Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 5: Một Ngày Không Thề Không Hẹn Vẫn Tái Ngộ




2 Tuần trước.

Cuộc gặp gỡ sau 7 năm của An Mạc Ngôn và Hiểu Tinh.

Thượng Hải 21 giờ 10 phút.

Chiếc xe màu đen sang trọng dừng ngay trước cửa lớn khách sạn Diamond, nơi đang diễn ra buổi tiệc của giới thượng lưu giàu có.

Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông điển trai trong bộ âu phục lịch lãm, người đàn ông này là Sở Thành Hoàng, Kiểm sát viên nổi tiếng của Viện kiểm sát nhân dân tối cao. Kế bên cạnh là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô ấy chính là vị hôn phu của hắn, Hà Hiểu Tinh.

Hai người họ vừa bước vào sảnh của tầng 28, lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Vốn dĩ Sở gia là một gia tộc lớn, mấy đời đều nắm giữ những vị trí quan trọng ở Uỷ ban giám sát quốc gia. Trong khi đó Sở Thành Hoàng lại là một Kiểm Sát Viên trẻ tuổi đầy tài năng, bản lĩnh.

Phải nói đến một tháng trước, trong lúc trả lời phỏng vấn, khi được hỏi về chuyện tình cảm cá nhân. Đột nhiên Sở Thành Hoàng tuyên bố sắp kết hôn, cho biết vị hôn phu của mình vừa trở về từ Mỹ, dự định tháng 9 tới bọn họ sẽ chính thức về chung một nhà.

Tin tức này đã trở thành đề tài nóng bỏng suốt một tuần, nhất là khi có nguồn tin cho hay, người mà Sở Thành Hoàng nhắc đến chính là con gái duy nhất của Thị trưởng thành phố Hà Chí Cường.

Điều này càng khiến đám người thêm phần tò mò, không biết vị tiểu thư này có dung mạo ra sao? Liệu giữa hai người có phải là một cuộc hôn nhân chính trị?

Kết quả hôm nay được tận mắt trông thấy, người phụ nữ mà Sở Thành Hoàng nắm tay đưa vào buổi tiệc, quả khiến người khác phải mở to mắt ngắm nhìn, miệng trầm trồ tán thưởng không ngớt.

Hiểu Tinh xuất hiện như một nàng công chúa yêu kiều, cô mặc một chiếc váy lụa màu đen, bên trên có đính hàng trăm viên ngọc trai nhỏ, hoà cùng hiệu ứng của ánh đèn càng khiến làn da trắng như sứ của cô thêm phần nổi bật.

Như sợ cô cảm thấy không thoải mái, Sở Thành Hoàng liên tục để ý đến từng biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, mọi cử chỉ đều hết sức ân cần, chu đáo.

Đám người ở đó đều có thể nhìn ra, cái cách mà Kiểm sát viên này nâng niu vợ chưa cưới của mình, đủ biết là anh yêu cô đến nhường nào.

Lúc này không khí buổi tiệc có phần huyên náo hơn, xen giữa bản Romance nhẹ nhàng còn vang lên tiếng cười nói vô cùng vui vẻ. Hiểu Tinh khẽ chớp đôi mi cong diễm lệ, đảo mắt nhìn quanh một vòng, sau khi thấy Sở Thành Hoàng đang trò chuyện cùng mấy vị chính khách thì chầm chậm cầm lấy ly Armentino, bước ra ban công bên ngoài.

Vốn dĩ cô không thích đến những nơi như thế này, nó luôn khiến cô có cảm giác rất ngột ngạt và khó chịu. Nếu không phải vì mẹ cô năm lần bảy lượt gọi điện thúc ép, cô nhất định sẽ kiếm cớ từ chối.

Vừa bước qua cửa phụ, tâm trạng Hiểu Tinh đã có sự thay đổi rõ rệt. Quả nhiên không gian yên tĩnh này mới chính là điều cô cần.

Ban công trực tiếp nhìn thẳng ra bến Thượng Hải, càng về đêm càng mang màu sắc lộng lẫy, sa hoa, nhưng không hề mất đi vẻ thơ mộng, lãng mạn vốn có của nó.

Hiểu Tinh từ từ chống tay lên thành lan can bằng đá hoa cương, thoải mái hít thở cơn gió man mát từ ngoài biển thổi vào.

Cô không còn nhớ rõ lần cuối được ngắm bến Thượng Hải là khi nào, có lẽ là trước lúc cô sang Mỹ du học, hoặc cũng có thể là sau khi cô tốt nghiệp cấp 3, cô thật sự không thể nhớ nỗi…

“Tách”

Một âm thanh sắc lạnh bất chợt vang lên.

Hiểu Tinh có chút giật mình, theo phản xạ nghiêng đầu nhìn sang.

Cách chỗ cô đứng không xa, ngay ở góc cua, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông với dáng vẻ đạo mạo, cao lớn. Anh ta thong thả đứng đó, trên tay cầm theo chiếc bật lửa phát sáng. Phía đối diện còn có một người đàn ông đã ngoài tuổi tứ tuần, dáng vẻ có phần khép nép, sợ sệt.

