Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 166: 166: Hẹn Gặp




Trương Tuyết Y suy nghĩ một chút rồi trả lời tin nhắn ban nãy.



"Là cô đúng không? Lê Nhật Hạ?"

Đầu bên kia không trả lời, mà liền thu hồi ngay tin nhắn gửi đi.



"Sao lại gỡ tin nhắn vậy?"

Cô nhíu mày đầy nghi hoặc, nhanh chóng bấm vào nick của người đó thì phát hiện đây là một tài khoản ảo đã được khóa lại, không tài nào tra ra được.



"Mọi chuyện sao rồi?"

Dương Nhất Thiên liếc sang nhìn, tò mò hỏi.



"Mọi chuyện sao rồi?"

"Gỡ tin nhắn rồi, nhưng em chắc chắn người đó là Lê Nhật Hạ!"

Cô trả lời vô cùng tự tin.



"Sao em dám chắc là cô ta?"

"Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ, anh không hiểu được đâu."

Trương Tuyết Y nói với vẻ thần thần bí bí, sau đó lại lên mạng hack vào hệ thống để xoá những bài đăng tin xấu về mình, chỉ để lại duy nhất một bài mà cô đã viết.



"Huyết Tư Vũ đã điều tra ra được tên nhà báo đó chưa vậy?"

"Được rồi, chỉ là một nhà báo tự do thôi, chắc đã có người sai hắn ta đăng tin bất lợi cho em."



"Hẹn gặp hắn giúp em nhé?"

"Ừ, mai anh sẽ kêu người liên lạc."

Trương Tuyết Y cuối cùng cũng yên tâm cất điện thoại, nghỉ ngơi cho khuây khỏa một tí.



Không biết cứ như vậy thì lễ cưới sau ba tuần nữa có diễn ra như dự tính được không.



Hi vọng đến lúc đó mọi chuyện sẽ lắng xuống...!

***

Sáng hôm sau Trương Tuyết Y thay đồ đi xuống dưới nhà thì phát hiện nhà mình có những vị khách tới chơi, chính là Huyết Tư Vũ và Lục Kiên.



"Sao hai người lại tới đây vậy? Có dịp gì à?"

Dương Nhất Thiên từ trong bếp đi ra, đưa cho cô một li nước ép táo.



"Lục Kiên tới giúp anh xử lí một số giấy tờ, còn Huyết Tư Vũ thì liên lạc với tên nhà báo kia."

"Đã hẹn được tên đó chưa vậy?"


Huyết Tư Vũ nhanh nhảu đáp.



"Được rồi, mười một giờ trưa nay tại quán cà phê Alien ngay ngã năm đường số 4."

Trương Tuyết Y gật gật đầu, nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ chỉ mới hơn tám giờ, nghĩa là còn gần ba giờ mới tới giờ hẹn.



Dương Nhất Thiên ra ngồi cạnh cô, khoác vai.



"Tí anh đi chung nhé?"

"Không được, lỡ đâu có người chụp được thì sao? Anh cứ ở nhà đi để em lái xe tới đó, không sao đâu."

Anh thở dài, tâm trạng có chút hụt hẫng.



.



Truyện Ngôn Tình

"Vậy cũng được, nhưng tí nữa Hàn Yên Nhi sẽ trang điểm và tới đi chung với em, vừa để người khác không nhận ra, vừa để cô ấy quan sát xem quanh đó có ai khả nghi không."

"Sao cơ? Hàn Yên Nhi tới đây à?"

Trương Tuyết Y nghe vậy lập tức sững người, vội vàng xua tay.



"Không được! Tuyệt đối không được! Đừng để cậu ấy tới đây! Hay là anh đi chung với em đi, em không muốn đi chung với Yên Nhi!"

"Sao vậy? Hai người cãi nhau à?"

Cô lắp ba lắp bắp, Hàn Yên Nhi đã mang thai hơn sáu tháng rồi, bụng rất to, mà Lục Kiên lại đang ở đây, nhỡ anh ta phát hiện em bé trong bụng của cô ấy là con mình thì làm sao đây? Không thể để chuyện đó xảy ra được.





"Hả? À...!Đúng vậy...!Em mới cãi nhau với cậu ấy vài hôm trước..."

Dương Nhất Thiên gật gật đầu, không muốn cô bị khó xử nên đành lấy điện thoại ra, định gọi cho Hàn Yên Nhi nhưng chưa kịp bấm số thì cánh cửa đã bị mở cái "cạch" ra, một giọng nữ vang lên từ bên ngoài.



"Cục cưng à, mình tới rồi đây!"

Hàn Yên Nhi từ bên ngoài bước vào, mặc một chiếc váy bầu phông rộng, đội nón rộng vành và đeo kính râm, cứ như đang đi du lịch vậy.



Lúc cô ấy bước vào, cả ba người đàn ông trong phòng khách đều sững người, còn Trương Tuyết Y thì bủn rủn chân tay, chút xíu nữa là ngã khuỵu xuống đất.



Còn về phần Hàn Yên Nhi, cô ấy cũng không ngờ được Lục Kiên và Huyết Tư Vũ cũng đang ở đây, ngạc nhiên không kém bọn họ.



Lục Kiên là người lên tiếng đầu tiên, cậu ta đứng dậy, ấp a ấp úng.



"Yên Nhi...!em...!em..."


Chữ "em" cứ như bị kẹt trong cổ họng, không tài nào nói ra được.



Chưa đợi cậu nói xong thì Hàn Yên Nhi đã bình tĩnh nói trước.



"Không phải con của anh.



Tôi chỉ mới mang thai năm tháng."

Dương Nhất Thiên: "..."

Trương Tuyết Y: "..."


Huyết Tư Vũ: "..."

Lục Kiên: "Sao...!Sao cơ?"

Dương Nhất Thiên thở dài lên tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện ngắn ngủi của hai người.



"Được rồi, có chuyện gì thì gặp nhau nói riêng đi.





Yên Nhi, trang điểm cho Tuyết Y giúp anh."

"Em biết rồi."

Hàn Yên Nhi mặt mày hậm hực tiến tới, ngồi cạnh Trương Tuyết Y, bắt đầu công việc của mình.



Tuy đã rất lâu không đụng vào cọ trang điểm nhưng tay nghề hóa trang của cô ấy vẫn rất tốt.



Chỉ sau hơn ba mươi phút tô tô vẽ vẽ, Trương Tuyết Y như biến thành một con người hoàn toàn khác.



Khuôn mặt cô vẫn như trước, chỉ là vẻ dịu dàng đã biến mất, thay vào đó chính là nét sắc sảo, cá tính, không giống như một người phụ nữ dễ bắt nạt.



"Trông cậu đẹp lắm đấy, chắc chắn tên đó nhìn vào sẽ phải hoảng sợ."

Hàn Yên Nhi tấm tắc khen ngợi, sau đó lấy ra một bộ đồ màu cà phê đưa cho cô mặc, nó không phải váy, mà là quần với áo hàng hiệu, trông rất sang trọng.



"Ok, đẹp hết phần thiên hạ rồi đó."

"Chụt, cảm ơn cậu nhiều lắm."

Trương Tuyết Y tặng Hàn Yên Nhi một cái hôn gió, sau đó thì thầm vào tai cô ấy.



"Yên Nhi à, xin lỗi nhé, mình thực sự không biết Lục Kiên đang ở đây."

"Xì, tha cho cậu đấy...".