Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 144: 144: Hồi Ức Thành Phố Xa Lạ




Năm năm trước.



Trương Tuyết Y bước xuống sân bay, buồn bã kéo vali đi trên con đường tấp nập người qua lại.



Thành phố trước mắt vô cùng xa lạ, không có lấy nổi một gương mặt quen thuộc.



Cô sụt sịt, lau những giọt nước mắt còn vương lại, sau đó bắt một chiếc taxi, đi tới kí túc xá.



Nó nằm ngay bên cạnh ngôi trường đại học to lớn, tráng lệ.



Cô nhìn tấm bản đồ rồi đi về phòng của mình.



Đây là phòng ghép, dành cho bốn người ở, khá rộng và sạch sẽ, giường trong phòng là giường tầng, được lồng ghép với các hộc tủ nhỏ.



Trương Tuyết Y cất gọn vali vào một góc, sau đó chọn đại một chiếc giường rồi nằm xấp xuống, cố gắng để bản thân không khóc vì nhớ nhà.



Cô nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ em trai...!cũng nhớ cả một người đàn ông đã phụ bạc tình cảm của mình.



Cánh cửa phòng bỗng mở ra, một người phụ nữ trông có vẻ thời thượng bước vào.



Lúc cô ta thấy cô thì ánh mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.



"Cô...!ở phòng này sao?"

Trương Tuyết Y lập tức bật dậy, gạt hết nỗi buồn sang một bên, sau đó mỉm cười giới thiệu bản thân.





"Hả, à ừ...!chào cậu, tôi là Trương Tuyết Y, đến từ nước X, rất hân hạnh được làm quen!"

Cô ta gật đầu.



"Tôi là Hoàng Ngọc Diệp, chúng ta là đồng hương đấy, không cần dùng ngoại ngữ với tôi đâu."

Hoàng Ngọc Diệp nói xong liền quan sát căn phòng, sau một vài phút suy nghĩ thì chọn chiếc giường ngay phía trên cô, nơi đó ngay cạnh cửa sổ, rất hợp để ngắm trăng vào buổi đêm.



Cô ta bước lên cầu thang mini, nằm lên giường rồi bắt đầu đắp mặt nạ.



Mười lăm phút sau hai cô gái khác cũng mở cửa bước vào phòng, cười cười nói nói vô cùng vui vẻ.



Họ đều là người ngoại quốc với mái tóc vàng vô cùng xinh đẹp, tỉ lệ cơ thể nhìn cũng vô cùng hoàn hảo.



"Hello, Ngọc Diệp, rất vui vì được ở chung phòng với cậu."

"Rất vui được làm quen."

Họ cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, nhưng tới lúc nhìn sang cô thì ánh mắt lại hoàn toàn khác hẳn.



"Ai đây? Sao con nhỏ mập này lại được vô đây vậy? Trông quê mùa quá đi mất."

"Mặc kệ cô ta đi, nhìn xấu xí quá, thật không xứng với nơi này."

Hai cô gái ngoại quốc thì thầm vào tai nhau, nhưng giọng nói không quá nhỏ để cô nghe thấy.



Trương Tuyết Y tủi thân cúi gằm mặt xuống, những lời giới thiệu được chuẩn bị trước chưa kịp nói ra đã phải nuốt xuống.



Tuy vậy nhưng lúc ngước mặt lên cô vẫn nở một nụ cười thân thiện.



Trương Tuyết Y biết cuộc sống đại học sau này sẽ không mấy dễ chịu, nhưng dù có khó khăn tới đâu cũng không thể bỏ cuộc được.



***

Chỉ một tuần sau đó là tới lễ khai giảng, Trương Tuyết Y cũng đang cố gắng ổn định cuộc sống hiện tại của mình và quản lí các khoản chi tiêu để bắt đầu một cuộc sống mới, mặc dù giai đoạn đầu khá khó khăn.



Từ nhỏ đến lớn cô đều được bảo bọc trong vòng tay ấm áp của cha mẹ, vì vậy nên việc sống tự lập không hề dễ một chút nào.



Khoảng thời gian này Trương Tuyết Y cũng làm quen được khá nhiều bạn mới, đến từ các quốc gia khắp nhau, tuy biết họ trước mặt tỏ vẻ thân thiện, sau lưng thi nhau nói xấu nhưng cô cũng không quan tâm mấy, dù sao ở nơi đất khách quê người như vậy quen biết một vài người cũng tốt.



