Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 187: 187: Chết




Trương Tuyết Y đang ngồi ở trong góc, cả người sớm đã mất hết sức lực, chân tay rã rời, như thể một giây sau sẽ ngất đi, đến cơn lạnh trong phòng này cô cũng không cảm nhận được.



Nhưng lúc thấy tên Vân Hi kia đang ở trước mặt, cô lại cảm thấy vô cùng bức bối, đó chính là người đã gây cho cô nỗi ám ảnh nhiều năm về trước, cũng chính là người đã bắt Cherry và Dưa Hấu đi.



Trương Tuyết Y loạng choạng đứng dậy, nắm chặt tay, sau đó tiến tới, cởi chiếc nhẫn ra, cà một đường trên cánh tay của hắn ta.



"Tên khốn kiếp này..."

"Mẹ kiếp! Ả đàn bà này, mày làm cái quái gì vậy hả?"

Hắn ta la lên, tát một cái thật mạnh vào mặt cô.



"Á á á á!"

Trương Tuyết Y lảo đảo ngã về phía sau, đầu đập vào tường.



"Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao..."

Vân Hi thấy mình đã bị thương, không còn cách đáp trả nữa nên liền với lấy con dao đặt trên tảng băng kia, sau đó mạnh tay kéo Trương Tuyết Y về phía mình, kề dao vào cổ cô.



"Đừng lại đây! Mày mà dám bước tới, tao sẽ chém đứt cổ con này!"

Dạ Nguyệt trợn tròn mắt, tim như muốn rớt ra ngoài.



"Đừng! Anh mau thả cô ấy ra, cứ nhắm vào tôi đây này!"

Vân Hi trừng mắt, ấn vào nút đỏ ở trên tường, cánh cửa lập tức được mở ra, hơi lạnh nhanh chóng bay hết ra ngoài.



"Đừng nói nhiều nữa! Thuyền của mày đang đậu ở đâu hả?"

Dạ Nguyệt thấy con dao kia chỉ cần nhích thêm một cm nữa là cắt trúng động mạch ở cổ của Trương Tuyết Y nên không dám manh động, chỉ đành thuận theo.





"Ở một hang động ngay phía Bắc."

"Mau lùi lại ngay!"

Hắn ta nói xong liền giữ chặt lấy cô, đi sát vào tường rồi ra khỏi phòng.



Nếu bình thường thì Trương Tuyết Y có thể dễ dàng trốn thoát nhưng bây giờ cô chẳng thể làm gì được, đầu cứ ong ong, chân tay tê rần, ngực thì nhói lên, rất khó chịu.



Cứ như vậy, Trương Tuyết Y đã bị hắn lôi đi đến phòng số 9, Vân Hi chốt cửa phòng lại, sau đó ấn vào một nút ở góc phòng, một cánh cửa bí mật cứ thế được mở ra.





Dạ Nguyệt ở bên ngoài cũng vô cùng sốt ruột, vội vàng nhấn vào chiếc tai nghe trên tai mình.



"Tên đó đã bắt Tuyết Y làm con tin rồi, cậu mau chóng gỡ hết bẫy ở bên ngoài đi.



Hắn ta vừa vào căn phòng số 9, chắc chắn bên trong đó có lối đi dẫn lên trên mặt đất, hãy mau mai phục đi."

Nói xong, cậu cũng rời đi, chạy nhanh về hướng ngược lại.



Vân Hi dẫn theo Trương Tuyết Y đi xuống tầng hầm trong căn phòng đó, sau đó lại vòng lên trên, sau năm phút cuối cùng cũng lên được trên mặt đất.



Nhưng lúc mở cánh cửa thoát hiểm đó ra, cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn ta sững người.




Bên ngoài đống gạch đá chất chồng lên nhau có hơn hai mươi cảnh sát đang đứng ở đó, chĩa súng về hướng này, đằng sau họ chính là những lính canh mà hắn bố trí ở đây, Lê Nhật Hạ cũng đứng ngay cạnh đó, bị hai người phụ nữ giữ chặt lại, ngay cả hai đứa nhóc mà hắn sai người nhốt cũng sớm đã thoát ra được rồi.



"Chuyện...!Chuyện gì đây? Sao ở đây lại có cảnh sát?"

Vân Hi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bỗng nhiên từ phía sau có một người tiến tới, bẻ ngược tay hắn ta, con dao đang cầm cũng bị rơi xuống đất.



"Á á á á á á!"

Những cảnh sát đứng đằng kia thấy cơ hội xuất hiện liền lao tới, chỉ trong vòng ba giây đẫ khống chế được hắn lại.



"Chết tiệt, tụi bay mau thả tao ra! Thả tao ra ngay!"

Trương Tuyết Y mệt lả người, lúc chuẩn bị tiếp đất thì đã bị một cánh tay ấm áp đỡ lại.



"Y Y, em không sao chứ? Sao lại bị chảy máu nhiều vậy?"

