Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 173: 173: Mở Công Ty




Một vài tiếng sau đó.



Trương Tuyết Y lười biếng nằm dài trên giường, vui vẻ đọc bình luận dưới bài viết của mình.



"Việc này đúng là quá bất ngờ mà! Không ngờ họ đã quen nhau nhiều năm như vậy."

"Ngưỡng mộ quá đi mất."

"Mấy bài báo trước đó đúng là nhảm nhí thật! Bạn gái Dương Tổng giàu như vậy thì cần gì đi quyến rũ đàn ông cơ chứ."

"Đúng đó, ai cũng biết Trương Gia có một chuỗi khách sạn kéo dài từ Bắc đến Nam mà, đại tiểu thư Trương Gia cũng giàu nứt vách luôn rồi."

"Hóng mặt hai tiểu bảo bối quá, chắc cũng là trai tài gái sắc hết quá."

"Tất nhiên rồi, bố mẹ đều là cực phẩm thì chắc chắc sinh con ra cũng là cực phẩm."

"Đúng là một cặp trời sinh mà."

Trương Tuyết Y cười khì khì, đưa điện thoại lại cho Dương Nhất Thiên xem cùng.



"Anh yêu à, nhìn này, tất cả mọi người đều đang khen chúng ta đó!"

Dương Nhất Thiên ngừng việc đọc sách lại, ngó sang xem rồi xoa đầu cô.



"Ừm, vui lắm à?" Cô gật đầu lia lịa.



"Tất nhiên rồi, trước giờ ai cũng nói em là hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông, bây giờ thì không phải nữa rồi, tất cả các bạn học từ cấp một đến đại học đều phải ngưỡng mộ chúng ta, khà khà, đã thật đó."

Dương Nhất Thiên mỉm cười, đặt lên trán cô một nụ hôn.





"Không phải em câu dẫn anh, là anh câu dẫn em trước."

***

Mọi chuyện đã trở lại bình thường, cuộc sống của Trương Tuyết Y cũng đã quay về quỹ đạo vốn có của nó.



Nhưng có một thứ mà cô vẫn vô cùng lo lắng, đó chính là công việc.



Để có thể thông qua vòng phỏng vấn của Dương Thị, cô đã tốn không ít công sức, vậy mà bây giờ đã thành công cốc rồi.



Trương Tuyết Y không làm vì tiền, cô làm vì cô cảm thấy bản thân mình thích hợp với công việc đó.



Nếu bây giờ Trương Tuyết Y quay lại làm việc thì chắc chắn sẽ phải chịu không ít lời bàn tán của mọi người, mà cô lại không thích điều đấy chút nào.



"Haiz."

Trương Tuyết Y thở dài, nằm lăn qua lăn lại không biết phải làm như thế nào.




Bỗng một suy nghĩ táo bợt chợt xuất hiện trong đầu.



Hay là...!thử mở công ty?

Trương Tuyết Y có khá nhiều tiền từ việc chế tạo các thứ đồ lặt vặt cho Dạ Nguyệt, cộng thêm với tiền tiết kiệm nữa, nhiêu đó chắc cũng có thể làm vốn.



Hồi lúc học ở trường, Trương Tuyết Y có đi thực tập ở một vài công ty, kinh nghiệm cũng có thể nói là nhiều.



Chờ sau khi ăn cơm xong Trương Tuyết Y rón rén bước vào thư phòng, Dương Nhất Thiên đang làm việc trong đó.



Cô kéo ghế lại ngồi cạnh anh, cười một cách ngốc nghếch.



"Anh à, em nghỉ việc ở công ty nhé?"

Dương Nhất Thiên đang bấm máy tính bỗng dừng lại, quay sang nhìn cô.



"Sao lại nghỉ việc vậy? Ở đó có ai bắt nát em à?"

Cô lắc đầu.



"Không có, chẳng qua là không muốn làm nữa."


"Ừm, vậy thì em cứ nghỉ đi, ở nhà đi mua sắm, chơi bời cho khuây khỏa."