Trương Tuyết Y học hành vô cùng chăm chỉ, những món đồ hàng hiệu và túi xách đắt tiền trong tủ đồ của cô cũng ngày càng ít dần đi, vì cô thực sự không có thời gian để sửa soạn cho bản thân, dù sao một người mập mập như cô có mặc đồ đẹp đến đâu cũng không thể khiến người khác để ý nổi.



Bỗng vài tháng sau đó cơ thể cô bắt đầu trở nên khó chịu, cả người thường xuyên đau nhức và mệt mỏi, kì kinh nguyệt cũng đã rất lâu chưa thấy tới.



"Chẳng lẽ do áp lực và stress sao? Đã hơn hai tháng rồi..."

Trương Tuyết Y nằm trên giường, lo lắng nhìn cuốn lịch.



Vừa hay ngày mai là cuối tuần nên cô quyết định tới bệnh viện khám thử.





Trương Tuyết Y một mình đi tới đó vào rạng sáng hôm sau, bốc số thứ tự rồi chờ đến lượt.



Ngồi chờ hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng được gọi tên.



"Mời bệnh nhân số 108, vào phòng siêu âm số 1, xin cám ơn."

Cô cầm theo giấy chỉ định bước vào, siêu âm xong liền ra ngoài ngồi chờ, tiếp tục đi xét nghiệm, nửa tiếng sau thì được gọi vào phòng khám.



"Bác sĩ, cơ thể tôi vẫn ổn chứ ạ?"

Trương Tuyết Y hồi hộp hỏi, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.



Vị bác sĩ nhìn vào kết quả, mỉm cười nói.



"Chúc mừng cô, cô đã có thai được chín tuần rồi, là song thai.



Đây là kết quả siêu âm, nhìn đi, chúng chỉ mới bé bằng hạt đậu thôi."

"Dạ? Có thai?"

Vị bác sĩ gật đầu.



"Đúng vậy.



Vì mới là những tháng đầu của thai kì nên phải cực kì cẩn thận, hạn chế vận động mạnh, không uống thuốc khi chưa có chỉ định của bác sĩ, và nếu cảm thấy khó chịu thì đi khám ngay nhé."

"À, dạ...!tôi biết rồi..."

Trương Tuyết Y nở một nụ cười gượng gạo, sau khi nghe xong những dặn dò của bác sĩ thì chậm rãi đi ra ngoài.



Cô đờ người, đôi chân mềm nhũn, hoàn toàn mất hết sức lực.




Trương Tuyết Y thẫn thờ ngồi xuống một chiếc ghế đá trong khuôn viên bệnh viện, lấy kết quả siêu âm ra rồi vuốt ve tờ giấy ấy.



Bỗng dưng vài giây sau một giọt nước mắt chảy xuống.



Cô cắn chặt môi, tủi thân khóc nấc lên.





"Làm sao đây...!Mình phải làm sao đây...?"

"Sao lại có thai ngay lúc này chứ, lại còn là sinh đôi...!làm sao bây giờ?"

Cô lau nước mắt, hối hận không thôi.



Biết thế khi đó đã không chuốc say Dương Nhất Thiên rồi đưa lên giường, đã vậy còn không sử dụng bất cứ một biện pháp phòng tránh nào, bây giờ thì đã thấy rõ hậu quả rồi.



Trương Tuyết Y chỉ mới mười tám tuổi, cô thật sự không đủ khả năng để làm mẹ của hai đứa trẻ, đã vậy còn ở một nơi xa lạ như thế này.



Cô cũng không thể về nước, càng không thể nói với ba mẹ chuyện mình có thai, ba cô vốn là một người rất cổ hủ, nếu như biết cô có thai nhất định sẽ không tha, Dương Nhất Thiên chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.



Trương Tuyết Y bật khóc, không biết phải làm gì, cô không muốn phá thai, nhưng sinh con ra cũng sẽ vô cùng vất vả, huống hồ cô còn đang đi học, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khoảng thời gian ở trường.



Trương Tuyết Y ngồi khóc không biết bao nhiêu lâu, hơn tám giờ tối mới về lại kí túc xá.



Cô vừa đi vừa xoa bụng, vẫn không thể tin được trong đó đang tồn tại hai sinh mệnh bé nhỏ.



Cô không biết nên vui hay buồn, trong lòng vô cùng phức tạp.



"Haiz, thôi thì tới đâu tính tới đó vậy..."

Trương Tuyết Y thở dài, chuẩn bị bắt taxi để đi về thì bỗng dưng có một bàn tay to lớn bịt miệng cô lại, trên tay hắn ta còn có một chiếc khăn.



Cô trợn trừng mắt, chưa kịp phản kháng thì đầu óc choáng váng vô cùng, một giây sau liền ngất lịm đi..