Liếm Mật

Chương 17: Chương 17




Sau khi hẹn hò với Dụ Bạc không lâu, cô phát hiện dục vọng khống chế của anh không hề nhỏ.



Từ việc nhỏ là không thể ăn kem trong kì sinh lý, đến việc lớn là không thể trốn học để tới quán bar, đây đều là việc không đáng kể.



Anh sẽ không cứng rắn ra lệnh, ép buộc cô không được phép làm điều này điều kia.



Mỗi lần đưa ra yêu cầu, anh đều dùng giọng điệu thương lượng để đề nghị, nhưng chỉ cần Ngôn Hạ từ chối, hoặc cô chỉ đáp ứng ngoài mặt, sau lưng thì vẫn làm theo ý mình, anh cũng không nói thêm điều gì.



Anh chỉ tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ.

Chẳng hạn như lúc này.



Ngôn Hạ nhanh nhẹn trèo qua bờ tường, khéo léo tránh khỏi hàng rào bằng hoa và cây cảnh mới được trồng, không chút để ý đến việc làn gió đêm thổi bay góc váy của cô.



Đã từng trèo tường nhiều lần, Ngôn Hạ cũng có nhiều kinh nghiệm hơn.



Lại một lần nữa Ngôn Hạ trốn tiết tự học buổi tối.



Phía sau là Ngô Gia Trác còn đang lải nhải, giống như mấy người hay nói nhăng nói cuội: "Ngôn Hạ, mình cảm thấy cậu không phù hợp với cái người đang yêu đương cùng cậu đâu, cả ngày bó tay bó chân, cứ như ông chồng luôn quản lí nghiêm khắc.



Trước kia nào có gấp gáp như vậy, hiện giờ..." Ngô Gia Trác ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn sáng trưng đã được sửa chữa lại của tòa nhà khu tự học, bi phẫn nói: "Mới qua được một tiết tự học buổi tối, cậu liền vội vã trở về."

Ngôn Hạ không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại: "Ngô Gia Trác cậu bớt bức bách người ta đi, cậu muốn đi chơi thì cứ việc đi, ai ép cậu trở về?"

Ngô Gia Trác bị cô trách móc thì không nói gì nữa.



Khu dạy học thật sự rất tĩnh lặng, tiết tự học thứ hai vừa mới bắt đầu không bao lâu, khiến mỗi học sinh trong phòng đều phải cúi đầu làm bài tập, ít nhất nhìn ngoài mặt là như vậy.

Ngôn Hạ rón rén đi vào từ cửa sau, giáo viên quản lí tiết tự học nghe thấy động tĩnh, sau khi nhìn thấy cô thì lại rời ánh mắt sang màn hình máy tính.



Giáo viên ở trường Cửu Trung đều biết nhóm học sinh này, cũng lười quản bọn họ, ngoại trừ chủ nhiệm lớp.

Ngôn Hạ đã sớm thay đổi vị trí ngồi đến bên cạnh Dụ Bạc, sau cái ngày họ xác định quan hệ yêu đương, cô đã tìm chủ nhiệm lớp để xin đổi chỗ.



Ban đầu cô cứ tưởng sẽ gặp chút khó khăn hoặc trở ngại, nhưng mọi việc rất thuận lợi, chủ nhiệm lớp liền đổi chỗ cho bọn họ trong cùng ngày.



Đối với quyết định đổi vị trí này, hầu hết thời điểm Ngôn Hạ đều cảm thấy mình thực hiện rất tốt, ngoại trừ những lúc cô làm việc đuối lý ở sau lưng Dụ Bạc, cô hơi hối hận và nghĩ rằng không nên ngồi cùng với Dụ Bạc.

Tiết tự học tối nay, Dụ Bạc theo kế hoạch ban đầu mà để cô làm một bài thi môn toán.



Trên thực tế, Ngôn Hạ vốn không phải loại học sinh dốt nát, ba mẹ mời gia sư cho cô từ nhỏ, xét về phương diện học tập, cô không phải thiên tài, cũng không tính là học giỏi, tuy nhiên thành tích bây giờ cũng không quá tệ.

