Năm ấy thị lực của Đào Hiểu Đông rất ổn định, vẫn giữ trong một giai đoạn không phát triển thêm nữa.
Những lúc không đủ sáng thì không thấy rõ đồ vật, dù đã rất chú ý nhưng khó tránh khỏi va chạm, sau đó Thang Sách Ngôn bọc xốp quanh các góc nhọn và cứng của đồ đạc trong nhà.
Thực ra sau khi thích nghi rồi cũng không ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống, chỉ đơn giản là phải chú ý mắt nhiều hơn, mỗi ngày phải bổ sung dưỡng chất cho mắt. Trong nhà có một chuyên gia đầy uy quyền, làm gì cũng nghe người ta, qua thời gian dài không cảm thấy đây là vấn đề gì nữa, bình thường cũng không suy nghĩ nhiều.
Đào Hoài Nam và Trì Sính tốt nghiệp trung học, Đào Hiểu Đông có hai người em giờ chỉ còn mỗi một, Đào Hoài Nam vẫn ở bên cạnh anh, học tâm lý học ở một trường trọng điểm trong thành phố. Cậu không tới trung tâm giáo dục đặc biệt, vì cậu mà Đào Hiểu Đông gửi rất nhiều đơn xin, duyệt từng vòng từng vòng, cuối cùng trường học tuyển cậu vào.
Thang Sách Ngôn và Đào Hiểu Đông ở cùng với cậu, thậm chí Đào Hiểu Đông phải gác công việc trong tay xuống để chăm lo cho cậu trong một thời gian dài. Đào Hoài Nam nhanh chóng trưởng thành, không cần người nắm tay cũng có thể đi đường, cầm cây gậy cho người mù mà trước kia cậu ghét nhất.
Suốt mấy tháng Đào Hoài Nam không nói năng gì, lúc nói chuyện với cậu phần lớn cậu đều không lên tiếng. Cậu chỉ ngồi cố định một vị trí suốt cả buổi, vừa yên tĩnh lại vừa cô độc.
Sau đó có một ngày, cậu cúi người, tựa mặt lên đùi anh trai, lặng lẽ rơi nước mắt, bảo rằng: “Anh à em thương anh lắm.”
Đào Hiểu Đông xoa tóc cậu, nói với cậu rằng: “Anh cũng thương em, mọi người đều thương em.”
Sinh nhật Thang Sách Ngôn năm ấy, Đào Hiểu Đông mang một bộ đồ nghề xăm từ cửa tiệm về nhà.
Tôi hôm đó Đào Hiểu Đông bật đèn, dạng chân ngồi trước gương, dưới ánh mắt của Thang Sách Ngôn, lưu lại một hình xăm trên cơ thể mình.
Ở dưới bụng trở xuống, nơi bằng phẳng và hết sức riêng tư trên cơ thể, lưu lại một con mắt rất đỗi dịu dàng.
Là một hình xăm nho nhỏ.
“Hình này em vẽ lúc nghĩ tới anh.” Đào Hiểu Đông nói với Thang Sách Ngôn, “Lúc đó anh còn chưa là của em, em còn không dám nói chuyện với anh.”
Thang Sách Ngôn nhìn anh khắc từng đường nét lên cơ thể.
“Anh mang lại ánh sáng cho bao nhiêu người như vậy, anh là con mắt của rất nhiều người.” Đào Hiểu Đông hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, cười rằng: “Đáng lý nên dành tặng anh, nhưng với em mà nói anh quá thần thánh.”
Thang Sách Ngôn mỉm cười, Đào Hiểu Đông lại bảo rằng: “Về sau em thích hợp với nó hơn anh, có lẽ sau này em sẽ không nhìn thấy được nữa.”
Thang Sách Ngôn nói sẽ không như vậy đâu.
“Có như vậy hay không cũng không sao, không quan trọng.” Đào Hiểu Đông chạm mắt nhìn với hắn qua gương soi, bảo rằng, “Em giữ lại một con mắt cho anh mãi mãi, một ngày nào đó không được nhìn thấy anh thì vẫn có thể cảm nhận được anh.”
Thang Sách Ngôn bước lại gần, đứng kế bên anh, nhẹ nhàng xoa tóc anh, khẽ nói: “Anh sẽ không để em không nhìn thấy được đâu.”
