Liệu Em Có Tồn Tại, Trên Thế Gian Này

Chương 6




Sau cái đêm giá lạnh ta gặp nhau, mở màn cho những ngày hạnh phúc..

Kể từ hôm đó tôi cứ mải mê lục tìm quá khứ nhưng vẫn không nhớ nổi chuyện của 12 năm về trước.

Cho đến khi, trong một lần làm nhiệm vụ..

"Em đã xuất hiện một lần nữa.. đúng chứ?"

Cô ấy khẽ gật đầu tươi cười, ánh mắt chăm chăm nhìn ấm nước sôi trên ngọn lửa bếp.

Tôi lại kể tiếp..

Tại bãi đất trống của hôm đó..

Tôi đang chiến đấu với hai con ma cà rồng lai, lúc sắp hạ được bọn chúng, thì chủ nhân chúng là ma cà rồng thuần chủng xuất hiện tấn công tôi một cách bất ngờ.

Khiến tôi bị thương ở cánh tay, máu không ngừng chảy, bọn chúng thấy máu tôi liền kích thích mà tấn công dồn dập hơn.

Ánh mắt đỏ ngầu của bọn chúng rất đáng sợ, ánh mắt bọn chúng không ngừng ghim vào máu trên cánh tay tôi, với một vẻ mặt rất thèm thuồng..

Tay tôi cũng dần không cử động nổi, và bị dồn vào thế nguy hiểm..

Ngay lúc đứng trên bờ vực của cái chết, em đã xuất hiện.

Một cái gì đó đã chớp nhoáng bay ra cản trước mặt tôi và tấn công bọn chúng.

Em rất nhanh hạ được cả hai tên ma lai.



Tên còn lại trừng mắt với vẻ mặt cực kì tức giận mà lớn tiếng.

"Em gái, em đang làm cái gì vậy?"

Thì ra tên đó là anh trai của em, hèn gì sức mạnh của hắn rất khủng khiếp, khiến tôi khó mà đối phó.

Em đã thờ ơ đáp lời hắn một cách lạnh lùng.

"Người này, anh không được đụng vào!"

Hắn ta cười khinh bỉ liếc nhìn tôi, rồi đanh mặt nhìn vào em với cặp mắt sắc nhọn đầy uy hiếp.

"Không lẽ đây chính là người bạn thuở nhỏ đó sao? Haha.."

Em không thèm đáp lời hắn.

Hắn thì vẫn không chịu buông tha mà bay tới tấn công tôi.

Em cũng không nhượng bộ mà trả đòn kịch liệt.

Màn đấu giữa hai ma cà rồng thuần chủng đúng là đau cả mắt, động tác nhanh đến nỗi khó mà nhìn theo kịp.

Em với hắn đánh nhau được một hồi rồi ngừng lại.

Như hắn vừa nhớ ra điều gì đó mà hừ mạnh, nhìn về phía tôi nói.

"Ta còn có việc, nên hôm nay xem như ngươi may mắn.."

Lời vừa dứt, hắn cũng nhanh phóng đi mất.

Em khi ấy tính bước tới chỗ tôi, nhưng khi nhìn vết thương, máu của tôi cũng khiến em khó chịu, ánh mắt em trở nên kì lạ hơn..

Cũng vì vậy, em cố xua đi ý nghĩ xấu xa trong tâm trí, nén lại bản tính săn mồi của một ma cà rồng và rồi quay mặt bỏ đi chỉ để lại một câu.

"Ju mau về băng bó vết thương đi.."

Em nói xong cũng nhanh chóng biến mất, không đợi tôi kịp phản ứng hay đáp lời.

Bất giác vào cái khoảnh khắc đó, tôi nhìn lại vị trí mà em đứng khi nãy thì thấy có một vỏ kẹo màu sắc sặc sỡ..



Tôi đi tới cúi người xuống nhặt lên, nhìn vào vỏ kẹo.

Như có một luồng sét xẹt ngang qua tâm trí tôi, đánh vỡ đi những vật cản trong tiềm thức.

Vỏ kẹo đó gợi nên một sự quen thuộc gì đó, khiến lòng tôi lúc ấy thắt lại từng cơn..

Cũng vào đêm hôm đó, khi tôi trở về và trị thương, thì liền ngủ, nửa đêm tôi sốt rất cao, tôi cũng mơ thấy kí ức khi tôi 6 tuổi, là trước khi tôi vào tổ chức hai năm..

Tôi vốn là trẻ mồ côi, sống ở cô nhi viện, do ham chơi, nên đi lạc vào trong rừng..

Và trong rừng tôi đã gặp một cô bạn ma cà rồng trạc tuổi mình.

"Đó là lúc Ju đã nhớ ra em."

"Mari! Cô vợ ma cà rồng, bé nhỏ của Ju."

Tôi vui vẻ cười mà hướng nhìn Mari..

Cô ấy có vẻ hơi ngại ngùng cúi mặt nhỏ nhẹ.

"Có phải do mảnh vỏ kẹo Ju nhặt được tại bãi đất trống nên mới dần lấy lại kí ức khi bé.."

Tiếng ấm nước sôi kêu lên ùng ục..

Tôi đổ vào bát mình rồi mang tới bàn, ngồi xuống mà gật đầu nhìn Mari vui vẻ đáp với giọng điệu trêu chọc.

"Đúng là nhờ vỏ kẹo đó. Mà tôi không ngờ em vẫn giữ nó suốt 12 năm.."

Mari hơi đỏ mặt mà xoay người đi..

Tôi cặm cụi ăn bát mì trên bàn..

Cô ấy cũng dần dần quay đầu lại nhìn vào bát mì mà tò mò hỏi.

"Cái đó có ngon không?"

Tôi vừa nhai nhóp nhép vừa gật đầu.

"Ngon lắm luôn."

Cô ấy ghé sát mặt về phía tôi.

"Em cũng muốn thử.."

Tôi trố mắt ngạc nhiên vì vốn ma cà rồng không bao giờ ăn thức ăn của loài người.

Nhưng thấy vẻ mặt đầy khí thế quyết tâm đó, khiến tôi cũng không thể cưỡng lại đành đút cho cô ấy một đũa vào miệng.

Cô ấy vừa nhai vừa nhăn mặt.

Tôi đoán chắc hẳn món ăn rất khủng khiếp đối với cô ấy, nhưng cô ấy nhanh nuốt xuống rồi nhìn tôi mà gượng cười giả vờ như tôi sẽ không nhận ra sự bất thường trên gương mặt đó mà khen.

"Ngon lắm, món này rất ngon luôn."

Tôi đưa tay vò đầu cô ấy, khẽ cười theo.

"Ngốc này, ăn không được thì đừng cố gắng quá."

Cô ấy lại lắc đầu rồi lại đưa mỏ ra như muốn được tôi đút cho ăn tiếp vậy.

Sự dễ thương này đúng là khiến trái tim của tôi muốn tan chảy, nên không kiềm nén được nên liền nhanh đẩy bát mì ra, mà chòm lấy hôn vào môi cô ấy.

Mari rất nhanh đỏ mặt mà rút mặt về lại, yên vị trên ghế ngồi với thái độ bẽn lẽn..

Tôi thấy cô ấy rút mặt về, làm nụ hôn bị gián đoạn mà hơi buồn nhìn về cô ấy.

"Em không thích?"