Hơn nữa, cô là học sinh khoa xã hội điển hình, đối với toán lý hóa đều là căm ghét đến tận xương tủy.

Sau khi quen Dụ Bạc, anh không chỉ đảm đương làm bạn trai của Ngôn Hạ, mà còn thuận tiên kiêm chức gia sư.

Theo kế hoạch hôm nay của Dụ Bạc, ban đầu Ngôn Hạ đã đồng ý, nhưng đám bạn bè của cô cứ hò hét trên nhóm chat nói rằng đêm nay muốn ra ngoài chơi, nói rằng ở quán bar đang có một ca sĩ hát rất hay, là hát nhạc rock, loại nhạc này khá là high.





Rất nhiều người giật dây khiến Ngôn Hạ tuy đã từ chối nhưng nội tâm quả thật rục rịch muốn tới quán bar.

Lúc chuẩn bị đi cô còn nghĩ thêm vài câu để nói dối với Dụ Bạc, kêu rằng trong người không thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi trước.

Cô là học sinh ngoại trú, không bị bắt buộc phải tự học buổi tối, nên rời khỏi cổng trường khá dễ dàng.



Ca sĩ mới tới ở quán bar là một nữ sinh, ở dưới mặc chiếc quần bò rộng thùng thình, phía trên còn đeo thêm thắt lưng, hoa tai đeo một bên rất to, mỗi lần cô ấy lắc đầu lại tỏa ra chút ánh sáng rất đẹp.

Hẳn là cô ấy phải đứng hát ở quán bar này cả đêm, ngoại trừ ca sĩ mới tới, quán bar gần đây còn điều chế thêm rất nhiều rượu trái cây có nồng độ cồn thấp lại ngon miệng.



Trong lúc vô ý cầm điện thoại lên xem, cô nhìn thấy hai thông báo chưa xem trên màn hình.

Đều là Dụ Bạc gọi tới.

Hai cuộc điện thoại này không liên tục, cũng không bị ngắt quãng mà cách nhau một khoảng thời gian nhất định.

Trừ hai cuộc gọi này, còn có thêm một tin nhắn của Dụ Bạc, không có văn bản nào được gửi tới, chỉ có một bức ảnh.



Ánh đèn quán bar vừa mờ ảo vừa rực rỡ, Ngôn Hạ đưa lưng về phía góc chụp, thân hình cô cũng mông lung không rõ.





Giữa bức ảnh chỉ có thể thấy được một bên sườn mặt tràn đầy màu sắc của cô khi bị ánh đèn chiếu lên.

Ngôn Hạ kéo Ngô Gia Trác lại gần, thiếu niên trẻ tuổi đang cầu bình rượu giả vờ hát theo ca sĩ trên sân khấu, có thể là do dùng sức mà la hét quá nhiều, hai bên mặt cậu đều đỏ bừng.



Khi bị Ngôn Hạ kéo lại đây, vẻ mặt cậu ta rất không tình nguyện.

"Cậu biết tấm ảnh này từ đâu mà có không?"

Ngô Gia Trác có chút không hiểu: "Làm sao mình biết được, đây cũng không phải mình chụp."

Ngôn Hạ đúng là hơi hoảng hốt nên cái gì cũng hỏi được, Ngô Gia Trác lại không phải toàn năng, làm sao mà biết được tất cả mọi việc.



Sau đó, khi cô lên diễn đàn của trường tìm hiểu thì mới biết được nguồn gốc của bức ảnh này là do một người trong nhóm bọn họ đi cùng đã chụp.



Có lẽ lòng hư vinh của người này quá lớn, muốn thu hút ánh mắt của nhiều người nên mới đăng tấm hình này lên mạng, bài đăng này có lượt tương tác khá cao, khó trách lại bị Dụ Bạc nhìn thấy.

Ngôn Hạ lấy lại điện thoại, ngẫm nghĩ thêm ba giây liền quyết định quay về trường học.



Đi ra ngoài chơi còn chưa đầy một giờ đã phải trở về, tự nghĩ thì chính cô cũng cảm thấy hơi nghẹn khuất.



Cho nên thời điểm quay lại trường học, trên mặt Ngôn Hạ hiện rõ ba chữ không nên chọc.

