Liễu Tướng Quân

Chương 17: Suy nghĩ của Chu Quách




Liễu Trường Lệnh thay một bộ y phục nho nhã xanh nhạt thêu hạc trắng, trên viền cổ áo có một đóa hoa trà nhỏ được thêu chìm một cách tinh tế. Chất vải mềm mại tôn lên nét phong nhã trong từng chuyển động. Kim quan trên đầu lấy hình ảnh hạc trắng làm chủ đạo, hai cánh ôm sát hai bên tóc vừa tôn lên khí chất anh tuấn, vừa thể hiện sự tinh tế trong cách phối y phục, lại giữ được đặc trưng của người phương Nam An Hà, không những không có vẻ khoe khoang mà còn giữ được nét quyền quý, khí chất con cháu thế gia.

Liễu Trường Lệnh dẫn đầu, mang bộ dạng ngông cuồng đến trước cửa phòng của Đại tổng quản, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Với khí thế này, người ngoài không biết còn tưởng hắn đang đi giết người nữa. Bên trong, Đại tổng quản chỉ mặc trung y bị hai hộ vệ Liễu gia chế trụ, vẻ mặt vô cùng hoang mang. Thấy Liễu Trường Lệnh mang bộ mặt đằng đằng sát khí vào liền biết sự việc có gì đó không ổn rồi, nhưng vẫn hướng Liễu Trường Lệnh chất vấn: "Thế tử làm vậy là có ý gì? Vừa thấy huyên náo, ta liền bảo thị vệ đến bảo vệ Thế tử, ngược lại Thế tử cho người đến bắt ta, rốt cuộc Thế tử muốn làm gì?"

Liễu Trường Lệnh phất tay cho hộ vệ mang một chiếc khay phủ vải đỏ đến trước mặt Đại tổng quản, bản thân thì tự nhiên ngồi xuống tự rót trà uống, vừa cười cười nhìn Đại tổng quản vừa nói: "Đại tổng quản Nội thị Chu Quách - đại hồng nhân bên cạnh đương kim Hoàng thượng nổi tiếng làm việc chu đáo nhanh gọn, phụng lệnh vượt đường xa từ Nội Đình đến Bình Nguyên đón con trai độc nhất của Định Quốc An công Liễu gia Liễu Trường Minh là Thế tử Liễu Trường Lệnh về Nội Đình ôn văn luyện võ. Đoàn tuyên chỉ dùng khoái mã gấp rút vượt đường núi, băng qua đầm lầy rút ngắn thời gian hết mức có thể, chưa đến mười ngày đã đi đoạn đường của hơn ba mươi ngày. Lưu lại Liễu phủ năm ngày dưỡng sức, sau đó cùng Thế tử lên đường về Nội Đình bằng đường lớn. Khua chiêng gióng trống báo cho tất cả mọi người biết Liễu gia đã đưa con tin về Nội Đình rồi, ép những gia tộc nhỏ bé hơn cũng phải ngậm miệng lại rồi đưa con tin ra. Hành trình về Nội Đình xuất phát từ Liễu phủ ở thành Bình Nguyên, đi qua Bình Hòa, Nguyên Hòa, Nguyên Dương, vượt sông Châu Nguyên vào Từ Phức, Từ An, Từ Hải, sau đó xuôi dòng Hà Minh Uyển vào Nội Đình. Vậy mà gót chân ta chỉ vừa ra khỏi Bình Nguyên thành, cũng chưa kịp vào Bình Hòa nữa thì ngài đây đã cho thị vệ cảnh nội đến ám sát ta rồi, ngài vội vàng đến thế sao Đại tổng quản?"

Liễu Trường Lệnh hớp nhẹ một ngụm nước, tay đặt ám khí lên bàn rồi tiếp tục dùng giọng điệu đều đều thẳng tắp nói tiếp: "Không biết thực sự đây là ý của ai nữa? Lộ tuyến trở về này là Hoàng thượng vạch ra, nói là sẽ bảo vệ ta về đến Nội Đình an toàn không mất một sợi tóc. Là có người biết trước lộ tuyến mua chuộc thích khách chờ sẵn, hay là người bên cạnh lợi dụng ngoại ô muốn giết bản Thế tử, hoặc là vốn dĩ chẳng có cái lộ tuyến nào được vạch ra cho tới đích đến cả?"

Đại tổng quản hơi bất ngờ trước thái độ của Liễu Trường Lệnh, khí thế tỏa ra từ người hắn dường như đã được ngưng tụ lại thành những mũi nhọn bắn về phía ông. Thời điểm này ông mới chân chính nhận ra, dù Liễu Trường Lệnh có vô dụng ăn chơi đến thế nào, có nghênh ngang bướng bỉnh bao nhiêu thì xuất thân của hắn cũng là từ tướng phủ mà ra, sát khí lẫn quý khí đã thâm nhập vào xương cốt máu huyết từ khi hắn được sinh ra rồi, ít hoặc nhiều cũng không thể so sánh đồng dạng với những công tử mặt trắng ở Nội Đình được. Cũng cùng là thế gia, cũng cùng dạng dựa vào gia tộc, nhưng phẩm cách gia tộc phía sau cũng sẽ dưỡng thành khí thế chi tử khác nhau. Dù sao thì từ khi tiếp nhận Liễu gia quân, một chân Liễu Trường Minh đặt xuống Bình Nguyên thì Bình Nguyên vẫn vững như bàn thạch, hơn hai mươi năm đối mặt với dị quốc tại một địa điểm sầm uất giao thoa nhiều thứ văn hóa mà chưa từng có ai bắt được lỗi sai của ông. Thậm chí khi triều đình hiện tại đã bị chia năm xẻ bảy, các thế lực lớn nhỏ ra sức chèn ép nhau thì ba chữ Định Quốc An vẫn hiên ngang đứng đó, vẫn ngang nhiên giữ thế trung lập không nghiêng về bên nào mà cũng không có bên nào dám chèn ép Liễu gia. Có thể thấy hai chữ Quốc công này không đơn giản chỉ là gọi cho đẹp thôi.

Trước những lời nói nhọn như dao của Liễu Trường Lệnh, Đại tổng quản vô hình cảm thấy có chút khó thở, hơi lắp bắp trả lời: "Thế tử, chuyện này nhất định là có người tiết lộ lộ tuyến, hoặc là.. hoặc là phản tặc cố ý muốn khiêu khích tạo ra bất hòa giữa triều đình và Định Quốc An phủ. Lão nô.. lão nô nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho Thế tử và Quốc công lời giải thích hợp lý nhất."

"Không cần đâu." - Liễu Trường Lệnh đứng lên đi về phía Đại tổng quản, ngón tay tinh xảo hữu lực dứt khoát lật tấm vải đỏ lên. Trên khay là một số bộ phận cơ thể bị cắt rời máu tươi nhầy nhụa khiến Đại tổng quản vừa nhìn liền muốn nôn ngay, nhưng Liễu Trường Lệnh lại bật cười cầm lấy con dao cán vàng trên khay vừa khẽ lật qua lật lại một con mắt vừa nói với giọng cợt nhã: "Chu đại tổng quản, ngài nhìn xem người của ta đã bắt được thích khách rồi này, có điều.. ta lại thấy tên thích khách này hơi quen, ngài nhìn xem có quen biết với hắn không?"