Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 104: 104: Khóc Đến Đỏ Mắt




Hàn Yên nhi gật đầu, vừa mới nín được vài phút thì lại tiếp tục khóc, nhưng lần này không dữ dội như lần trước nữa.

Trương Tuyết Y thấy vậy liền cuống hết cả lên, vội vàng lấy giấy đưa lại.



Cô cũng đoán được đại khái câu chuyện rồi.

"Đừng khóc, khóc trong thời kì mang thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đứa bé đó, nặng quá thì con cậu lúc sinh ra sẽ mắc chứng tự kỉ."

Hàn Yên Nhi ngay lập tức bị dọa sợ, vội lấy giấy lau nước mắt đi, sụt sịt vài cái rồi cũng thôi không khóc nữa.

"Tuyết Y à, bây giờ mình phải làm sao đây, mình trao cho Lục Kiên lần đầu tiên rồi, nhưng bọn mình cũng vừa mới chia tay, mình không có cách nào để nói lời quay lại cả..."

"Yên Nhi à, hai người mới quen nhau một tháng, nhưng sao cái thai lại hơn hai tháng rồi vậy?"

Hàn Yên Nhi có chút ngại ngùng, hai gò má trong nháy mắt đỏ bừng lên.

"Tụi mình phát sinh quan hệ trước sau đó mới hẹn hò, vốn tưởng hôm đó vẫn đang trong kì an toàn nên không dùng biện pháp, nào ngờ đâu..."

Cô thở dài, tiếp tục hỏi về lí do khiến hai người chia tay, vì Hàn Yên Nhi trước giờ luôn rất bình tĩnh, còn Lục Kiên là người có suy nghĩ chín chắn, dù có cãi nhau to đến đâu cũng không thể rũ bỏ trách nhiệm như vậy được.

Hàn Yên Nhi tựa lưng vào ghế, cổ họng như nghẹn lại, mất một lúc lâu sau mới nói được.

"Cậu đừng kể với ai nhé."

"Ừ."

Cô ấy trầm ngâm mất vài giây, có lẽ đang tìm từ ngữ thích hợp để diễn đạt.

"Hôm trước lúc tới nhà Lục Kiên mình có ngửi thấy mùi rượu, còn có cả mùi nước hoa phụ nữ nữa, mình hỏi thì anh ấy chỉ bảo là tham gia tiệc phải xã giao nên mới vậy, lúc đó mình cũng không để ý lắm, chỉ coi như chuyện bình thường thôi.

Khoảng thời gian đó mình dọn tới nhà của Lục Kiên ở để chăm sóc anh ấy, nhưng có lẽ do đang thời kì đầu mang thai nên tâm tình không được thoải mái, thường xuyên cáu kỉnh, dễ nổi giận.



Cứ có chuyện gì không vừa ý mình lại chửi bới om sòm, còn hay đập đồ nữa.



Đến đêm thì lại vô duyên vô cớ thèm ăn, hại anh ấy nhiều đêm mất ngủ.

Cái ngày trước khi chia tay Lục Kiên phải tham gia hôn lễ, nhưng lúc anh ấy về thì người nồng nặc mùi rượu, trên cổ áo cũng có vết son nữa.

Mình quay ra chất vấn, thế là hai đứa cãi nhau một trận to, anh ấy bảo mình không có niềm tin ở anh ấy, ghen tuông bậy bạ, còn hay cáu kỉnh, không phải là Hàn Yên Nhi ngày xưa mà anh ấy quen biết.





Thế là mình nói chia tay, cuộc tình dang dở kết thúc ngay ngày hôm đó."

Trương Tuyết Y thở dài, nói vài câu an ủi bạn mình.



Nói đúng ra thì trong chuyện này Hàn Yên Nhi hoàn toàn không có lỗi, lỗi lớn nhất là ở Lục Kiên.

Nếu thật lòng quan tâm bạn gái mình thì sẽ chắc chắn nhận ra sự thay đổi của cô ấy, huống hồ sự thay đổi của Hàn Yên Nhi đều là do mang thai mà ra cả.

Trương Tuyết Y hoàn toàn hiểu rõ, vì cô cũng là một người mẹ, cô cũng đã trải qua những ngày tháng khổ sở khi mang thai.

Nhưng có lẽ Hàn Yên Nhi vẫn còn may mắn hơn cô rất nhiều, vì cô ấy vẫn ở trong nước, vẫn còn có gia đình bên cạnh.

Khoảng thời gian Trương Tuyết Y mang thai rất khổ cực, vì cái thai trong bụng cô ấy là thai đôi.