Nhưng càng đến gần trường học, cảm giác đè nén, khó chịu và sự bướng bỉnh của cô dần tiêu tan đi một chút.


Dù sao cũng là do cô lừa Dụ Bạc.

Cô rất ít khi tự nhận lỗi về mình trước, nhưng đối với Dụ Bạc là ngoại lệ.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Ngôn Hạ hướng mắt nhìn về phía chỗ ngồi của mình, hai chỗ đều trống không có ai, cô mới lén lút thở ra một hơi.



Sau khi cô trở về chỗ ngồi mới khó khăn tìm ra được đề Toán mà tối nay phải làm giữa một đống đề kiểm tra.

Bình thường cô đều không thể tập trung và quyết tâm để hoàn thành một đề thi, hơn nữa lúc này còn có chút chuyện đọng lại trong lòng, cô càng viết chậm và còn liên tục ngẩng đầu nhìn ra cửa lớp học.





Bây giờ, Ngôn Hạ có cảm giác như trên đầu cô đang treo một thanh kiếm trong suốt nhưng rất sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Loại cảm giác này thật sự là không dễ chịu.

Chiếc bút trên tay cô dùng rất nhiều sức, đến mức đâm thủng cả tờ bài thi.



Ngôn Hạ bực bội vo viên tờ đề thi rồi vứt vào thùng rác.



Cô hỏi nam sinh ngồi đằng trước xem còn thừa tờ đề nào hay không.

Cô nhớ rõ rằng nam sinh ngồi phía trước là đại biểu môn Toán học, bình thường khi phát đề thi đều sẽ dư ra mấy tờ.



Nam sinh này đang chú tâm giải đề, không nghĩ tới Ngôn Hạ sẽ nói chuyện cùng mình nên cậu ta có chút hoảng sợ.

"Có...! Có." Cậu ta hơi ngập ngừng, nói năng có chút lắp bắp, sau đó mới lục tìm trong ngăn bàn một hồi, lấy ra một tờ đề thi mới.



Khi quay xuống nhìn Ngôn Hạ, cậu ta thấy cô gái ngồi phía sau đang chống hai tay ôm lấy má, đôi môi đỏ mọng tinh xảo tô thêm chút son hơi mím, hai gò má trên gương mặt quả lê hơi ửng hồng.



Trông vừa trong sáng lại ngọt ngào.

Sắc mặt nam sinh liền ửng hồng.

Ngôn Hạ đang xoay xoay chiếc bút, nhìn thấy nam sinh đưa đề thi liền hạ bút xuống, đưa tay nhận lấy tờ đề thi Toán.



Cô giương khóe môi, nói một câu cảm ơn rồi cúi đầu, điền các câu hỏi vừa mới làm được vào đề.

Vậy nên cô không để ý thấy sau khi cô nhận lấy tờ đề thi thì sắc mặt nam sinh kia càng đỏ lên.



Thậm chí cậu ta có ý nghĩ không muốn quay lên, phải quay xuống thế này cậu ta mới có thể thấy cô nhiều hơn.

Đúng lúc này, chỗ ngồi bên cạnh cô có một tấm vé được đặt xuống, một bàn tay thon dài, sạch sẽ đang đè lên tấm vé đó.



Cô cảm nhận được có người bên cạnh thì khẽ giương mắt, đó là Dụ Bạc.


Thiếu niên vẫn mặc bộ đồng phục chỉnh tề như trước, cổ áo và tay áo đều không có một nếp nhăn.



Anh nhẹ nhàng nhìn lướt qua nam sinh kia, rõ ràng chỉ là ảnh mắt bình thường nhưng lại khiến nam sinh hoang mang, rối loạn mà quay đầu lên.



Ánh mắt ấy cứ như đang chứa đầy lạnh lẽo và ác ý dày đặc, vừa nhìn vào cậu ta đã cảm thấy sợ hãi, tim đập nhanh liên hồi.

Ánh mắt Dụ Bạc dừng lại trên người nam sinh đó chưa đầy một cái chớp mắt, từ đầu đến cuối, phần lớn ánh nhìn của anh đều đặt trên người Ngôn Hạ.

