Liên Hoa Yêu Cốt

Quyển 7 - Chương 8




Hà Tĩnh Vũ có một người bác chuyên nghiên cứu về chim. Ông say đắm tất cả các loài bay được trên bầu trời. Đặc biệt, ông mê nhất loài chim kỳ lạ đặc sắc trong truyền thuyết, một loài linh điểu đẹp đến xúc động lòng người. Trong bộ sưu tập cá nhân cực kỳ phong phú của ông, mỗi loại đều có một tiêu bản đại diện, nhưng thứ ông quý nhất, thậm chí quý hơn sinh mạng của mình, vẫn là đôi chim nhồi hiếm có. Vì bộ tiêu bản thần bí này mà ông đã từ bỏ cả cuộc sống thành phố thoải mái đầy tiện nghi để chuyển về sống ở một vùng quê vắng vẻ, với mục đích trốn chạy khỏi hành tung của những người biết chuyện. Tất cả chỉ vì tiêu bản hiếm được xem là kho báu thế gian, nhân loại đã không ngừng tìm hiểu và lùng kiếm theo truyền thuyết suốt nghìn vạn năm nay mà vẫn chưa một ai thấy được. Đó chính là bộ lông đôi dực điểu thần thoại vô giá.

Mười năm trước, sau khi dùng hết toàn bộ số tiền tiết kiệm cả đời để mua hai bộ lông chim từ tay cháu gái, ông ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí chẳng dám ra khỏi nhà đến nửa bước, chỉ sợ có kẻ lấy trộm mất bảo vật mà ông quý hơn sinh mạng mình. Một thời gian, ông chuyển về vùng quê nhưng vẫn sống ẩn dật. Nếu không phải không còn cách nào khác, ông nhất quyết không chịu rời khỏi phòng, chẳng khác nào bị giam lỏng, một ngày trôi qua như thể mười năm. Đều đặn hằng đêm, ông ngồi dưới ánh đèn mê mẩn nhìn ngắm bộ lông rực rỡ như không có thực ấy. Đây chính là giờ khắc vui thích nhất trong mỗi ngày của cuộc đời ông.

Đêm đó, sau khi ngắm nghía bộ lông như thường lệ, ông liền thỏa mãn chìm vào giấc ngủ say. Phòng ngủ hết sức yên tĩnh, đến tiếng động nhẹ như chiếc kim thêu rơi trên nền đất cũng có thể nghe rõ được. Bất chợt, bên ngoài cửa sổ, một bóng người nhẹ nhàng xuất hiện, chiếc áo xanh rộng lớn che kín dáng người tầm thước khỏe mạnh, tấm vải voan màu đen ẩn giấu khuôn mặt vốn rất đẹp trai. Người đàn ông đứng cạnh bàn, đưa tay khẽ khàng lấy chiếc hộp chuyên dụng đựng tiêu bản trong ngăn kéo ra.

“Có vẻ như ngươi tới muộn hơn ta rồi.” Bỗng nhiên, trong không gian tối om vẳng đến giọng châm chọc, ánh sáng màu lam lóe lên, chiếu sáng nụ cười lạnh nhạt của Cổ Liên đứng giữa phòng.

“Ồ, vậy sao? Nhưng đồ lại đang ở trong tay ta.” Người áo xanh cười giễu cợt, lắc lắc chiếc hộp trong tay: “Trong thư ta đã viết rất rõ ràng, món đồ rơi vào tay ai, người đó sẽ thắng. Cô tới sớm hơn thì có ích gì?”.

“Ngươi mở ra xem, ta đâu có thua.” Cổ Liên tự tin ra hiệu cho người đàn ông mở hộp.

“Ha ha… Xem ra lần cược này hai chúng ta đều thắng.” Cầm bộ lông chim còn lại trong hộp lên, người đàn ông hiểu ý cười phá lên: “Chỉ là thế này thì chúng ta làm sao phân chia đây?”.

“Ta nghĩ kỹ rồi. Giải quyết xong vụ đôi dực điểu này, cả hai chúng ta đều lùi một bước. Ta để ngươi giải tầng phong ấn thứ tư trong đầu, còn ngươi sẽ kể cho ta nghe về thân phận thật của mình, thế nào?” Giơ cao bộ lông chim thứ hai trong tay, Cổ Liên cười gian xảo.

“Được, giao ước vậy đi!” Người đàn ông áo xanh vui vẻ đáp lại: “Tuy nhiên đã có người phàm biết về chuyện đôi dực điểu, dù rất ít nhưng thế nào thì tung tích linh điểu cũng đã lộ ra ngoài, điều đó đối với Thiên giới và Ma giới đều không phải việc tốt. Theo ta, vẫn nên giết những người này là tốt nhất”.

“Không cần thiết! Khi đến đây ta đã dùng Mê hoặc nhãn để sửa đổi ký ức của người đàn ông này, khiến ông ta không còn nhớ gì về đôi chim nữa, ngươi yên tâm đi!”

