Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 140: 140: Người Đó Không Phải Anh




Cô lấy điện thoại rồi mở ra định chụp hình nhưng vô tình thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Dương Nhất Thiên, hơn năm mươi cuộc.



Thấy cái tên này tâm trạng cô bỗng chốc trở nên rối bời.



"Haiz."

Trương Tuyết Y thở dài, không định gọi lại mà cất điện thoại đi.



Từ ngày trở về từ chiếc du thuyền đó hình ảnh Dương Nhất Thiên và Lê Nhật Hạ cứ luẩn quẩn mãi trong tâm trí cô, chẳng thể nào biến mất nổi.



Dẫu biết bây giờ Dương Nhất Thiên chẳng còn hứng thú gì với cô ta nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.



Ngay khi biết hai người họ đã từng có với nhau một đứa con Trương Tuyết Y đã định nói lời chia tay, cô cũng là một người phụ nữ, những chuyện như vậy rất khó để chấp nhận nổi, nhưng nghĩ tới những khó khăn đã trải qua để được bên cạnh nhau lại cảm thấy không nỡ.



Trương Tuyết Y ngửa cổ lên trời, không biết nên làm gì, chỉ đành cầm lon bia uống dở lên tu một ngụm thật to.



Cô không muốn ngày ngày phải sống trong sự dày vò, nhưng đồng thời cũng không muốn mất đi tình yêu đang có.



Trương Tuyết Y lấy điện thoại ra rồi tắt chế độ im lặng, nhạc chuông điện thoại không ngừng vang lên, người gọi tới vẫn là Dương Nhất Thiên.



Cô nhìn chằm chằm vào nó vài giây rồi gục đầu, quyết định bắt máy.



***

Ngay khi rời khỏi nhà Dương Nhất Thiên đã lập tức lái xe về Cẩm Tú Viên, người làm nói Trương Tuyết Y đã lái xe rời đi từ đầu giờ chiều.



"Chết tiệt, sao lại đúng ngay lúc này cơ chứ?"

Anh lập tức rời đi, tiến tới Dương Gia vì nghĩ cô tới đó để chơi với hai con, nhưng lúc tới nơi lại không có ai ở nhà cả, Nam quản gia nói mọi người đã tới biển chơi hết rồi.



Dương Nhất Thiên tiếp tục lái xe đi tìm cô, hết biệt thự của Trương Gia rồi lại đến công ty, nhưng đáp án nhận được đều như nhau, anh gọi luôn tục cho cô, âm thanh vang lên vẫn là tiếng nhạc chuông điện thoại.



Dương Nhất Thiên vò đầu bứt tóc, lái xe đi khắp các dãy phố và cả những quán cà phê Trương Tuyết Y hay lui tới, nhưng đều không thấy cô đâu cả.



Tìm mãi, tìm mãi đã hơn tám giờ tối.



"Y Y à, mau bắt máy đi!"

Anh ngồi trong xe, vừa gọi điện vừa lặp đi lặp lại câu nói đó.





Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, tới khi điện thoại gần hết pin Trương Tuyết Y cũng bắt máy.



"Alo, sao anh gọi cho tôi nhiều vậy, có chuyện gì gấp sao?"

Dương Nhất Thiên thấy cô trả lời mới cảm thấy yên tâm phần nào, tâm trạng cuối cùng cũng thả lỏng đi đôi chút.



"Em đang ở đâu vậy?"

"Tôi ra ngoài đi dạo một chút, từ chiều đến giờ tắt điện thoại nên không biết anh gọi, có thể hôm nay sẽ về trễ một chút nên đừng chờ cơm nhé."

Dương Nhất Thiên mỉm cười, nói với cô một cách nhẹ nhàng.



"Em ăn tối chưa?"

"Chưa ăn."



"Anh cũng chưa ăn tối, gặp nhau rồi ăn chung nhé."

Trương Tuyết Y im lặng, vài giây sau mới trả lời.



"Vậy cũng được, tôi đang ở sân thượng của tòa nhà C, anh mua đồ mang tới được không?"

"Được, nửa tiếng nữa anh tới."

"Ừm, lái xe cẩn thận."

Anh thở phào nhẹ nhõm, ghé nhà hàng mua một ít đồ ăn rồi mới mang tới.



Dương Nhất Thiên đi đậu xe rồi bước lên thì thấy ngay Trương Tuyết Y đang đứng dựa vào lan can hóng gió, dưới chân là vỏ những lon bia rỗng.



"Em uống bia sao?"

Nghe thấy tiếng động cô liền quay người lại, mỉm cười gật đầu.



