Liên quân Mobile: Du hành Athanor (Quyển 2)

Chương 11: Buổi Học Đầu Tiên (P2)




Sinestrea ngồi xuống bàn, cô gục đầu mà ngủ một lát. Thằng Nam và Hải mượn tôi mang sách vở lên lớp giùm nó rồi tụi nó đi ăn. Tôi đặt sách vở lên bàn tôi, khi vào tiết tụi nó tự vào lấy.

- Ê Hùng! - Thằng Minh gọi tôi.

- Gì vậy mày?

- Mày có sợ không?

Tôi ngạc nhiên:

- Sợ quái gì mày?

- Sinestrea kìa. Ác ma đó. - Minh ngồi xuống cạnh tôi và chỉ vào Sinestrea.

- Có gì đâu, tao vừa cho cô ấy hút máu nữa kìa.

Thằng Namz đang ngồi đọc sách Sử, nghe tôi nói vậy thì nhìn tôi:

- Thật hả?

- Đương nhiên, cảm giác được hút máu cũng đã lắm mày. - Tôi cười.

Bất chợt một cô gái tóc đỏ tiến đến nắm áo tôi:

- Nhóc con ...

- Dextra đó hả? Chị muốn gì? - Tôi lo sợ.

- Mày cướp ghệ tao đúng không?

Thằng Namz ngơ ngác, nó quay sang nhìn tôi:

- Hùng! Mày cướp ghệ của Dextra thật hả?

- Gì vậy ... thả em ra ... em đâu có cướp đâu! Em còn không biết ghệ của chị là ai nữa mà!

Dextra đấm một phát vào bụng khiến tôi đau điếng đến mức ộc cả máu. Thằng Minh vội chạy ra đỡ tôi:

- Mày có sao không vậy?

- Cút! - Dextra đá thằng Minh văng ra đập mặt vào chân bàn chảy máu mũi rồi nắm áo tôi - Mày mà đi với ghệ tao là tao đánh chết mày đó!

Minh khều Namz:

- Đi báo giáo viên nhanh đi, nếu không thằng Hùng bị đánh chết đấy.

- OK tao đi liền!

- Để chị đi. - Keera vỗ vai Namz kêu nó dừng lại rồi cô ấy chạy xuyên tường xuống phòng giáo viên.

Lumica đang ngồi uống trà cùng với Ilumia trong phòng hiệu trưởng thì Keera chạy vào:

- Cô ơi!

- Gì vậy em?

- Có đánh nhau cô ơi! - Keera nói với một giọng gấp gáp và hoảng sợ. Lumica nghe vậy vội chạy lên lớp. Cô hỏi:

- Ai vậy em?

- Dextra đánh Hùng thưa cô.

Trở lại lớp, Dextra đánh tôi ộc máu tươi ra, một vũng máu trên sàn nhà. Chiếc áo sơ mi trắng của tôi cũng đã nhuộm đỏ màu máu.

- Dừng lại đi! - Minh cố đẩy Dextra ra.

- Mày cút ra cho tao! - Dextra đá văng Minh ra ngoài rồi tiến đến chỗ tôi. Sinestrea lúc này đã tỉnh, cô gãi đầu:

- Chán thiệt, ngủ không được. Cái gì vậy?

Minh rên rỉ:

- Thằng Hùng bị đánh sặc máu rồi kìa.

- Cái gì? - Sinestrea giật mình đạp bàn tiến ra chặn Dextra lại - Chị thôi đi!

- Đến mày cũng muốn cứu nó à?

Sinestrea tiến tới:

- Chị bình tĩnh lại đi, nó không có lỗi gì cả.

- Đồ phản bội! - Dextra bất ngờ đạp mạnh vào bụng Sinestrea khiến cô văng ra, từ miệng của cô ộc cả máu.

Kriknak và Linik vừa bước vào lớp thấy Sinestrea văng ra ngoài, cậu ta hoảng sợ:

- Cái gì vậy?

- Ui da ...

- Có sao không vậy, Sinestrea? - Kriknak đỡ cô dậy.

Loble nãy giờ ngồi không quan tâm. Namz khều:

- Ê, cứu người.

- Rồi. - Loble đứng dậy tiến đến chỗ tôi - Được rồi, dừng lại. Hùng không còn khả năng phản kháng nữa, không phải đánh nữa.