"Ý em không phải vậy, thật ra thì...!em muốn mở công ty để kinh doanh..."

"Sợ anh không đủ tiền nuôi em sao?"



Trương Tuyết Y mím môi, lắc đầu, vội xích lại rồi ngồi lên đùi anh.



"Không phải, em muốn tự kiếm tiền bằng sức lực của mình."

Dương Nhất Thiên thở dài, ôm eo cô rồi vuốt ve mái tóc dài.



"Y Y, việc này không đơn giản như em nghĩ đâu, thương trường rất khốc liệt, liệu em có chịu nổi không? Anh cảm thấy em vẫn nên tìm một công việc khác nhẹ nhàng hơn, còn không thì nghỉ ở nhà cũng được."

Trương Tuyết Y dựa vào vai anh, nũng nịu nói.



"Khó khăn tới đâu em cũng chịu được, thất bại là mẹ thành công mà, vả lại có anh chống lưng, em còn sợ gì nữa.



Nếu như em thành công thì anh cũng sẽ được nở mày nở mặt."

Dương Nhất Thiên biết cô là một người rất cứng đầu, cô chỉ thông báo cho anh lấy lệ thôi chứ anh có không đồng ý thì cô vẫn làm theo ý mình.




"Vậy em cứ làm những gì mình thích đi, anh sẽ giúp em."

"Em sẽ tự làm, anh không cần nhúng tay vào đâu, nếu khó khăn quá em sẽ kêu anh, tới lúc đó nhất định phải giúp nhé!"

"Ừm."

Trương Tuyết Y cười khì khì, định leo xuống khỏi đùi Dương Nhất Thiên thì bị anh nhấc bổng lên, bế thẳng về phòng.



"Anh làm gì vậy? Mau thả em xuống đi, hai con còn chưa ngủ đâu."

Anh không đoái hoài gì đến lời nói của cô, đặt cô xuống giường rồi ra chốt cửa lại, tắt đèn đi.



Dương Nhất Thiên lao vào hôn Trương Tuyết Y, đôi tay bắt đầu mò mẫm, anh vạch áo cô lên, dời nụ hôn từ môi xuống cổ rồi lại tới đôi bồng đào.



"Ưm..."

Chiếc áo thun mỏng cô đang mặc chẳng mấy chốc đã bị cởi ra, Dương Nhất Thiên xoa nắn khắp người Trương Tuyết Y, xong lại luồn tay xuống bên dưới.





Hai người đang quấn quýt nhau thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.



"Cốc, cốc, cốc..."

"Papa, mama, mở cửa, mở cửa cho tụi con!"

Hai đứa nhóc này đến hẹn lại lên rồi.



Trương Tuyết Y giật mình bật dậy, đang định mặc áo vào thì bị Dương Nhất Thiên đè xuống giường, anh thì thầm vào tai cô.



"Suỵt, đừng mở cửa, hai đứa nó gõ một lúc rồi sẽ đi thôi."

"Nhưng mà..."

"Y Y à, anh sắp chịu hết nổi rồi."

Trương Tuyết Y chạm khẽ vào người anh, mồ hôi từ tấm lưng trần thấm ướt bàn tay cô, lúc này cô mới quyết định nằm im trên giường, không ra mở cửa nữa.



Cherry và Dưa Hấu vẫn không ngừng đập cửa, thấy không ai ra liền thì thầm.



"Papa với mama ngủ rồi à?"

"Chắc vậy quá, chị thấy bên trong tắt đèn rồi."

"Haiz, vậy để mai qua sớm hơn vậy, chúng ta về thôi."

"Ừ."

Dương Nhất Thiên và Trương Tuyết Y nằm trong phòng gần như nín thở, không dám cử động dù chỉ một chút, chờ khi phòng của con có tiếng đóng cửa hai người mới dám phóng thích bản thân, quấn quýt lấy nhau suốt cả đêm dài..