Cô khó nhọc cúi người xuống nhìn, lúc này mới phát hiện ra nửa chiếc áo đang mặc đã bị nhuốm màu đỏ tươi của máu.



Trương Tuyết Y cười khổ, thì thào.



"Con đâu rồi...!Con đâu rồi hả anh?"

Ngay khi cô dứt lời, hai bóng hình nho nhỏ từ xa chạy lại, sà vào lòng cô, nước mắt giàn giụa.



"Mama..."

Trương Tuyết Y mỉm cười, chạm khẽ vào mặt Cherry và Dưa Hấu, máu trên tay cô cũng bị dính vào người hai nhóc.




"

May quá...!Hai con không sao rồi..."

"Mama à, mama bị làm sao vậy..."

Cherry và Dưa Hấu nắm chặt lấy tay cô, òa khóc nức nở.





Sau khi khống chế được tên kia, Dương Nhất Nam và Dạ Nguyệt nhanh chóng chạy lại.



"Anh à, chị ấy bị thương sao? Vậy thì hai người mau lên trực thăng đi, em và đồng đội sẽ chờ trực thăng khác tới rồi về."

"Đúng đó, kêu cả Sở Tiêu lên nữa, em ấy có thể sơ cứu vết thương cho Tuyết Y."

"Được rồi, Nhất Nam, em đưa Cherry và Dưa Hấu về giúp anh."

"Vâng."

Dương Nhất Thiên nói xong liền bế Trương Tuyết Y lên, chạy nhanh tới chiếc trực thăng đang đậu ở ven đảo.



"Y Y à, em mở mắt ra đi, chúng ta sẽ về nhà sớm thôi."

"Nhất Thiên, em mệt quá..."

Sở Tiêu thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo lên trực thăng, mở chiếc ba lô chất đầy dụng cụ y tế, lấy ra một ống nghe, đặt lên ngực cô, nhưng vài giây sau, mặt cô ấy liền biến sắc.



"Không xong rồi Dương Tổng, nhịp tim của chị ấy yếu quá."

"Sao cơ?"

"Da dẻ cũng trắng bệch nữa, rốt cuộc là bị sao vậy?"


Trương Tuyết Y từ từ mở mắt, khó nhọc lấy từ trong túi ống thuốc còn sót lại, đưa cho cô bé.



Sở Tiêu nhanh chóng cầm lên, đọc kĩ tên thuốc, nhưng sau khi đọc xong, đôi tay cô ấy run rẩy không ngừng.



"Đây là thuốc độc mà...!Chẳng lẽ chị ấy bị tiêm thứ này sao?"

Dương Nhất Thiên cũng đã nhận ra có điều bất

thường, lo lắng hỏi.



"Thuốc độc, thuốc độc gì vậy?"

"Loại thuốc này đã bị cấm sử dụng từ rất lâu rồi, người bị tiêm sẽ chết sau 48 giờ vì lên cơn đau tim.



Chị Tuyết Y, chị bị tiêm thuốc này lúc mấy giờ vậy?"

Trương Tuyết Y lắp bắp trả lời.



"Một giờ...!Một giờ hai mươi ba phút..."

Sở Tiêu lo lắng nhìn đồng hồ.



"Một giờ hai mươi ba? Vậy là chỉ còn hơn mười sáu tiếng nữa.





Mà từ đây về tới đất liền đã hơn một ngày rồi.



Anh cảnh sát à, làm ơn tăng tốc giúp chúng tôi!"

"Tôi biết rồi!"

Trương Tuyết Y bây giờ cảm thấy rất khó chịu, tim cứ nhói lên từng hồi, như có một bàn tay đang bóp chặt nó lại vậy.



Cô nắm lấy tay Dương Nhất Thiên, khó nhọc thốt lên từng chữ.



"Anh à, ở dưới gầm giường...!có một hộp sắt nhỏ...!mật khẩu là 020118..."

Ngay khi nói xong, Trương Tuyết Y liền nở một nụ cười, sau đó nhắm chặt mắt lại, cả người mất hết sức lực, thả lỏng toàn thân.



Đôi tay Dương Nhất Thiên run rẩy, anh ôm chặt lấy người cô, lắp ba lắp bắp.



"Y Y à, em đang nói gì vậy...!Đừng đùa nữa mà...!Mau mở mắt ra nhìn anh đi..."

Đôi mắt Sở Tiêu đỏ hoe, rươm rước nước.



Cô bé lấy ra một ống thuốc từ trong ba lô của mình, tiêm vào người cô.



"Chị Tuyết Y à, chị đừng dọa em mà...!Hức...!Chị cố cầm cự đến lúc trở về có được không?"

Trả lời hai người chỉ là một không gian im ắng.



"Chị à, mau dậy đi..."

"Y Y à, anh xin em đó, đừng ngủ nữa mà...!mở mắt ra đi em...!Chúng ta đã an toàn rồi..."

"Y Y à, làm ơn, tỉnh dậy đi...".