Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 44: Rồi Có Một Ngày Cô Nhất Định Sẽ Hối Hận




“Buông… buông ra…”

Cô không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ thấy được đáy mắt lạnh ngắt cùng nét bi thương đang dần tản ra. Ánh mắt giống như nhấn chìm cô xuống địa ngục tăm tối.

“Anh Ngôn!”

Trạch Lôi nhận ra điều bất thường liền hét lên một tiếng, tức tốc lao tới, đẩy mạnh Hiểu Tinh ra.

Hành động này khiến cô trượt khỏi tay An Mạc Ngôn, mất thăng bằng mà ngã xuống đường, con dao nhuốm máu trên tay theo đó cũng rơi xuống, tạo thành âm thanh ớn lạnh.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thần trí Trạch Lôi không khỏi chấn động.

“Anh… anh Ngôn…”

“Anh Ngôn bị thương rồi!”

Hắn sau đó hét lên một tiếng, rồi nhanh chóng dùng khăn ấn chặt lấy miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của An Mạc Ngôn. Ánh mắt nhìn Hiểu Tinh tràn ngập sự tức giận.

“Cô bị điên rồi hả? Tại sao lại ra tay với anh Ngôn, cô có biết anh ấy sắp phải…”

“Trạch Lôi đi thôi! Nếu không sẽ lỡ mất giờ bay.” An Mạc Ngôn bất ngờ cắt ngang lời hắn.

“Anh Ngôn, anh nói gì vậy? Anh phải đến bệnh viện đã, anh không thấy vết thương đang chảy máu sao?” Lần đầu tiên Trạch Lôi dám lớn tiếng cãi lại hắn như vậy.

“Như thế sẽ không kịp.”

“Ngôn! Câu đừng ngang bướng, trước hết phải đến bệnh viện xử lý vết thương đã.” Tần Tử Hoa cũng nhanh chóng xuất hiện, lên tiếng ngăn cản.

“Nhưng mà…”

“Tôi điều chuyên cơ cho cậu.”

Lời Tần Tử Hoa nói ra không chỉ là một lời khuyên mà còn là một mệnh lệnh đối với An Mạc Ngôn, cho nên hắn không thể không nghe theo.

Ngay sau đó Trạch Lôi nhanh chóng đưa An Mạc Ngôn lên xe rời đi.

Ánh đèn bên đường dần dần bị bóng đêm bao phủ, tạo thành một màu vàng nhạt âm ấm.

Sườn mặt cương nghị của Tần Tử Hoa đột nhiên trở nên vặn vẹo, dáng vẻ khiến người ta không khỏi run rẩy.

Hiểu Tinh tựa như không còn chút sức lực nào để đứng dậy, cũng như không dám ngẩng đầu đối diện với hắn, cô cứ vậy tuyệt vọng nói:



“Muốn giết tôi thế nào thì ra tay đi! Dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi…”

Không gian rộng lớn bỗng chốc rơi vào trong tĩnh lặng, một cơn gió thổi qua cũng không có, cảm giác như rất lâu sau Tần Tử Hoa mới chịu lên tiếng, âm thanh trầm thấp đầy nặng nề:

“Cô Hà, rồi có một ngày cô nhất định sẽ hối hận vì hành động này của mình.”

Cô hơi ngẩng đầu, trực tiếp nhìn hắn: “Hối hận ư? Đúng vậy! Tôi hối hận vì ban nãy đã không một dao đâm chết anh ta.”

Tần Tử Hoa thở dài một tiếng đau lòng, ngữ khí trong phút chốc trở nên cay nghiệt:

“Tôi thấy thật đáng thương cho Mạc Ngôn, rốt cuộc là vẫn không nỡ đụng đến cô, nếu tôi mà là cậu ta thì ngay khi gặp lại thôi, tôi đã cho Hà gia các người tán gia bại sản, tha phương cầu thực rồi.”

“Anh và anh ta cũng có khác gì nhau đâu? Đều là loại người máu lạnh vô tình…” Mi tâm cô nhíu chặt, đầy căm phẫn.

“Máu lạnh vô tình? Câu này nên dành cho cô mới phải.” Hắn cười mỉa mai.

“Tôi thì sao? Tôi thì làm gì được anh ta chứ? Rốt cuộc thì cha mẹ tôi đắc tội gì mà khiến anh ta phải đuổi cùng giết tận như vậy?”

Đáy mắt Tần Tử Hoa loé lên một tia sắc bén: “Cô cho rằng Mạc Ngôn hãm hại cha cô?”

“Điều đó còn không phải hay sao?” Khoé miệng cô cong nhẹ, lời nói giống như một câu khẳng định xót xa.

“Tôi cam đoan với cô chuyện này không phải do Mạc Ngôn làm, tính cách cậu ta tôi hiểu rõ nhất. Dù sống trong trong thế giới đầy những cạm bẫy và thủ đoạn nhưng Mặc Ngôn không phải là loại người tâm cơ, sau lưng hãm hại kẻ khác như vậy. Hơn nữa nếu như cậu ta muốn trừng trị ai thì sẽ công khai ra mặt trừng trị, khiến kẻ đó nhất định phải tâm phục khẩu phục.”