Nhìn từ góc nghiêng này, sống mũi cao thẳng cùng xương quai hàm nam tính tuyệt nhiên trở thành điểm câu dẫn hoàn hảo. Anh ta diện một bộ vest đen, điều lạ là lại chọn áo sơ mi bên trong trùng màu, cùng với phong thái trầm lặng liền tạo nên nét lạnh lùng đầy mị hoặc.

Cô không nghe rõ người đàn ông kia nói gì, chỉ thấy sau khi quệt vội đi giọt mồ hôi trên trán, gương mặt ông ta càng thêm phần khẩn trương. Tuy vậy, người kia thì ngược lại. Anh ta thong thả châm một điếu thuốc, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Những tưởng bọn họ cũng như cô, không thích trò chuyện ở nơi ồn ào, huyên náo. Nhưng sự thật là cô đã nhầm, bởi diễn biến phía sau kia lại chính là màn mở đầu cho một cảnh tượng kinh hoàng.

Chỉ trong tích tắc, anh ta đột nhiên di chuyển về phía trước khiến người đàn ông rơi vào trạng thái hoảng sợ, hai chân luống cuống theo đó lùi về sau.

Hành động nhanh đến mức Hiểu Tinh còn chưa kịp định thần, đã thấy phía bên đó chỉ còn lại một khoảng trống, người đàn ông già kia đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Toàn thân Hiểu Tinh trở nên căng cứng, tim đập nhanh một cách dồn dập.

Tuy nhiên không có tiếng động nào vang lên.

Rất may là trong lúc rơi xuống người đàn ông đã nhanh tay bám được vào mép đá, tuy vậy tính mạng lại trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Y như người vừa từ cõi chết trở về, Hiểu Tinh kinh hãi mở to đôi mắt, nhìn bóng dáng cao lớn bất ngờ nhảy lên thành lan can.

Cô muốn chạy tới, hoặc chí ít là la lên, nhưng cơ thể cứ như là một pho tượng, không thể nào nhúc nhích nổi

Đúng lúc này, hắn bất ngờ nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô.

Giây phút ấy toàn thân Hiểu Tinh như chạm phải luồng điện cao thế.

Đối diện với cô là một khuôn mặt đẹp như tạc tượng, đường nét hoàn hảo như được phác hoạ ra. Sống

mũi cao thẳng, đôi mắt màu đen như viên Hắc Diệu khi toả sáng, đẹp đến mức khiến người đối diện không thể không tham lam ngắm nhìn.

Rồi đột nhiên ánh mắt ấy chuyển sang sắc thái hoàn toàn khác. Giống như muốn có Hắc Diệu thì núi lửa buộc phải phun trào, ánh mắt này của hắn thực muốn thiêu đốt cô thành tro bụi.

CHOANG——..

Ly Armentino trên tay Hiểu Tinh rơi xuống, vỡ tan.

Cô kinh hãi quay đầu bỏ chạy.

Bên trong hội trường rộng lớn, Sở Thành Hoàng sau khi phát hiện ra Hiểu Tinh không còn ở vị trí cũ liền vội vã đi tìm.

Sau khi nhìn thấy cô thất thần đứng một góc, hắn hoảng hốt nắm lấy hai vai cô, gấp rút hỏi:

“Hiểu Tinh em không sao chứ? Khó chịu chỗ nào sao?”

Hiểu Tinh không biết cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ biết lời quan tâm của Sở Thành Hoàng hoàn toàn không đánh tan được sự sợ hãi đang bủa vây lấy cô. Tại sao trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, chỉ một ánh nhìn thôi lại khiến cô kinh hãi đến vậy?

Nó không đơn giản là lời cảnh cáo hay đe doạ, mà cô cảm nhận rõ, ánh mắt đó ẩn chứa sát khí giống như là dành cho kẻ thù vậy.

“Thành Hoàng… em muốn về!”

Gương mặt Sở Thành Hoàng có chút bất ngờ, ngay sau đó hắn cởi áo vest của mình khoác lên người cô, dịu dàng gật đầu: “Được! Chúng ta cùng về!”

Vừa ra đến cửa thì một âm thanh lớn vang lên, kèm theo đó là những tiếng la hét thất thanh.

Sở Thành Hoàng nhanh chóng đem tay áp lấy đầu Hiểu Tinh vào ngực mình, nhằm không để cô thấy cảnh tượng kinh hoàng phía sau.

Tuy nhiên ánh mắt của Hiểu Tinh đã sớm thu lại hình ảnh đó, cô nhận ra ở giữa vũng máu kia chính là người đàn ông ban nãy còn đu bám ở thành lan can.

Đáng sợ hơn nữa là chỉ ít phút sau, kẻ còn lại kia đã ngạo nghễ xuất hiện trước mắt cô.

Toàn thân Hiểu Tinh bất giác run lên. Dù cho kẻ phạm tội là hắn, nhưng khi bị hắn nhìn đến thấu tận tim gan thế này, cô có cảm giác như mình mới là kẻ làm ra chuyện xấu xa vậy.

Khi ấy, An Mặc Ngôn lặng lẽ đưa mắt nhìn theo thân ảnh mỹ lệ vội vã rời đi, khoé miệng tạo thành ý sắc lạnh:

“Hà Hiểu Tinh! Đáng ra từ 7 năm trước, cô nên giống như hắn, chết đi mới phải!”