- Cút! Đây không phải chuyện của mày! - Dextra quát.

Loble thở dài:

- Chán mày thiệt.

- Mày nói cái gì? - Dextra đạp Loble nhưng cô ấy né được rồi đấm một phát vào cổ chân Dextra - AA~~~ Chân tao ...

- Ba người đưa Hùng xuống phòng y tế nhanh đi, mất máu nhiều thế này thì lạng quạng chết sớm đó.

Linik õng ẹo:

- Chế yếu nhớt hà ...

- Đi theo đi! Yếu nhưng vẫn phụ được! - Loble quát.

Dextra nắm chặt lấy hai bàn tay:

- Mày dám đánh tao ...

- Tao nói mày dừng lại nha, đánh nữa là tao cho mày một trận á.

- Cứ thử xem, cái đồ không ba má như mày mà đòi đánh tao à!

Loble trừng mắt:

- Cái gì?

- AAA~~~ - Chưa kịp làm gì, Dextra đã bị Loble bấm một phát vào bụng khiến cô đau điếng mà ngã gục xuống đất bất tỉnh.

Namz trố mắt:

- Nani?

- Kinh vậy? - Minh kinh ngạc.

Cảnh tượng Linik đấm Dextra lọt vào mắt của Lumica, cô ngạc nhiên:

- Nó ... mạnh quá!

- Cô ơi, mau ngăn lại đi cô! - Minh đứng trong lớp kêu lên.

- Hai đứa có thôi ngay đi không? - Lumica chạy tới lôi cả hai ra ngoài.

Loble hằn hộc:

- Nó sỉ nhục ba mẹ em!

- Rồi cô hiểu rồi. Đưa Dextra xuống phòng y tế, em phụ cô đưa Dextra xuống phòng y tế. Allain, Zata mau đi dọn phòng đi.

- Vâng.

*

- Hờ ... - Tôi tỉnh dậy - Đây là đâu vậy?

- Tỉnh rồi đó hả? - Một giọng nói vang lên.

- Ai vậy?

Cả người tôi đau đớn, giọng nói lại xuất hiện:

- Cứ nằm đi, em bị thương nặng lắm đó.

- Cô Lumica đó hả?

- Phải, em bị đánh mất máu nặng dữ lắm. May là Sinestrea có máu để truyền cho em đấy.

Nhìn lên đồng hồ, bây giờ là tiết cuối rồi. Lumica đang chăm sóc cho tôi, chiếc áo dính đầy máu của tôi được Lumica đem giặt, còn người tôi thì đang mặc một chiếc áo sơ mi khác.

Liếc sang bên kia, tôi giật mình khi thấy Dextra cũng đang nằm ôm bụng:

- Đau quá ... con Loble chó chết ...

- Em thôi đi nha! - Lumica quát - Viết bảng kiểm điểm có chữ kí của phụ huynh, mai nộp cô.

- Em có phải viết không cô?

Lumica cười:

- Em nghĩ sao vậy, em đâu có đánh nhau đâu.

- Cô ấy mạnh quá ... em đánh không nổi ... khụ khụ ... Máu ... - Tôi hoảng sợ khi tôi ho ra máu.

RENG, tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên. Lumica cõng tôi lên lưng:

- Đi về cung điện với chị.

- Vâng ...

Lumica cõng tôi bay về cung điện Ánh Sáng. Còn Dextra, cô ôm bụng bám vào tường đứng dậy:

- Hộc hộc ... đau quá.

- Dextra! Chị có sao không vậy? - Sinestrea bước vào phòng y tế - Để em đỡ chị.

- Tao hỏi mày, thằng đó là ai?

Sinestrea trả lời:

- Nó là ...

- Người yêu của mày đúng không? Tại sao, tại sao mày dám làm thế với tao? Mày nói mày yêu tao mà.

Sinestrea im lặng, cô không nói được lời nào. Dextra cố gặng hỏi nhưng Sinestrea lảng tránh:

- Chị này, trưa nay ăn gì vậy?

*

(Cung điện Mặt Trăng)

Thằng Hải và Nam đến phòng của Lumica:

- Hùng ơi.

- Tụi mày đó hả? - Tôi nói nhưng vẫn còn yếu.

- Tao chép bài cho mày rồi nè. - Nam bảo.

