thẳng người lên. Trong lúc nhất thời, không khí trở nên lạnh lẽo, căn phòng yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy hít thở cũng không thông, tôi cố thu lấy dũng khí, nghiêng đầu nhìn cô ấy, giờ đây giống như một con rối, ngơ ngác nhìn sang tôi, nước mắt tựa như những hạt châu lã chã rơi xuống, im lặng mà rơi xuống, gương mặt nhờ những ngọn đèn chiếu rọi, hiện lên trắng bệch như tuyết.
Tôi thống hận lòng mình, lúc này vọt lên sự hối hận cùng thương tiếc, gắt gao cắn lấy bờ môi, sợ mình sẽ nói ra cái gì đó không thể vãn hồi lại, sau đó, tôi nhìn thấy cô ấy chậm rãi giơ tay lên.
"Nếu như cậu muốn đánh, thì cứ đánh đi, chỉ cần chính cậu cảm thấy mình có tư cách này."
Tôi nghênh đón đôi mắt tràn ngập hận ý cùng phẫn nộ nhìn mình, không chút sợ hãi, cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, bỗng nhiên hai tay bưng lấy mặt, bật lên một tiếng khóc lớn.
Tôi không biết mình ra khỏi căn phòng đó như thế nào, như thế nào tiến vào thang máy, lảo đảo ra khỏi khách sạn, cũng không phân biệt phương hướng, cũng không biết mình muốn đi tới nơi nào, tôi đi dọc theo một con đường, rồi phát chân chạy như điên, chạy đi hết một con đường, liền quẹo sang một con đường khác tiếp tục chạy.
Tôi nhìn không thấy trên đường thưa thớt người, cũng không nghe thấy tiếng còi xe hơi ở xung quanh, tôi chỉ muốn chạy, không ngừng chạy, giống như ở phía sau có thứ gì đó đang liều mạng truy đuổi tôi.
Cũng không biết là chạy được bao lâu, tôi cảm giác hai chân mình như nhũn ra, quả thực muốn đứng cũng không vững, mới ngừng lại được, tôi dừng lại ở một cây đại thụ ven đường, từng ngụm từng ngụm thở dốc, gió muộn thổi vào mặt của tôi, tôi vươn tay chạm lên khuôn mặt mình, liền chạm tới một mảnh ướt át lạnh như băng, tôi kinh ngạc một chút, rồi bỗng nhiên bắt đầu khóc lớn lên.
Tôi không biết mình khóc vì cái gì, khóc vì mất đi thanh xuân cùng tình yêu? Người tôi yêu đã hoàn toàn thay đổi? Nó giống như, tôi đem một vài vật trân quý trong lòng mình đi mai táng, cũng vì nó mà dựng lên bia mộ, lúc nào cũng tế điện, lúc nào cũng hoài niệm, một ngày kia, lại phát hiện ra, ngôi mộ phía trên kia đột nhiên lại biến thành một trò cười.
Lương Noãn Tình khiến cho tôi triệt để thất vọng, loại thất vọng gần như đau khổ tuyệt vọng, mà chính tôi lại không thể nào tự làm cho mình tuyệt vọng, cô ấy nói đúng, tôi yêu cô ấy, mê luyến cơ thể cô ấy, tôi không thể nào kháng cự lại lúc cô ấy tới gần tôi, quyến rũ tôi, kỳ thật tôi rất muốn, khát khao cơ thể đó, tôi đã muốn xé rách quần áo của cô ấy, nói rằng em là của tôi, tôi hung hăng muốn cô ấy, trừng phạt cho sự phản bội, rồi tôi lại muốn ôm lấy cô, như thường ngày nói những lời yêu thương, nói cho cô ấy biết, sẽ không sao đâu, chỉ cần em còn ở bên cạnh tôi, sẽ không có chuyện gì hết, tôi nguyện ý tha thứ cho em...
Chuyện cũ trước kia, từng màn từng màn đều cất đi, tôi vịn vào cây, khóc đến tổn thương gan phổi, âm thanh hí...iiiiii hầu ách, tôi cũng không quan tâm, không quan tâm có người đi ngang qua đây, có nghĩ tôi là một kẻ điên, tôi cái gì cũng không quan tâm nữa! Tôi hận lúc này mình không thể biến thành bùn đất ven đường, vô tri vô giác, không có thương tâm, cũng không có thống khổ.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng khóc của tôi rốt cuộc dần thấp xuống, tôi ấn lấy huyệt thái dương đang đau nhức từng trận, dựa vào tàng cây mà nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó đi tìm di động của mình, tìm mãi không ra, tôi khó khăn nghĩ lại một chút, cảm thấy có khả năng lúc còn trong khách sạn, nó từ trong túi quần trượt ra ngoài, rơi xuống trên giường.
Tôi một bên án lấy đầu của mình, một bên thất tha thất thểu đi về phía trước, đi đến buồng điện thoại gần tôi nhất, tôi từ trong ví tiền lấy ra một đồng tiền xu bỏ vào, sau đó bấm gọi điện thoại cho Hoa Miêu, điện thoại vang lên thật nhiều tiếng chuông, trong loa rốt cuộc cũng truyền đến cái giọng mông lung buồn ngủ của Hoa Miêu: "Alo, ai đấy?"
Tôi nhịn xuống hai hàng lệ đang trực trào nơi hốc mắt, hít mũi một cái, giọng nói trầm thấp mà mệt mỏi: "A Miêu, là tao, tao nghĩ kỹ rồi, tao sẽ đến S thành."
---
P.s: Thế mà m tưởng gu của thím Quảng là gái có chồng, tình đầu, tiểu tam các thứ... bộ này lại lấy chủ đề là thôi thì bỏ đi hết ta làm lại từ đầu à =))