Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí - Chương 220: Gào Khóc Trong Vô Vọng




Đổi một bộ quần áo hưu nhàn, lại đem mình vũ trang từ đầu tới chân, Diêu Vũ liền mang theo ba lô đến trung tâm tư vấn tâm lý ở cách khu trọ không xa.

Đối với bác sĩ tâm lý ở đây, Diêu Vũ cũng có chút hiểu biết.



Bởi vì đa số các huynh đệ của y đều sẽ thường xuyên đến đây để kiểm tra tình trạng tâm lý của mình.

Sau khi nghe Diêu Vũ kể xong một số bệnh chứng mà y gặp phải trong ngày hôm qua, bác sĩ tâm lý liền không khỏi nhấc nhấc gọng kính, suy tư một chút mới đưa ra một câu hỏi :“Cậu Diêu, tôi xin phép hỏi cậu một vấn đề khá riêng tư.”

“Cậu trước kia, có phải đã từng nhập ngũ, hay làm công việc gì đó tương tự như vậy?”

“…Đúng.” Cảm thấy chuyện này không có gì đáng giấu giếm, Diêu Vũ cũng liền khẳng khái thừa nhận :“Ông hỏi chuyện này để làm gì?”

“Cậu Diêu không cần căng thẳng, câu hỏi vừa rồi chỉ là để xác định một số chuyện mà thôi.



Hiện tại, tôi đã có đáp án mà mình muốn rồi.” Dứt lời, bác sĩ liền đã bắt đầu ghi ghi chép chép gì đó.





Một lúc lâu sau, mới đưa cho y một quyển sổ, trang bìa ghi rõ mấy chữ : bệnh án.

Sau khi lại được bác sĩ tâm lý đưa cho vài liều thuốc an thần cùng một số thuốc khác, lúc này, Diêu Vũ mới quay trở về phòng trọ.



Nhưng khi nhìn xem những thứ ghi trong bệnh án, y lại không khỏi trầm mặc.

[ Tên bệnh nhân : Diêu Vũ.

Tuổi : 25.

Bệnh tình : nghi vấn mắc phải chứng Rối loạn ám ảnh sau chiến tranh.



Phương án trị liệu : kéo dài, cần người nhà xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân, để bệnh nhân tham gia nhiều hoạt động xã hội, đồng thời tập thích nghi với những thứ làm bệnh nhân xuất hiện phản xạ, phối hợp với thuốc an thần cùng thuốc…]

Đem bệnh án vứt lên bàn máy tính, Diêu Vũ chỉ cảm thấy cực độ mỏi mệt.



Bởi vì cách âm ở đây không quá tốt, y thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ti vi đang phát dự báo thời tiết của ông lão dưới lầu đang truyền lên.

Y muốn ra ngoài, nhưng nhìn xem mặt trời nóng bỏng trên bầu trời, y vẫn là vứt bỏ ý định này, đem điện thoại cầm lên.

Trước kia, y cũng không có thói quen lướt điện thoại như những người trẻ tuổi khác, đa phần đều đem thời gian đặt vào việc rèn luyện.




Mà việc này, còn từng khiến y bị những đội viên khác trêu chọc là ông cụ non.

Cho nên, hiện tại, dù muốn tìm thứ gϊếŧ thời gian, y cũng không biết nên làm gì bây giờ.



Cuối cùng, trời xui đất khiến thế nào, y lại bắt đầu lục tìm game kinh dị.

Này vừa chơi, chính là từ giữa trưa đến sáu giờ tối.





Đến tận khi điện thoại sập nguồn, y mới chịu buông tha cho nó.



Nhưng không thể không thừa nhận, cách này thật sự có chút hữu hiệu, thần kinh của y đã bớt căng thẳng hơn nhiều.

Những trò chơi này đối với người thường mà nói, xác thực là rất kinh dị, nhưng đối với Diêu Vũ, thì lại là có trăm ngàn lỗ thủng.




Chưa nói đến từ đầu tới cuối đều không khiến y cảm nhận được một chút hồi hộp hay hoảng sợ nào, thì đồ họa cũng thật sự là quá tệ.

So với đám lệ quỷ hàng thật giá thật ở Linh Vực, thật sự là còn kém nhiều lắm.

Thế nhưng, không thể không thừa nhận, những trò chơi kinh dị này đã giúp Diêu Vũ mở ra một phương hướng mới.



Vuốt nhẹ hai mắt có chút khô, lúc này, Diêu Vũ mới đứng dậy, nhanh chóng mang theo ví tiền chạy xuống lầu.

Sau khi trở về, hai tay y cũng đã xách theo không ít đồ.



Mà thời gian đều đã là tám giờ tối.

Đem đồ trong tay thả xuống, nhìn xem căn phòng đơn sơ trước mặt mình, Diêu Vũ lại chợt có chút xúc động, cảm thấy chóp mũi cay cay.



Rốt cuộc vẫn là không kiềm nổi lòng, đem hỷ nến lấy ra.


Giống với khi còn ở Linh Vực, hình dạng của hỷ nến vẫn không có gì thay đổi.



Chỉ khác biệt ở chỗ, nó sẽ không thể tự mình thiêu đốt được nữa, mà phải dùng bật lửa đến dẫn cháy.

Trong nháy mắt hỷ nến cháy lên, u ám trong phòng ngay tức khắc liền bị lam quang xua tan đi phần nào, nhưng lại lộ ra càng thêm quỷ dị.





Ánh nến hắt vào trên mặt Diêu Vũ, đem hai mắt đỏ hoe của y đều hoàn toàn chiếu rọi ra.

Chưa bao giờ, Diêu Vũ hi vọng hỷ nến có thể mãnh liệt bốc cháy như bây giờ.



Nhìn ánh lửa yếu ớt như bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt của nó, rốt cuộc, nước mắt của y vẫn là không khống chế được mà trào ra.

Rõ ràng là một người rất kiên cường, dù cho đứng trước cái chết cũng không hề chùn bước, nhưng thời khắc này, y lại trở nên đáng thương cùng cực.

“Trác đại nhân, ngươi có nghe thấy Tiểu Vũ đang nói chuyện không?”

“Trác đại nhân, ta nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi.



Ngươi đừng tiếp tục trốn nữa, mau ra đây đi, đừng bỏ rơi ta, ta sợ lắm, thật sự rất sợ…”

“Ta cảm thấy rất mệt mỏi, rất cô độc, ta không biết chính mình nên làm gì bây giờ.



Ngươi không phải đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi ta nữa hay sao? Vì sao lại không đáp lời? Có phải vì ta không tốt hay không? Ta nhất định sẽ sửa mà…”

“Oa…” Nước mắt tuôn rơi, cổ họng chỉ còn sót lại tiếng nấc nghẹn, Diêu Vũ muốn đưa tay lau đi nước mắt, nhưng cuối cùng, nước mắt lại chỉ theo kẽ tay chảy xuôi.

“Mặc Phong…Tử Khâm, các ngươi có nghe ta nói không?”

Từng tiếng gào khóc nỉ non, không ngừng vọng lại trong phòng, nhưng từ đầu tới cuối đều không nhận được bất kỳ hồi âm nào, ngoại trừ ánh nến vẫn le lói, chứng tỏ cho một chuyện, thế giới này, không có quỷ, cũng sẽ không tồn tại luân hồi chuyển thế.

Ba nam nhân đó, vĩnh viễn sẽ chỉ là một hồi ức trong trí nhớ của y, để mấy mươi năm sau, cùng y tiến vào lòng đất, triệt để bị cát bụi vùi lấp..