Liên quân Mobile: Du hành Athanor (Quyển 2)

Chương 45: (Éo Nghĩ Ra Tiêu Đề)




Tôi đập cửa kêu lớn:

- Cô Lill! Cô có sao không?

Không một ai trả lời. Tôi định hóa móng tay bẻ khóa vào trong nhưng nếu xâm nhập gia cư bất hợp pháp thì lại có chuyện nên tôi quyết định gọi cho tổ trưởng tổ dân phố Toro đến.

Đi cùng ông ta có cả Lữ Bố và một số anh em trong tổ dân phố. Toro hỏi:

- Có việc gì?

- Trong này vừa có người bị ... bị sao ta ...

- Cậu cứ bình tĩnh mà trình bày sự việc.

Tôi kể lại toàn bộ những gì đã diễn ra nãy giờ. Toro nghe vậy thì quyết định phá khóa để vào trong. Khóa ở bên ngoài cổng thì dễ, nhưng khóa ở trong thì là một câu chuyện khác.

Ở trong cửa không khóa ngoài nhưng theo tôi đoán thì nó được khóa trong. Tôi không biết khóa trong nó được cấu tạo như thế nào nhưng nó rất chắc chắn. Các anh em trong tổ ra sức phá nhưng không xi nhê.

Toro hỏi:

- Cậu tìm ai trong nhà này?

- Tôi tìm Zata.

Sau một hồi đập, các anh em trong tổ ngồi bệt xuống mà thở vì đập không nổi nữa. Tôi tặc lưỡi:

- Mệt thật. Để tôi thử xem.

- Cậu làm được chứ?

Tôi tạo một thanh kiếm gỗ. Vừa xuất hiện, Lữ Bố đã cười:

- Đồ kim loại còn đập không nổi, gỗ sao có tuổi?

Nhưng diễn biến sau đó khiến mọi người bất ngờ, thanh kiếm xé toạc cánh cửa theo cái khe ở chính giữa. Lúc này đây, mọi người mới rõ vì sao nãy giờ đập cửa mà không nổi. Zata thiết kế chừng mười lăm cái khóa kim loại khóa từ trên xuống dưới của cánh cửa. Tôi lẩm bẩm:

- Bộ tên này cãi nhau với thằng nào trên mạng mà bị phát hiện địa chỉ hay sao vậy?

Lữ Bố hỏi:

- Cậu làm thế nào mà hay vậy?

- Tôi truyền ma thuật đã được mài sắc vào thanh kiếm thôi.

Trong nhà, Lill đang nằm sấp dưới sàn. Toro tiến đến xem thử, cô ấy còn sống. Có vẻ như cô ấy bị đánh bởi một thứ gì đó không xác định, xung quanh thì đồ đạc bị xáo trộn cả.

Các đồng chí trong tổ dân phố chia nhau ra tìm Zata. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng mọi người đã phát hiện ra cậu ta đang cố thủ ở tầng hai.

Khi tôi vô tình mở cánh cửa tầng hai, Zata bay ra rồi tung Vòi rồng khiến tôi bị hất lên cao. Chưa kịp định thần, cậu ta tung Ưng gào rồi dùng Thiên dực bay lên không trung tấn công tôi.

- Mộc cầu khiên! - Tôi dựng một quả cầu gỗ lớn để chặn sát thương. Tuy nhiên, quả cầu này không thể che chắn được tất cả sát thương, tôi dính một mớ.

Toro và Lữ Bố ập vào giữ chặt Zata lại. Tôi tiến tới nói ngay:

- Hành vi phạm pháp của cậu đã bị tôi phát hiện rồi.

- Cái gì? Tôi phạm pháp gì?

- Đánh người gây thương tích. Cậu đánh Lill. Hãy nhìn đi, xung quanh đồ đạc bay tứ tung cả lên. Bên dưới phòng khách thì đồ đạc cũng tương tự, chứng tỏ cách thức đánh là giống nhau.

Zata quát:

- Vớ vẩn! Biết đâu là kẻ trộm thì sao?