Hải ngồi xuống ghế:

- Để tao giảng bài cho mày nha. - Nói rồi Hải giảng bài hai môn Giáo dục công dân và môn Lịch sử cho tôi. Nó giảng bài rất ân cần, chỗ nào tôi không hiểu nó giảng kĩ đến khi nào tôi thấm thì thôi. Lúc này đây tôi mới nhận ra đám bạn của tôi tốt bụng đến chừng nào.

Thằng Minh và Namz cũng vào, bọn chúng đã nấu cháo cho tôi. Lumica bảo:

- Nó bị thương nặng thế này, ta không biết nó ăn được không.

- Ư ư ... - Tôi vận ma thuật sinh mệnh để chữa thương - Chiều nay mình có công chuyện nữa.

Lumica can:

- Khoan đã, đừng có cố quá!

- Chị nè ... - Minh ghé vào tai Lumica và thì thầm một điều gì đó. Lumica nghe vậy thì rút quyền trượng mặt trăng ra chữa thương phụ tôi.

Nửa giờ sau, tôi đã bình phục hoàn toàn. Hải nhìn tôi:

- Sao mày không chữa thương sớm hơn?

- Không có thời gian, với lại giờ tao đuối lắm rồi.

- Thôi được rồi, mấy đứa ra ngoài hết đi. - Lumica ra lệnh cho đám kia ra khỏi phòng.

Lúc này trong phòng chỉ còn tôi với Lumica. Cô ấy hỏi:

- Nhóc, nhóc thích Sinestrea đúng không?

- Dạ ... - Tôi đỏ mặt.

- Chị Lunar, chồng của chị đi bước nữa rồi đấy.

Tôi ngạc nhiên:

- Ơ ... Lunar còn sống sao?

- Điên! Lunar đã chết trong trận chiến ở thánh địa rồi, hiện đang được chôn cất tại cung điện này. Chẳng qua là mỗi lần nhớ chị, ta lại lấy chiếc nhẫn ra trò chuyện.

Tôi im lặng. Lumica hỏi:

- Đi thăm mộ không? Lâu rồi chị cũng chưa thăm mộ Lunar.

- Vâng. - Tôi gật đầu. Ăn xong tô cháo, cả hai bước ra ngoài nghĩa trang mặt trăng.

Dò tìm một hồi, cả hai tìm được mộ của Lunar. Tôi đứng trước mộ Lunar, rút cây trâm cài tóc ra và nói:

- Đây là cái trâm cài tóc của em, anh đã giữ đúng lời hứa. Sắp tới anh đi bước nữa, em đừng giận anh nha.

Nói rồi tôi đặt tay lên mộ, bất chợt nắp mộ sập cái RẦM khiến tôi giật mình ngã ra đằng sau

- Ớ ớ ...

- Cái gì vậy? - Lumica giật mình - Sao vậy?

- Lunar ... Lunar hiện hồn về ...

Lumica xì một cái:

- Vớ vẩn. Nhìn đi này, gạch bị nứt ra thôi mà. Ủa khoan, mới xây làm sao nứt được? Mà nhìn kĩ lại thì ... Chết rồi!

- Gì vậy chị?

- Mộ của Lunar bị trộm rồi!

Tôi hoảng hốt:

- Gì cơ?

- Nhóc nhìn kĩ đi, vết nứt này không phải vết nứt bình thường, nó thẳng như máy cắt vậy. Có kẻ trộm mộ. Tức thật, mình quên không thăm mộ ...

Thi thể của Lunar đã bị mang đi, trong mộ giờ trống không. Lumica ngay lập tức triệu tập binh lính cử đi tìm kẻ trộm. Tôi ngồi cạnh mộ Lunar và nói:

- Anh sẽ tìm kẻ trộm mộ của em.

- Nhóc, vào trong nghỉ ngơi đi, bọn ta sẽ tìm.

- OK. - Tôi bước vào trong.

Minh hỏi tôi:

- Chiều nay mày đi đâu vậy?

- Trông tiệm net.

- À ... mấy giờ?

Hải chen vào:

- 2 giờ chiều nha, làm tới tối.

- Không được! Mấy đứa phải tập luyện chứ.

- Em sẽ tự tập một mình, chị cứ yên tâm.

Lumica bảo:

- Tự tập cũng được, nhưng cuối tuần nhớ đến đây trả bài.

- Vâng.