“Được rồi.” Đào Hiểu Đông gật đầu cười với hắn.
Thang Sách Ngôn không chỉ mang lại ánh sáng dịu dàng cho Đào Hiểu Đông, còn có rất nhiều rất nhiều điều khó diễn tả bằng lời. Hắn giúp quãng đời còn lại của Đào Hiểu Đông mỗi ngày đều an bình, lúc nào cũng tràn ngập niềm vui.
Mùa đông năm ấy Thang Sách Ngôn tới một thành phố phương Bắc để công tác, Đào Hiểu Đông cũng theo cùng.
Thang Sách Ngôn đi làm, Đào Hiểu Đông bắt xe tới một cửa tiệm.
Cánh cửa mở ra, một cậu chàng đầu trọc bóng loáng ngậm kẹo mút đi ra, không buồn nhấc đầu lên: “Hello.”
Đào Hiểu Đông mỉm cười chào: “Hey!”
Cô gái tiếp tân hết sức niềm nở: “Chào buổi sáng, anh có hẹn trước không ạ?”
“Không hẹn trước.” Đào Hiểu Đông bảo, “Thầy Chu có ở đây không?” Cậu chàng đầu trọc đứng trước cửa gọi điện thoại, nghe thấy giọng anh thì ngạc nhiên quay đầu lại, chớp mắt mấy cái, mỉm cười thốt lên “Đậu má”.
“Nói năng kiểu gì đấy, không biết lớn nhỏ gì cả.” Đào Hiểu Đông không biết xấu hổ gọi một tiếng “Con trai”.
“Ai là con trai anh chứ!” Cậu chàng đầu trọc kích động, nhảy bổ lên lưng anh một cái, “Anh lớn hơn em mấy tuổi mà đòi làm cha em, anh muốn làm cha em thì phải hỏi xem đại ca em có bằng lòng không đã!!”
“Đại ca cậu nói không cần cậu từ lâu rồi.” Đào Hiểu Đông búng cái đầu bóng loáng của cậu, “Không có tóc xấu quá.”
Hồi triển lãm hình xăm Đào Hiểu Đông cũng để đầu trọc, không dài không ngắn chẳng bằng cạo sạch đi, khoảng thời gian đó anh vẫn luôn để đầu trọc.
Hai cái đầu trọc bóng loáng ngồi trong khu triển lãm chính, lúc đó không ít người đùa là hai cha con. Khi đó Đào Hiểu Đông cười hỏi: “Tôi già thế cơ à?”
“Ông bốn mươi tới nơi rồi, có con trai cũng không quá đáng.”
Đào Hiểu Đông gật đầu bảo kể cũng đúng, cậu chàng kia không chịu, gào gào mắng chửi tức quá chừng.
“Để cậu làm con anh thì thiệt cho cậu lắm à?” Đào Hiểu Đông đẩy cậu đi vào trong, vừa đi vừa bảo, “Anh đây cũng chẳng thiết tha, ngày nào cũng oang oang như pháo nổ, ầm chết đi được.”
“Đại ca à!” Cậu chàng đầu trọc tên Lục Tiểu Bắc đứng sau lưng anh gọi với, “Đào Hiểu Đông tới rồi!”
Chủ cửa tiệm hình xăm từ trên tầng đi xuống, trông thấy Đào Hiểu Đông còn lấy làm ngạc nhiên, cười hỏi anh: “Tới khi nào vậy?”
“Hôm qua, đi công tác cùng người nhà.” Đào Hiểu Đông nói.
“Thế sao không gọi điện thoại?” Anh chủ Chu đi tới, hai người ôm nhau một chút, vỗ lưng đối phương.
Tuy rằng đã lâu không gặp nhưng không hề có vẻ xa cách, quan hệ thân thiết thể hiện ở đây.
Đào Hiểu Đông ngồi xuống sofa, bảo rằng: “Cũng có phải tôi không tìm được chỗ đâu, tối qua tới muộn quá, tha cho ông.”
“Ở đâu vậy?” Anh chủ Chu hỏi.
Đào Hiểu Đông nói một địa điểm, anh chủ Chu nói: “Ở gần đây.”