- Cậu mới vớ vẩn. Cửa nhà cậu khóa 16 ổ, vô kiểu gì? Hơn nữa, nếu có kẻ đột nhập từ hướng khác sẽ có dấu vết gì đó. Chúng tôi đã cho người đi kiểm tra và không tìm được bất kì dấu vết gì.

Có vẻ như Zata không muốn cãi gì nữa cho mình và nhận lỗi. Do vụ việc không lớn nên cậu ta chỉ bị phạt hành chính, may cho tôi.

- Ê, tui cần ông gấp đó.

- Tui hả? Gặp tui làm gì?

- Đi làm đơn kháng cáo chứ gì, vụ đội tuyển của mình bị tước huy chương đó.

Cậu ta à một tiếng rồi bảo:

- OK, để tui đi.

- Qua trường, thằng Hải chờ ở đó đấy.

Cả hai lên xe trượt điện và phóng qua trường. Vừa đi, tôi vừa hỏi:

- Ông làm gì mà khóa cửa lắm vậy?

- Tui không muốn bị tịch thu huy chương.

- À ...

Thật sự thì tôi chưa có nhận thông báo của ban tổ chức là trả lại huy chương hay gì nhưng việc đó không quan trọng bằng việc đi kháng cáo. Đến trường, tôi đưa Zata vào trong phòng để viết đơn. Tôi và Hải ngồi đợi.

Thủ tục làm đơn kháng cáo không quá phức tạp nên chỉ mất chừng 30 phút là đã xong xuôi, chỉ cần chờ xét xử mà thôi. Cả ba bước ra rồi lại không biết làm gì bởi không có môn nào mà ba đứa đã đăng kí được tổ chức vào lúc này.

Chợt Hải hỏi tôi:

- Sinestrea đâu?

- Cô ấy đi cổ vũ Dextra thi đấu điền kinh rồi.

- Tụi mình cũng đến đó đi.

Thế là cả ba quyết định đến sân điền kinh, tôi đến đúng vị trí của Sinestrea và ngồi cạnh cô ấy.

- Anh Hùng? Mọi người sao lại đến đây vậy?

- Cổ vũ chứ làm gì, dù sao thì Dextra cũng là bạn cùng lớp mà. - Zata.

- Mà bộ ... ông là con gái thật hả?

Zata quát:

- Làm gì có chuyện đó chứ!

- Nhưng nếu như vậy thì tại sao ủy ban đại hội lại cáo buộc như thế được! Khó hiểu.

Hải hỏi:

- Dextra làm được gì rồi? Nghe thằng Hùng nổ là nó giành vàng đấy.

- Vàng khỉ mốc, sắt còn không có nữa. Chị Dextra bỏ cuộc môn chạy 1500 mét vì ... bị tiêu chảy.

Tôi ngạc nhiên:

- Thiệt hả?

- Phải. Chị ấy giành hạng 1 ở vòng loại nhưng bỏ cuộc vòng chung kết, thành ra chẳng có cái huy chương nào.

- Chán vậy ...

Ngay lúc này, Dextra tiến lên khán đài mà tay còn ôm cái bụng:

- Tổ cha nó, sáng ăn trúng cái gì không biết nữa. Đau bụng muốn chết à!

- Chán nhở? - Tôi lẩm bẩm.

- Mà Zata nè, chuyện huy chương sao rồi?

Cậu ta trả lời:

- Kháng cáo rồi, giờ đợi thôi.

- Hiện tại thì còn thằng Nam thi đấu Fifa Online 4 thôi, không biết nó thi đấu như thế nào rồi nhỉ. - Tôi.

- Tên Namz nữa, nó bảo nó đi thi đấu quyền anh gì đấy. - Hải bảo.

Sinestrea lên tiếng:

- Chúng ta đi xem bọn họ thi đấu đi.

- Thôi đi em, chúng ta còn phải tập luyện chuẩn bị cho đấu trường 405 nữa. Theo chị.

Thế là cô ấy đi theo Dextra, tôi chỉ biết nhìn theo mà thở dài. Hải hỏi:

- Sao mày không đi theo?