"Ừm, uống một chút cho khuây khỏa thôi."

Dương Nhất Thiên tiến tới, kéo tay cô ngồi xuống ghế đá.



"Chúng ta ăn thôi, đã trễ lắm rồi."

Cô gật đầu, xoa xoa tay cho ấm rồi cầm đũa lên, gắp từng miếng thật to bỏ vô miệng.



"Từ chiều đến giờ anh gọi tôi mấy chục cuộc bộ có chuyện gì gấp sao?"

Anh lắc đầu, đưa cho cô một lon nước ngọt vừa mua.



"Không có, anh chỉ sợ em xảy ra chuyện."

Trương Tuyết Y sững người, trái tim bỗng lỡ mất một nhịp.





Cô quyết định không nói nữa, cúi gằm mặt ăn phần của mình.



Từ đầu đến cuối Dương Nhất Thiên đều ăn rất ít, hầu hết thức ăn đều gắp qua cho Trương Tuyết Y.



Anh cứ nhìn cô một cách chăm chú, không hiểu sao mà cứ luôn có cảm giác bất an.



Trương Tuyết Y lấy hai lon bia từ đống bia hồi nãy, khui ra rồi đưa cho anh một lon.



"Anh uống không?"

"Ừm."

Dương Nhất Thiên gật đầu, đưa tay nhận lấy, anh quan sát cô một hồi rồi e dè hỏi.



"Y Y, tại sao năm xưa em lại bỏ đi du học vậy?"

"..."

Không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên căng thẳng.



Trương Tuyết Y mỉm cười, ngước mặt lên trả lời.



"Đừng nhắc tới chuyện này nữa, đi về thôi, đã hơn chín giờ rồi."

Cô phủi quần đứng dậy, đang định quay người rời đi thì anh cũng đứng dậy rồi kéo cô lại.



"Y Y, anh và Lê Nhật Hạ chưa từng xảy ra bất cứ quan hệ gì cả, mọi chuyện không như em nghĩ đâu."

Trương Tuyết Y lập tức hắt tay ra, vẻ mặt lập tức khó chịu hẳn lên, nói một cách thiếu kiên nhẫn.



"Tôi đã không muốn nhắc đến chuyện này thì anh làm ơn.



"Hôm nay anh đã thấy chiếc đĩa em cất trong hộc tủ rồi, nhưng người trong đó thật sự không phải anh.

Trương Tuyết Y vùng vẫy muốn thoát ra, bắt đầu không kiềm chế được nữa.



"Không phải anh, không phải anh chẳng lẽ là ma sao? Hay là anh còn có một người em sinh đôi khác ngoài Nhất Nam sao?"

"Tuy rằng người đàn ông trong đó có khuôn mặt và giọng nói khá giống anh, nhưng thực sự không phải."

Trương Tuyết Y hít một hơi thật sâu, cố nén lại cơn tức giận.





"Được, cứ xem như người trong đó không phải anh đi, bây giờ để tôi đi được rồi chứ?"

Dương Nhất Thiên cười khổ, nhất thời không biết nên làm gì, thấy Trương Tuyết Y sắp rời đi liền tiến tới rồi bế cô lên theo kiểu công chúa.



"Á á á á á!"

Trương Tuyết Y giật bắn mình, vội vàng ôm lấy cổ anh rồi vùng vẫy.



"Anh đang làm gì vậy hả? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!"

Dương Nhất Thiên hoàn toàn không đoái hoài gì đến, bế cô thẳng vào phòng VIP của khách sạn rồi đặt xuống giường, vì để đề phòng trường hợp cô mất bình tĩnh như thế này nên anh đã đặt trước khi vừa tới đây.



Trương Tuyết Y ngồi dậy thở hồng hộc, tức giận nhìn anh.



"Định chọc điên tôi sao?"

Dương Nhất Thiên giữ chặt hai vai cô, ghìm chặt xuống giường.



"Y Y, nếu hôm nay không giải thích rõ hiểu lầm này thì anh sẽ không để em rời đi đâu."

"Giải thích? Tôi không muốn nghe! Anh không cho tôi đi sao, được thôi, vậy anh đi ra ngoài đi!"

Cô nói xong liền mạnh bạo đẩy anh ra phòng khách, sau đó đóng sầm cửa lại rồi bấm chốt.



"Rầm."


Dương Nhất Thiên bất lực không biết nên làm gì, gõ cửa liên tục.



"Y Y à, mở cửa ra đi em, chúng ta nói chuyện một chút thôi."

Đáp lại anh chỉ là một không khí yên tĩnh.