“Trừng trị sao? Anh ta xem mình là thánh nhân chắc?” Cô nắm chặt đôi tay, vẻ phẫn nộ.

“Chuyện làm ăn kinh doanh của chúng tôi cô không hiểu được đâu. Cô chỉ cần biết điều này, với danh dự của Tần Tử Hoa, tôi sẽ cho người điều tra chuyện của cha cô. Nhưng cô nhớ rõ, tôi không phải là giúp cô mà là tôi muốn lấy lại công bằng cho Mặc Ngôn thôi.”

“Ai chẳng biết Tần tổng đây tài giỏi, một tay có thể che trời, chuyện đổi trắng thay đen thì có là gì.” Cô chật vật đứng dậy, không khó để nhìn ra ý tứ trong lời nói.

Hắn cười nhạt khinh bỉ:

“Làm sao tài giỏi bằng cô, việc xấu xa mình làm đều thoải mái quên sạch, bảy năm trời vẫn kê cao gối ngủ ngon sống cuộc sống giàu sang hạnh phúc.”

“Anh nói vậy là có ý gì?”

“Thật sự không nhớ?” Hắn nhướng mày châm chọc.

“Bảy năm là sao? Anh đang nói điên khùng cái gì vậy?”



“Vậy tôi hỏi cô, bảy năm trước cô có từng quen biết Mạc Ngôn?”

“An Mạc Ngôn? Tôi và anh ta sao? Vào bảy năm trước…. Không thể nào… tôi không thể nào quen biết anh ta được…” Cô kiên định lắc đầu.

“Cô chắc chứ? Còn việc học chung ở trường Đại học Thượng Hải?” Tần Tử Hoa vẫn ẩn nhẫn tiếp tục.

Cô càng nhấn mạnh: “Không có! Anh chắc chắn là nhầm người rồi! Tôi học xong cấp 3 đã đi Mỹ du học, thì làm sao có thể học chung trường với An Mạc Ngôn được.”

Phải rồi khi đó cô cũng trả lời An Mạc Ngôn thế này, rồi cũng bị hắn cho là nói dối, vậy sự thực hư chuyện này là sao? Phải chăng bọn họ đã nhầm cô với ai đó?

Lời nói của cô làm mày Tần Tử Hoa siết lại, ưng mâu đột nhiên nhíu chặt.

“Nếu cô đã chối bỏ thì chuyện này nên kết thúc ở đây thôi, tôi cũng không còn gì để nói nữa.”

Dứt lời, hắn lạnh lùng bước đi…

“Khoan đã…năm đó tôi đã gặp tai nạn…” Cô bất ngờ hét lớn.

Bước chân Tần Tử Hoa cũng đột ngột dừng lại, hắn chầm chậm xoay người.

Hiểu Tinh nhìn hắn, đôi môi mềm mại vô lực khẽ mở, một vẻ đẹp của sự tuyệt mĩ nhưng thê lương.

“Tôi thật sự không nhớ năm đó đã xảy ra chuyện gì… lúc tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở Mỹ… mẹ tôi nói khi tôi đang trên đường đến dự lễ tốt nghiệp thì xảy ra tai nạn…cho nên một phần kí ức này tôi không thể nào nhớ được.”

“Nói như vậy những chuyện năm đó cô đều quên sạch?”

Cô khẽ gật đầu.

“Vậy tôi cho cô hay, bảy năm trước cô và Mạc Ngôn không những đã học chung trường mà còn là người yêu của nhau nữa, nhưng sau đó cô lại chê gia cảnh cậu ta nghèo nên nhẫn tâm bỏ cậu ta để sang Mỹ du học, còn có An…”

Tần Tử Hoa định nói ra chuyện của An Nguyệt nhưng rồi lại thôi, hắn nghĩ nên để chính miệng An Mạc Ngôn nói với cô thì tốt hơn.

Nghe mỗi lời Tần Tử Hoa nói Hiểu Tinh như không tin vào tai mình, cô nắm chặt hai bàn tay, liên tục lắc đầu.

“Anh nói dối! Tôi và An Mạc Ngôn không thể nào… không thể nào…”

“Cô Hà, tôi chỉ là một người ngoài cuộc, chưa từng chứng kiến sự việc năm đó, nên nếu tôi có nói ra sự thật thì chưa chắc cô đã tin. Chi bằng cô về nói chuyện với Hà phu nhân một chuyến, hỏi xem năm đó tại sao lại đưa cô sang Mỹ? Tại sao lại nói dối cô chuyện tai nạn? Và còn… những việc xấu xa mà cô và cha mẹ cô đã làm… một chi tiết cũng đừng bỏ sót.”

Nói đến đây Tần Tử Hoa cúi người nhặt con dao dính máu đặt vào bàn tay đang run run của cô, giọng trầm thấp mang theo sát khí giết người:

“Cô nên cảm ơn vì nhát dao kia không vào chỗ hiểm, bằng không Mặc Ngôn xảy ra chuyện gì, tôi cho Hà gia các người đồng quy vu tận.”