- ... - Tôi không biết trả lời như thế nào.

- Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi.

Bọn tôi đến tiệm net để theo dõi trực tiếp thằng Nam thi đấu. FO4 này là môn tổ chức ao làng nên không có các tuyển thủ quốc tế. Với sự lão luyện của mình, thằng Nam băng băng tiến đến trận chung kết sau khi hủy diệt các đối thủ của mình. Cụ thể, Nam hủy diệt tuyển thủ Jiro với tỉ số 13 - 0; đánh bại Alice với tỉ số 4 - 1; hạ gục Nakroth với tỉ số 3 - 2. Đặc biệt, trong trận bán kết với chủ quán Liliana, Nam đá chơi chơi nhưng cũng ghi 6 bàn và kết thúc trận đấu với tỉ số 6 - 1.

Đối thủ của thằng Nam trong trận chung kết là Omen - một tuyển thủ mà tôi không thể xác định rõ là giỏi hay không. Nhưng tôi nhớ cái hồi mà dự World Cup, Omen đã đá thắng Hải nhờ một chiến thuật dị.

Tuy nhiên, điều tôi không ngờ nhất đẫ diễn ra khi thằng Nam chơi một chiến thuật cũng dị không kém. Nó đẩy 8 cầu thủ của tuyển Việt Nam lên đá tiền đạo chừa mỗi Duy Mạnh và Đình Trọng ở sân nhà làm hậu vệ. Tôi lẩm bẩm:

- Thằng này đá ghê quá nên sung này, thua cái tao cười.

- Nó đá giỏi không?

- Giỏi chứ, tao đá với nó toàn thua thôi.

Zata trầm trồ:

- Ghê vậy?

- Ghê khỉ gì, tui đá như cù loi, kĩ thuật cơ bản còn chưa nắm hết đây này.

Omen vừa nhìn thấy đội hình của thằng Nam thì đã mắt tròn mắt dẹt:

- Nani?

Trận đấu đã được bắt đầu. Thằng Nam chơi chiến thuật dị do đó có vẻ nó lấn lướt giai đoạn đầu hơn. Nam không vội triển khai tấn công mà đá giữ bóng ở giữa sân, điều này dễ hiểu bởi với đội hình dị như thế này mất bóng là chết.

Sở hữu bóng nhiều nhưng số pha dứt điểm được của Nam chỉ là 2 bởi Omen không phải một con gà. Omen chơi phản công nhanh nhưng hầu hết các pha bóng đều bị chặn lại bởi hai trung vệ của Việt Nam.

- Chọc khe nè! - Omen hô lên.

- Thôi chết ... - Nam.

Một đường bóng chọc khe chảy nước lênh láng đánh sập hàng phòng ngự của Nam, tiền đạo Baloteli của Omen thoát xuống đưa bóng vào góc chết hạ gục thủ môn Đặng Văn Lâm. Omen vỗ tay ăn mừng, nhìn mặt cậu ta có vẻ khoái chí lắm.

- Chiến thuật dị hả mậy! 1 - 0 rồi đó.

Thằng Nam không nói gì. Tôi cứ nghĩ nó sẽ chỉnh lại đội hình bình thường nhưng không, nó vẫn chơi sơ đồ 1 - 1 - 8 y như ban đầu.

Có vẻ như sau bàn thua, thằng Nam bắt đầu tập trung nghiêm túc lại. Nó bắt đầu dẫn bóng từ từ tấn công sân nhà của Omen. Liên tục là những pha ban bật nhuần nhuyễn. Tôi kinh ngạc:

- Ồ, thằng này ghê à nha.

Hải bảo:

- Tao chơi PES cũng làm được vậy.

Bóng đến chân Công Phượng. Sút! Oh shit! Bóng đi ra ngoài. Tôi thấy thằng Nam khá là tiếc nuối trong tình huống vừa rồi, bản thân tôi cũng như vậy bởi đó là một tình huống ngon ăn, bỏ lỡ thì quá uổng.

Tuy vậy, Nam không tiếc nuối quá lâu bởi ...