Một thân một mình học tập ở nước ngoài, đón nhận ánh mắt khinh bỉ của thầy cô, sự chế giễu nhục mạ của các bạn học, nỗi đau ấy ai mà chịu được.

Trương Tuyết Y hít một hơi thật sâu, cố gắng dẹp đi tâm tư đang hỗn loạn của mình.

"Vậy bây giờ cậu tính thế nào, công việc trang điểm của cậu chắc chắn không thể làm nữa được rồi, tiếp xúc với mỹ phẩm lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng."

"Ừm, mình cũng tính khi về sẽ nghỉ việc, kiếm một công việc làm ở nhà thôi.



Nếu thiếu tiền mình sẽ vay cha mẹ, đến khi sinh xong sẽ trả lại họ."

Gia đình Hàn Yên Nhi tuy không giàu có như nhà Dương Nhất Thiên hay Lục Kiên nhưng cũng xem như là khá giả, chắc chắn họ sẽ không bỏ mặc con gái mình, huống hồ cô ấy còn đang mang thai nữa.

"Thế cậu có tính nói chuyện này với hai bác không?"

Hàn Yên Nhi thở dài.

"Chắc chắn là có rồi, nhưng mình sẽ không nói đó là con của Lục Kiên, mình sẽ nói do một lần phóng túng quá nên lỡ dính, cũng không biết cha đứa bé là ai."


Trương Tuyết Y phì cười, cô nhìn lên đồng hồ, phát hiện đã gần chín giờ tối rồi, đánh mắt ra phía bên ngoài lại thấy mây đen đang dần kéo tới, giăng kín cả khoảng trời rộng lớn.

"Chúng ta về thôi, cũng khuya rồi."

Cả hai cô gái đứng dậy, tâm sự một hồi cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.





Trước khi đi còn không quên mang theo chai rượu chưa kịp uống.

Cánh cửa nhà nghỉ được mở ra, Hàn Yên Nhi mệt mỏi đi lên phòng, nằm vật xuống giường, xoa xoa bả vai đang bị đau nhức.

Trương Tuyết Y đi ngay sau, không ngừng dặn dò.

"Yên Nhi à, cậu vứt hết mấy đôi giày cao gót với mấy bộ váy ôm đi đi, mai mình đưa đi mua vài bộ đồ khác thoải mái hơn.



Từ bây giờ cũng đừng có ăn mấy món đồ ăn nhanh không có chất dinh dưỡng nữa, bị đau đầu hay đau lưng tuyệt đối không được uống thuốc bậy bạ, nhất định phải tới bệnh viện có nghe chưa hả?"

Hàn Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười hạnh phúc.



Cảm giác như mình là một đứa con đang được mẹ dạy dỗ vậy.

"Ừ, mình biết rồi, nhưng cậu định đi đâu vậy, trễ rồi mà vẫn ra ngoài à?"

Hàn Yên Nhi thấy Trương Tuyết Y lấy áo khoác mặc vào rồi bước ra khỏi cửa thì ngạc nhiên hỏi.

Trương Tuyết Y quay đầu trở lời.

"Mình ra ngoài hóng gió một chút để tỉnh rượu thôi.



Đừng lo quá, chỉ là đi dạo thôi mà."

"Pha chén trà giải rượu đi, khuya rồi, một mình cậu ra đường nguy hiểm lắm."


Cô phì cười.

"Đừng lo, mình có võ mà, làm gì có chuyện được cơ chứ."

Hàn Yên Nhi thấy không nói lại cô nên chỉ đành nhắc nhở một câu.

"Cậu đi một chút rồi về nhé, đừng trễ quá, không an toàn đâu."

"Ừ, mình biết rồi, cậu ngủ ngon."

Trương Tuyết Y nói xong liền đi xuống dưới nhà, vớ lấy chai rượu bỏ vô túi xách rồi.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi nhà nghỉ thì gặp Dương Nhất Nam đang đứng ngay dưới.



Cậu nhìn cô bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Sao cô lại ở đây?"

"Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng.



Tôi với bạn ở đây mà."

"Ồ, trùng hợp thật, chủ nhà nghỉ này là người quen của tôi, tôi định tới hỏi thăm bà ấy một chút.



Mà cô đi đâu giờ này vậy, đã hơn chín giờ rồi."

"Không có gì, ra ngoài hóng gió chút thôi."

"Tôi đi chung được không?"

Dương Nhất Nam nghe vậy liền hưng phấn đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị cô từ chối.