Ngôn Hạ vừa thấy Dụ Bạc, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười nhu thuận không mang chút công kích nào.



Điều này khiến từng góc cạnh trên ngũ quan của cô trở nên dịu dàng hơn, trông thật giống con mèo nhỏ dịu ngoan.



Dụ Bạc kéo ghế ra và ngồi xuống.





Vừa nãy liếc mắt nhìn thoáng qua, Ngôn Hạ đã thấy hai chữ cuộc thi được viết trên tấm vé đó, trước đó Dụ Bạc cũng đã nói qua với cô về cuộc thi khoa học kĩ thuật gì đó.



Ngôn Hạ không bận tâm lắm, việc đầu tiên cô làm chính là đưa ra tờ đề thi cô vừa mới viết đáp án được mấy câu, nhỏ giọng nói với Dụ Bạc: "Em không hề lười biếng, em đã làm được rất nhiều câu trong đề thi, nhưng mà tờ đề lúc nãy đã hỏng rồi, cho nên em vừa đổi tờ mới."

Dụ Bạc không nói gì, trong mắt anh đều là vẻ bình tĩnh không một tia gợn sóng.



Ngôn Hạ liền nghĩ tới mặt biển trước khi cơn bão ập tới, cũng lặng yên không một cơn gió, giống như tấm gương trong suốt phẳng lặng.

"Tuần này em mới chỉ trốn giờ tự học buổi tối đúng một lần." Ngôn Hạ giơ lên một ngón trỏ, hôm nay trên móng tay cô không có mấy cái sơn sửa lòe loẹt, bề mặt sạch sẽ lộ ra đầu ngón tay mềm mại màu hồng nhạt.

Cô còn muốn cố gắng giải thích thêm cho bản thân: "Thi thoảng em chỉ đi đổi gió một lần, nhưng rất nhanh em đã quay về rồi."

Tầm mắt Dụ Bạc xẹt qua đầu ngón tay của Ngôn Hạ, rồi lại rũ mắt nhìn vào tờ đề thi kia, chỉ còn một ít chỗ để trống.

Ngôn Hạ cảm thấy không thể giải thích được vì cô hơi quá trớn khi làm tờ đề thi này, có mấy chỗ cô điền loạn thất bát tao cho xong chuyện.



Ngôn Hạ cầm lại tờ đề thi, lấy bút muốn điền lại mấy chỗ đó.



"Đợi lát nữa, em viết xong...!rồi đưa cho anh."

Dụ Bạc nhìn cô, cho dù là nhìn từ bên cạnh, anh cũng có thể thấy rõ ngũ quan tươi sáng và đường nét ôn nhu của Ngôn Hạ.



Bất luận là ai, đều phải liếc nhìn cô nhiều hơn một lần, vì con người đều sẽ hướng đến cái đẹp.

Dụ Bạc lấy ra một lọ sữa chua đặt lên bàn cô, anh rốt cuộc cũng nói với Ngôn Hạ câu đầu tiên trong tối nay.



"Hôm nay em nói muốn uống sữa chua nên anh đã đi mua về."

Thanh âm của anh vẫn trong trẻo và nhàn nhạt như thường lệ, nhưng giọng điệu rõ ràng cất chứa đầy ôn nhu.

Không xa cách, không lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì vừa xảy ra.

Ngôn Hạ bớt chút thì giờ mà đưa mắt nhìn lọ sữa chua kia một cái, là nhãn hiệu mà cô hay uống, còn là vị xoài mà cô yêu thích nhất.




Tính cách Dụ Bạc thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng trên thực tế anh chu đáo kể từ việc nhỏ nhặt nhất.



Cho dù hôm nay cô trốn tiết tự học buổi tối, nhưng anh vẫn nhớ rõ câu cô thuận miệng nói ban ngày mà mua sữa chua cho cô.

Thế nhưng Dụ Bạc càng như vậy lại càng làm sự bất an của Ngôn Hạ nổi lên.

Cô đương nhiên hy vọng chuyện này sẽ nhẹ nhàng trôi qua, hai người sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khả năng của trường hợp này rất thấp.