“Ha… không nỡ tạo nghiệt phải không? Cũng tốt!” Người đàn ông nhìn bộ lông chim trong tay Cổ Liên vẻ trêu đùa: “Như vậy việc của Kiêm Kiêm và Man Man coi như đã giải quyết xong. Được rồi, chúng ta về thôi!”.

Ánh sáng chói mắt lập tức nháng lên rồi nhanh chóng biến mất. Căn phòng lớn chỉ còn lại chiếc giường và một người đàn ông vẫn đang ngủ say như chết…



Hà Tĩnh Vũ nhập viện. Vì lạnh suốt một đêm, cô bị cảm rồi chuyển thành viêm phổi. Nhìn vẻ khổ sở của vợ trong bệnh viện, Lăng Khải Dương vừa về đến nhà đã buồn bực rút thuốc ra hút.

“Anh Lăng, hút ít thuốc một chút, không tốt cho sức khỏe đâu!” Ân cần đưa tới cái gạt tàn, Tiểu Lan nhẹ nhàng khuyên nhủ người đàn ông đang trong cơn âu sầu.

“Khải Dương, cháu xem Lan Lan mới quan tâm cháu làm sao, hơn hẳn cô vợ của cháu cả trăm lần.” Tình cờ từ trên lầu bước xuống nhìn thấy cảnh đó, bà cụ Lăng cảm thấy rất thú vị.

“Aizzz… Bà ơi, bà nói gì vậy?” Khuôn mặt thanh tú của Tiểu Lan bỗng đỏ lên, bèn vội vã kiếm cớ chạy vào nhà bếp.

“Bà nội, bà lại muốn nói gì thế? Đừng vô cớ lấy con gái nhà người ta ra đùa cợt vậy chứ!” Lăng Khải Dương dập tắt điếu thuốc, liếc xéo bà cụ Lăng vừa nói lời đa nghĩa.

“Hứ! Ta nói gì trong lòng cháu biết rõ. Cháu là do một tay ta nuôi lớn, cháu có phẩm chất gì ta chẳng phải là người rõ nhất sao?” Bà cụ dằn dỗi lườm Lăng Khải Dương rồi hạ giọng thì thầm vào tai đứa cháu: “Đừng tưởng bà nội mù nhé, thằng tiểu tử cháu tương tư con nha đầu Tiểu Lan chẳng phải mới ngày một ngày hai đâu, phải không? Còn giả vờ giả vịt trước mặt ta”.

“Đúng là cháu tương tư, nhưng thế thì có ích gì? Người ta là con gái trong trắng, chẳng hứng thú gì với cháu đâu.” Người đàn ông nói, ánh mắt lại hướng về bộ ngực căng đầy và cặp mông tròn mẩy của cô gái trong bếp: “Hơn nữa bình thường Tĩnh Vũ ở nhà cháu làm gì có cơ hội, chỉ đi lo làm ăn xã giao về muộn một chút đã bị tra hỏi đến nửa ngày rồi”.

“Hừ! Trông điệu bộ của cháu kìa! Nói ra còn không sợ bị người ta cười cho à? Đường đường là một đàn ông trai tráng, mà còn sợ vợ.” Bà cụ Lăng tức giận đưa tay ấn vào trán đứa cháu, ánh mắt lập tức chuyển sang ngắm nghía cô giúp việc đang bận bịu trong bếp: “Ta thấy con bé Tiểu Lan được đấy, biết việc mà cũng thông minh, quan trọng nhất là con người nó trung thực rất được lòng bà. Cháu mà bỏ được con Hà Tĩnh Vũ hoang phí phá gia chi tử đó, ta sẽ có cách khiến nó bằng lòng cháu”.

“Hả? Làm gì có chuyện dễ thế! Tĩnh Vũ đâu có sai gì, cháu chẳng có lý do nào bỏ cô ấy cả. Thêm nữa đối với Man Man mà nói, mẹ kế dù tốt đến mấy cũng chẳng thể bằng mẹ ruột được!” Tiếc nuối thở dài, Lăng Khải Dương không nỡ thu lại ánh nhìn.

“Việc này giao cho ta. Bản lĩnh moi móc lỗi lầm người khác bà nội là bậc thầy rồi. Đến lúc đó cháu chỉ cần phối hợp với bà bỏ quách con đàn bà họ Hà đi là được. Còn Man Man, ta thấy nó rất thích Tiểu Lan, nha đầu đó hình như cũng có ý với cháu. Tóm lại cháu chỉ cần đồng ý với bà cưới Tiểu Lan thì sẽ không vấn đề gì hết.” Bà lão tự tin trổ hết tài hùng biện dụ dỗ đứa cháu.

“Vâng, vậy cháu nghe bà”, người đàn ông mỉm cười, cuối cùng cũng bị dục vọng lâu ngày khống chế tâm trí.

“Được, vậy cháu cứ chuẩn bị làm tân lang lần nữa đi!” Bà cụ Lăng tươi rói mặt mày nhìn cháu dâu tương lai do đích thân mình nhắm, một ý nghĩ độc ác bắt đầu hình thành trong đầu bà lão…