“Ừ, bắt xe có mười mấy đồng, không nói tôi cũng quên mất, trả tôi đi.” Đào Hiểu Đông mò tay vào trong túi lấy hóa đơn xe, đưa cho Lục Tiểu Bắc, “Mười lăm, trả lại đi.”
“Em đến là phục anh.” Lục Tiểu Bắc không phản ứng lại anh, cầm tờ hóa đơn co người lại, “Anh có mang hóa đơn khách sạn không thế? Để em trả cho anh một thể?”
“Khách sạn không cần, anh nhà báo cho đơn vị.” Đào Hiểu Đông cười bảo, “Mười lăm, gửi qua wechat anh đi.”
Anh chủ Chu đứng bên cạnh nhìn hai người họ mỉm cười, Lục Tiểu Bắc lườm Đào Hiểu Đông chê anh ki bo không chịu nổi.
Lần này Đào Hiểu Đông không chỉ tới chơi, vừa khéo bàn chuyện hợp tác làm ăn với bạn cũ.
Mấy năm qua Chu Tội không lộ mặt trong giới, thu giá thấp mãi mà không tăng, Đào Hiểu Đông nhìn vào cảm thấy làm vậy là tự hạ thấp bản thân, không coi hình của mình ra gì.
Đào Hiểu Đông cao ngạo không ưa điều này nhất, nếu bá đạo nhất thì phải thu giá cao nhất, tôi đáng giá như vậy một xu cũng không thể thiếu.
Ăn được một nửa, cuối cùng Thang Sách Ngôn cũng xong việc đi tới.
Đào Hiểu Đông đoán chừng hắn sắp tới nơi, đứng dậy bảo: “Tôi xuống tầng một chuyến.”
Thang Sách Ngôn xuống xe trông thấy Đào Hiểu Đông đợi ở cửa ra vào, đi tới hỏi: “Đã nói số phòng cho anh rồi còn xuống đây làm gì?”
Đào Hiểu Đông bảo: “Sợ anh không tìm được em.”
“Em khó tìm thế cơ à?” Thang Sách Ngôn mỉm cười vỗ lưng anh, “Uống rượu à?”
“Uống một chút.”
Hai người cùng lên tầng, trong phòng bao ngoài hai người kia ra còn có thêm một người nữa. Vừa nhìn đã bị bắt mắt, Đào Hiểu Đông không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Lục Tiểu Bắc giới thiệu: “Tiêu Khắc, anh Tiêu của em.” Sau đó quay đầu giới thiệu với đối phương: “Anh Tiêu à đây là Đào Hiểu Đông, lần trước em đi Thượng Hải tham gia triển lãm anh ấy tổ chức, người bên cạnh..” Cái người bên cạnh kia cậu cũng không biết.
Đào Hiểu Đông tiếp lời cậu, cười bảo: “Thang Sách Ngôn, người nhà tôi.”
Hai thợ xăm, một người có người nhà làm giảng viên đại học, một người là bác sĩ, trình độ học vấn quá cao, dáng vẻ đường đường chính chính, tuyệt vời.
Lục Tiểu Bắc lẩm bẩm trong lòng, Đậu Đỏ nhà cậu còn chưa lớn đâu, ai mà chẳng có, khoe cái nỗi gì chứ.
Hai anh người nhà phần tử trí thức đều không uống rượu, người ngồi bên cạnh ngăn cản, còn nhỏ giọng hỏi có đói bụng không, có muốn ăn thêm gì không?
Lục Tiểu Bắc nhìn bên này nhìn bên kia, đảo mắt một vòng, trong lòng hậm hực, lấy điện thoại ra, tựa lưng vào ghế nhắn tin.
―― Đang làm gì thế?
Lâm Tiểu Đậu: Anh à em đang ôn tập, ngày kia thi rồi!
Lâm Tiểu Đậu: Thi môn cuối! Thi xong là được nghỉ rồi nèeee!! Em có thể tới tìm anh nèeeee!
Lục Tiểu Bắc: Hừ, vui thế à?
Lâm Tiểu Đậu: Vângggggggg, nhớ anh lắm á! Anh đợi em nhé!!
Lục Tiểu Bắc cúi đầu nhắn mấy tin, nhìn cậu nhóc hớn hở trả lời tin nhắn, hài lòng, đặt điện thoại xuống tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
Đều chơi hình xăm, ai mà chẳng có người nhà IQ cao chứ.