Mặc dù thời gian mới bên nhau khá ngắn ngủi nhưng cô đối với tính tình của Dụ Bạc vẫn hiểu rõ, anh là người bướng bỉnh và cứng đầu.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Hết một tiết tự học, Ngôn Hạ cũng đã hoàn thành tốt đề thi, cô chỉ chọn những câu mình biết để viết, câu không làm được đương nhiên sẽ bỏ trống.

Sau đó Dụ Bạc sẽ kiểm tra lại, trước tiên sẽ chọn ra câu sai để giảng lại cho Ngôn Hạ.



Bọn họ nói chuyện bằng thanh âm rất nhẹ, tuy nhiên giáo viên vẫn nghe được, phải nói mỗi một vị giáo viên đều có năng lực quan sát nhạy bén với các phản ứng khác nhau của học sinh.



Nhưng hai người này, một người luôn luôn đứng đầu trong các kì thi khảo sát, người còn lại chính là phú nhị đại* nổi danh quậy phá.



Giáo viên quản lí tiết tự học liền coi như không nghe thấy không phát hiện, chỉ cần không quấy rầy đến các bạn học khác là tốt rồi.

(*phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai.)

Nói chung, học tốt chưa chắc sẽ giảng bài tốt, nhất là người có lối tư duy sinh động.



Mà dựa theo kinh nghiệm mười mấy năm đến trường của Ngôn Hạ, bình thường thì những học thần học bá trong lớp giảng đề đều không ổn, bởi vì người bình thường đều không theo kịp suy nghĩ của bọn họ.

Nhưng Dụ Bạc lại không giống vậy, anh luôn sử dụng những phương pháp giảng đề giúp Ngôn Hạ có thể dễ dàng lý giải, loại phương pháp này không được thì đổi sang một loại phương thức khác.

Ngôn Hạ gẩy gẩy cái bút, lặng lẽ giương mắt nhìn Dụ Bạc, cô lại một lần nữa cảm thấy rằng Dụ Bạc sinh ra đã chính là gu thẩm mĩ chuẩn mực dành riêng cho cô, không thừa một điểm cũng không thiếu một điểm, cực kì phù hợp.



Cô liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức rũ mắt xuống, sau đó lại nhìn lén.



Dụ Bạc vẫn đang cực kì tập trung giảng đề, giống như thật sự không có dấu hiệu giận dữ nào.

Bình thường cô nhìn lén Dụ Bạc nhiều lần như vậy, tất nhiên anh đã sớm phát hiện, còn có thể dùng bút nhẹ nhàng dí dí cái trán cô một chút, nhưng hôm nay lại chẳng có chút động tĩnh nào.

Sau khi giảng đề xong, cách thời gian tan học vẫn còn một lát nữa, Dụ Bạc cũng không nói nhiều hơn với cô câu nào, giống như mục đích tối nay chỉ là giảng đề cho cô mà thôi.

Ngôn Hạ chọc chọc vào cái nắp lọ sữa chua, một lần rồi hai lần, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, nghiêng đầu nói với Dụ Bạc: "Anh đang giận em phải không?"

Dụ Bạc cúi đầu viết vào đề, tốc độ anh viết tay rất nhanh, gần như chỉ cần nhìn đề mục là có thể viết ra lời giải.



Viết xong một bước giải cuối cùng, anh mới có thời gian trả lời Ngôn Hạ, cũng chỉ là một câu Không có ngắn gọn.

Không có? Nếu thật sự là không có như lời anh nói, anh tuyệt đối sẽ không lạnh lùng như thế.

Rốt cuộc tiếng chuông kết thúc tiết tự học cũng vang lên, trong phòng học nhất thời nhốn nháo, tất cả mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, từng âm thanh ầm ĩ cứ vang lên.

Nhìn thấy Dụ Bạc như vậy, lại thêm không khí ồn ào xung quanh ảnh hưởng, tính khí của Ngôn Hạ bùng nổ: "Anh rõ ràng là đang tức giận, còn không chịu thừa nhận."

Cô đứng phắt lên và nói hơi lớn giọng như thể sắp cãi nhau.



Một vài bạn học vẫn còn ở trong lớp chưa rời đi đã đặt đồ xuống và tò mò nhìn sang đây.