Dương Nhất Thiên vô cùng sốt ruột, thấy gõ cửa phòng ngủ không được nên đành lấy điện thoại ra gọi vào máy cô, kết quả Trương Tuyết Y vẫn không chịu nghe máy.



Anh mệt mỏi đi ra ghế sofa ngồi, nhắn cho cô một đoạn tin nhắn rất dài.



"Y Y à, hôm nay lúc dọn nhà anh đã thấy hai chiếc đĩa em cất trong tủ, lúc mở lên xem anh cũng rất bất ngờ.



Người đàn ông trong đó thực sự không phải anh, tất cả đều là do Lê Nhật Hạ bày trò.



Trước ngày sinh nhật của em anh đang ở nhà để trang trí lại căn phòng và chuẩn bị quà, làm gì có thời gian để đi chim chuột cơ chứ.



Em cũng quen biết anh lâu rồi mà, tính tình anh em cũng biết đúng không? Anh thật sự không phải loại người vụng trộm sau lưng bạn gái mình đâu.



Tin anh đi, Trương Tuyết Y, anh thật sự bị oan."

Phía sau đó còn thêm một đống icon và nhãn dán đang khóc.



***



Sau khi gửi đi Dương Nhất Thiên hồi hộp nằm xuống ghế, chờ tin nhắn trả lời, nhưng mãi chẳng thấy đâu.



Do mệt mỏi cả ngày nên bây giờ anh có hơi mất sức, cộng với việc khi nãy bị Trương Tuyết Y đẩy mạnh ra nên vết thương ở bụng có hơi nhức, chẳng mấy chốc liền thiếp đi.



***

Trương Tuyết Y nằm thẫn thờ trong phòng, ngước nhìn trần nhà, cả người tê liệt, mất hết cảm giác.



Cô cầm điện thoại lên rồi nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn vừa được gửi tới, không biết có nên tin lời Dương Nhất Thiên không?"

"Hai người đó...!thật sự chưa xảy ra chuyện gì sao? Vậy người trong đoạn video Lê Nhật Hạ gửi là ai cô chứ?"

Cô ngồi dậy, bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo.



Thấy bên ngoài không có tiếng động liền mở cửa rồi rón rén ra ngoài, phát hiện Dương Nhất Thiên đã ngủ trên ghế.



Trương Tuyết Y đi ngược vào trong phòng, mang ra một chiếc chăn mỏng đắp lên người anh, nhưng lúc lại gần lại thấy trán anh ướt đẫm mồ hôi, cả người nóng hừng hực, khuôn mặt tái mét không một chút huyết sắc.



"Ôi trời, này, Nhất Thiên! Anh bị sao vậy?"

***

Dương Nhất Thiên từ từ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, phát hiện mình đang nằm trên giường, trên trán có đắp một chiếc khăn lạnh, bên cạnh là Trương Tuyết Y đang nằm gác trên cánh tay rồi ngủ thiếp đi.



"Sao mình lại vào đây vậy?"

Anh có chút ngạc nhiên, khẽ động đậy thì cô dụi dụi mắt, rúc đầu vào ngực anh rồi lười biếng nói.



"Ngủ thêm chút nữa đi, hôm qua anh sốt tới 39 độ lận đấy."

"Ừm."

Dương Nhất Thiên mỉm cười gật đầu, hạnh phúc ôm cô vào lòng rồi nhắm mắt lại tận hưởng.



Mãi đến tám giờ sáng hai người mới bước xuống giường, Nhân viên khách sạn cũng vừa mang đồ ăn tới nên cả hai bắt đầu dùng bữa.



"Lê Nhật Hạ đang ở đâu rồi vậy?"

Trong lúc đang ăn thì Trương Tuyết Y ngước đầu lên hỏi.



Dương Nhất Thiên suy nghĩ một chút rồi trả lời.



"Cô ấy đang ở trong tù rồi,"

"Sao lại ở trong tù?"

"Lê Nhật Hạ bị kết tội mưu sát, lúc điều tra còn phát hiện lợi dụng quan hệ để ăn hụt tiền công ty, em còn nhớ vụ việc Dương Thị bị ăn cắp bản thiết kế sản phẩm lần trước không? Cô ta chính là người chủ mưu, bây giờ bị lãnh án mười năm tù."

"Sao anh không nói tôi biết vậy? Phải ra toà làm chứng chứ?"

Dương Nhất Thiên mỉm cười trấn an cô.



"Lúc đó tinh thần em không ổn định nên không thể ra toà được, mọi chuyện đã được giao cho Nhất Nam xử lí rồi, đừng lo.".