Giao thừa năm ấy, Đào Hiểu Đông như thường lệ dẫn Đào Hoài Nam tới chỗ ba mẹ Thang Sách Ngôn.
Bây giờ Đào Hiểu Đông cũng đã gọi “Ba mẹ” rồi, Thang Sách Ngôn dặn vậy.
Giữa chừng anh bắt xe tới bệnh viện đưa sủi cảo, Thang Sách Ngôn trông thấy anh, bảo rằng: “Đã bảo em đừng tới rồi, nhỡ có chỗ không bật đèn lại va đập.”
“Em bắt xe tới, không sao đâu.” Đào Hiểu Đông đưa hộp giữ nhiệt cho hắn, cười hì hì bảo rằng: “Tết mà, nhất định phải ăn sủi cảo nhà mình.”
“Có lạnh không?” Thang Sách Ngôn nhìn anh mặc áo cộc tay bên trong chiếc áo choàng, hỏi anh, “Bắt xe tới à?”
“Vẫn ổn, em gọi xe.” Đào Hiểu Đông đứng bên cạnh hắn mấy phút, Thang Sách Ngôn bận rộn, Đào Hiểu Đông nói mấy câu rồi định về.
Thang Sách Ngôn gọi anh lại, xoay người đi về phía phòng trực.
Lúc đi ra hắn nhét bao lì xì vào trong túi áo anh, bao lì xì vuông vức lớn chừng bàn tay.
“Cái gì vậy?” Đào Hiểu Đông hỏi.
Thang Sách Ngôn nói: “Tiền mừng tuổi, người khác có Hiểu Đông nhà anh cũng phải có.”
Đào Hiểu Đông cười tươi roi rói, như một chàng trai trẻ tuổi.
“Đoán được em sẽ tới.” Thang Sách Ngôn cũng cười, khẽ nói, “Dạo này em chẳng nghe lời anh gì cả.”
“Oan cho em quá.” Đào Hiểu Đông chớp mắt, sờ vào bao lì xì trong túi, “Trừ hôm nay ra có ngày nào là em không nghe lời anh đâu.”
“Hôm nay không nghe lời là đủ rồi, em còn muốn thế nào nữa.” Thang Sách Ngôn ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói bên tai anh, “Chúc mừng năm mới, ở nhà đợi anh.”
Đào Hiểu Đông gật đầu xoa xoa bao lì xì trong tay: “Chúc mừng năm mới anh Ngôn nhé, thế em đi ha?”
Thang Sách Ngôn bảo: “Đi đi, đi dưới ánh đèn, đừng đi chỗ quá tối.”
“Biết rồi, yên tâm đi.” Đào Hiểu Đông vẫy tay, mỉm cười chạy đi.
Đào Hiểu Đông vẫn cất bao lì xì Thang Sách Ngôn đưa trong túi, dùng tay ủ ấm. Mãi đến khi ngồi vào trong xe, mới bật đèn trần xe lên, lấy ra nhìn.
Bên trong có một tấm thiệp nhỏ, giữa tấm thiệp kẹp một chiếc nhẫn giản dị.
Trên thiệp có hai hàng chữ Thang Sách Ngôn viết, Đào Hiểu Đông vừa nhìn đã nhận ra.
―― Năm mới, Hiểu Đông phải bình an.―― Còn phải ở bên anh.
Lời tác giả:Đến đây thôi, thực ra chương hôm nay tôi viết coi như phiên ngoại, theo thói quen của tôi nên hoàn từ hai chương trước, sợ mọi người chê quá nhanh nên mới viết thêm hai chương.
Tôi viết một câu chuyện, mọi người đón đọc nó, quá trình giống như cùng nhau đi một đoạn đường, cùng ngắm nhìn phong cảnh ở một chỗ, có chung một câu chuyện, rất lãng mạn cũng rất thỏa lòng. Bộ này rất nhẹ nhàng, cá nhân tôi rất thích hai người anh, hy vọng họ trong câu chuyện và chúng ta ở đây đều viên mãn.
Bộ sau sẽ về Khổ ca và Tiểu Nam, “Chó dữ năm xưa” trong mục lục.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt chặng đường này, hẹn gặp lại.