Ngô Gia Trác xua đuổi bọn họ đi như đám ruồi, "Nhìn cái vậy, chưa thấy qua mấy đôi tình nhân cãi nhau à."

Dụ Bạc buông bút xuống, giương mắt nhìn cô.



Ngôn Hạ từng vô số lần tán thưởng qua gương mặt của anh, vẻ tuấn tú ấy như một con dao, nhưng giờ đây khuôn mặt sắc bén như ánh dao kia lại đang hướng về phía cô.

Dụ Bạc rất nhanh đã đè ép tầm mắt, độ cong nơi khóe mắt bị anh ép tới mức nhu hòa.

"Anh quả thật có chút tức giận." Anh nhẹ nhàng mở miệng, không giống như Ngôn Hạ vừa mở miệng đã vội vàng giận dữ, "Nhưng anh càng tức giận chính mình hơn, không nên xem em như tù nhân mà quản chế."

Anh đáng lẽ nên khắc nghiệt hơn chút nữa, đem cô khóa chặt trong phạm vi tầm mắt của anh, để cô làm cách nào cũng không thể rời đi.

Dụ Bạc dùng giọng điệu ôn nhu nói với Ngôn Hạ: "Về sau em muốn đi đâu đều không cần gạt anh, anh và em cùng đi được không?"

Tuy là ngữ khí thương lượng đầy ôn hòa, nhưng điều này vẫn không thể che giấu được rằng Dụ Bạc đối xử với cô cứ như một đứa trẻ, bất luận đi đâu cũng đều phải báo cáo với ba mẹ, cố tình là Ngôn Hạ không chịu nổi mấy loại trói buộc như vậy.

Tâm lí phản nghịch của cô lập tức nổi lên, cô buồn bực nói với anh: "Dụ Bạc anh có thể đừng quản em nữa được không, anh rốt cuộc là bạn trai hay là ba của em!"

Nhưng chàng trai chỉ nhẹ nhàng trấn an khẽ vuốt tóc cô chứ không nói lời nào.



Ngôn Hạ hiểu ý anh, đó là tuyệt đối không có ý tứ nhượng bộ.

Cô khó thở, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mà dùng sức cắn một cái thật mạnh lên cần cổ của Dụ Bạc.

Dụ Bạc tùy ý để cô cắn, mí mắt mỏng thoáng rũ xuống, anh ấn lên sau gáy Ngôn Hạ, một trong số vị trí yếu ớt nhất trên cơ thể con người.

"Nam Nam." Anh kêu nhũ danh của cô, đè nén ánh mắt nặng nề và khó nhịn, "Em ngoan một chút."

Nam Nam chính là nhũ danh của Ngôn Hạ, ngày đầu tiên chính thức quen nhau cô đã nói cho anh biết.



Cô nói chỉ có ba mẹ cô và anh mới được biết tên này, đối với Ngôn Hạ anh chính là người đặc biệt nhất.

Nhưng cho dù như vậy, Dụ Bạc chưa ngày nào ngừng sợ hãi, cô quá chói mắt, quá tươi đẹp, mỗi người đều không thể tự chủ được mà đưa ánh mắt ngắm nhìn cô.

Ngô Gia Trác nhìn thấy bọn họ như vậy, đang lưỡng lự không biết có nên khuyên can hay không.

Dụ Bạc liếc nhìn cậu ta một cái, trong mắt đều là lạnh lẽo.

Cũng giống như Ngô Gia Trác, anh thật sự rất căm ghét cậu ta.

(*Una: Mọi người có nhớ đoạn Ngô Gia Trác nói với Ngôn Hạ là cô không phù hợp với Dụ Bạc không, vừa đọc ở đầu chương xong í.



Với cả thêm nữa thì chắc ai cũng thấy được là nam chính hay ghen rồi đúng không, ghen kiểu ghim sâu trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường í.



Không ưa nhau là ở cái chỗ đấy đấy.)

Đau đớn ở cổ bị anh xem nhẹ, Dụ Bạc tì nhẹ cằm lên đầu Ngôn Hạ, lại nhẹ giọng lặp lại thêm lần nữa: "Nam Nam, em ngoan một chút.".