"Không được, tôi muốn ở một mình."

"Nhưng cô bây giờ ra đường nguy hiểm lắm, khuya rồi, ai biết có lưu manh ở ngoài không cơ chứ."

"Đừng lo, tôi có mang theo bình xịt hơi cay, với lại tôi chỉ đi mười lăm phút thôi." Cô thản nhiên nói, nhưng sự thật thì cô không có một bình xịt hơi cay nào cả, nói vậy chỉ để cậu đỡ bám theo mình thôi.


Dương Nhất Nam đang định nói thêm vài câu nhưng thấy sắc mặt Trương Tuyết Y có vẻ không tốt nên đành thôi.

"Vậy thì nhớ cẩn thận nhé, có chuyện gì thì cứ alo cho tôi."

"Ừ." Cô gật đầu sau đó đi thẳng ra ngoài.

Ngoài trời lúc này khá âm u, còn xuất hiện một vài giọt mưa nhỏ, gió lạnh cũng đang dần dần kéo tới.



Trương Tuyết y run người, vội lấy nón áo khoác đội lên rồi chạy một mạch tới sân thượng của một khách sạn gần đó.



Lúc này đây cô thật sự rất muốn tới một nơi yên tĩnh như vậy.

Khách sạn này cũng không xa lắm, chạy khoảng năm phút là tới nơi.



Lúc Trương Tuyết Y vừa đặt chân lên sân thượng thì những hạt mưa nặng nề cũng đang thi nhau rơi xuống.

Cô thở phào một hơi, ngồi xuống ghế đá dưới mái hiên, sau đó lấy chai rượu ra rồi trực tiếp đưa lên uống một ngụm.

Thứ chất lỏng cay xè đi xuống cổ họng rồi tiến vào dạ dày, khiến cả người cô cứ nôn nao, nhưng cảm giác uống rượu dưới trời mưa quả thật rất đã.

Trương Tuyết Y thẫn thờ dựa vào ghế đá, ngắm nhìn ánh đèn ngay phía dưới tầm mắt mình.



Cô mím chặt môi, những lời nói của Hàn Yên Nhi lại văng vẳng bên tai.

Cô thở dài, mệt mỏi dựa vào ghế rồi bắt đầu chìm trong những dòng suy nghĩ miên man của mình.

Lúc Hàn Yên Nhi tâm sự Trương Tuyết Y thật sự rất muốn khóc, bởi vì cô thấy cô ấy rất giống bản thân mình trong quá khứ.



Cũng là có bầu sau khi chia tay, cũng bạn trai ngoại tình.

Cô cười khẩy một cái, Dương Nhất Thiên và Lục Kiên rất giống nhau, đều lạnh lùng, đều lăng nhăng như nhau cả.



Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Trương Tuyết Y thực sự rất buồn vì Hàn Yên Nhi đã giẫm vào vết xe đổ của mình.



Đến con cũng đã có rồi, bây giờ có muốn cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa, chỉ đành được ngày nào hay ngày nấy.

Lúc này cô lại nhớ tới một người đàn ông.



Anh ấy có đang nhớ cô không? Có lo cho cô không? Hay lại bỏ mặc cô một lần nữa?

Lúc nghe Hàn Yên Nhi tâm sự khuôn mặt của Dương Nhất Thiên cứ hiện lên trong đầu Trương Tuyết Y, khiến cô lại một lần nữa nhớ về những ký ức năm xưa, nhớ về đoạn video được gửi tới khi ấy.



Nó đã trở thành một ám ảnh mà suốt đời này cô chẳng thể nào quên được.

Dương Nhất Thiên cũng như Lục Kiên vậy, đều là những gã lăng nhăng, đã ở bên người này rồi còn ăn nằm với người khác.



Nhưng từ bỏ chưa bao giờ là dễ dàng...

Những ngày này Trương Tuyết Y luôn cười, nhưng nụ cười ấy chỉ để giấu đi những lo lắng trong lòng.



Cứ mỗi đêm đến cô lại nhớ về Dương Nhất Thiên, lo anh đã ăn cơm chưa, lo anh có tới thăm hai con không, lo anh đã đọc tin nhắn của cô chưa? Có gọi điện tìm cô không ?

Một giọt nước mắt rơi xuống, chứa đựng tất cả sự tủi thân của cô trong suốt thời gian qua.



Hàn Yên Nhi còn có thể tâm sự với cô, nhưng cô không thể tâm sự với ai cả, bởi vì quá khứ của cô không hề đơn giản như vậy.