Liễu Tướng Quân

Chương 8: Mời Rượu




Trong Hoa Uyển Các, các món ăn thơm nóng được bày biện đẹp mắt. Trên bàn có hơn phân nửa là đặc sản của phương Nam, chủ yếu vẫn là đồ nướng cay nồng nóng hổi. Đại tổng quản gắp lấy gắp để ăn ngấu nghiến bất chấp hình tượng, thậm chí ống tay áo còn kéo lên cao để tiện xé đùi dê nướng.

Nói đi cũng phải nói lại, hơn ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên ông phải chịu cảnh đói ăn lương khô, khát uống nước lã trên lưng ngựa như vầy. Gần hết đời người làm hạ nhân phục vụ người khác, nhưng cũng là cẩm y ngọc thực ba bữa đầy đủ không thiếu thứ gì, bây giờ nếm qua khổ sở này đúng là làm khó ông quá, không thể chịu đựng thêm được nữa. Nếu không phải chuyện đưa Thế tử về Nội Đình quá quan trọng, làm sao Hoàng thượng lại phái ông gấp rút lên đường như thế chứ?

Nhớ lại ngày đó, Nam hầu Tỵ Sung Quốc đang đêm bí mật nhập cung gặp riêng Hoàng đế An Hà, sau một nén nhang liền vội vã rời đi. Từ sau khi gặp Nam hầu Hãn Nhĩ Ba Lan Tư, trong ba ngày Hoàng đế không thượng triều, không gặp quần thần quan lại, không ngủ nghỉ nhốt mình trong tẩm cung. Cuối cùng là vội vã ban ra một đạo thánh chỉ giam lỏng toàn bộ công tử thế gia trong Nội Đình với lý do dạy dỗ bồi dưỡng hiền tài đời kế tiếp, giết sạch những người hôm đó nhìn thấy Nam hầu vào cung.

Người nào chứng kiến cũng sẽ rõ ràng Nam hầu và Hoàng đế đã đạt thành giao dịch bí mật nào đó, nếu không cũng là Nam hầu mang đến tin tức gì đó khiến Hoàng đế lo ngại đề phòng Liễu gia. Biên giới Đông Nam của Từ Ức và Bình Nguyên giáp với Nam Tỵ Sung Quốc, được ngăn cách bởi dãy Tấn Hùng và Đả Dương Quan, vừa vặn hai địa phương này lại nằm trong sự quản hạt của Định Quốc An công, Hoàng đế không có tính toán một chút cũng rất khó yên lòng.

Bao đời Đế vương An Hà bình định giang sơn cũng đều có máu xương và tính mạng của Liễu gia nâng đỡ. Đời Đế vương đầu tiên ngồi lên ngai vị lập ra An Hà quốc, lấy niên hiệu là Sơ Nguyên khởi đầu một triều đại mới, Liễu gia – Liễu Tánh Bạch đã hi sinh năm người con trai cho cuộc chiến khẳng định chủ quyền An Hà, giành lấy vị trí trung tâm lục địa đầy gian nan, cuối cùng toàn gia nhà họ Liễu chỉ còn lại đứa con trai bốn tuổi, giữ lấy hương hỏa nhà dòng họ.

Ngày đăng cơ của vị Hoàng đế khai quốc, Liễu Tánh Bạch đã một người một ngựa đi theo sau kiệu lớn của Hoàng đế từ cổng thành Tế Thiên đến trước Hòa Minh Điện, cũng là người đầu tiên quỳ xuống hô lên: "Hoàng thượng vạn tuế."



Người khác ai ai cũng muốn vào Nội Đình trù phú hoa lệ, duy chỉ có Liễu Tánh Bạch đứng giữa Hòa Minh Điện tự xin đi trấn thủ biên cương phía Nam An Hà, trực tiếp đối mặt với Tỵ Sung Quốc và Mạc Cách Tộc, trở thành phòng tuyến đầu tiên của biên cương phía Nam An Hà.

Có thể Liễu gia không biết, có thể thế gian không biết nhưng các đời Đế Vương An Hà luôn biết, khi ngôi vị được trao lại ngoài một thánh chỉ truyền ngôi thì còn một mật hàm kèm theo. Trong mật hàm đó có nhắc đến xuất thân của Liễu gia, nói rằng Liễu Tánh Bạch vốn có xuất thân Hoàng thất cùng dòng chính, nhưng ông đã xin rút hoàng đai, thừa kế họ tộc ngoại tông giữ gìn Liễu phủ. Xin đời đời làm con dân An Hà, triệt để từ bỏ khả năng kế tự Hoàng vị làm an lòng Đế vương. Ngược lại, các đời Đế vương An Hà không được làm hại Liễu gia, đời đời trọng dụng. Trừ giết vua phản quốc, các tội khác không được giết, kết mối quân thần trăm ngàn năm, bảo hộ trên dưới họ Liễu được trọn vẹn.

Tiếc rằng lời dặn dò của người đời trước truyền lại đã trở thành tâm ma chướng ngại cho những đời sau, dẫn đến sự đề phòng và nghi ngờ của An Thạch, cuối cùng ra tay tiêu diệt hết những người xung quanh mong làm suy yếu vây cánh và lực lượng Liễu gia từ bên trong, giết lần mòn cho đến khi Liễu gia tự hoại. Vừa không phạm vào lời huấn thị mật hàm truyền lại, vừa không mất lòng dân và vừa khiến Liễu gia không còn sức uy hiếp, từ từ cắt đứt mối liên hệ kèm theo này.

Nhưng đối với Liễu gia bao đời, hoàn toàn chỉ muốn cống hiến sức mình bảo vệ sơn hà, giữ gìn Liễu gia bình an, bảo vệ quân lính và dân chúng dưới tay mình, không hề có bất kì tâm tư nào khác. Có thể nói, ngoại trừ Liễu Tánh Bạch là người đã cùng ca ca ruột An Lập Tư lập ra giao ước thì những đời sau không ai biết nguồn gốc thực sự của Liễu gia nữa. Chỉ tiếc lòng vua đa nghi kết oán vô nghĩa hại chết bao nhiêu trung thần, gieo uất ức và phẫn nộ cho người trung hậu.

Chu Quách là vị Đại tổng quản thân cận của Hoàng đế, có thể nói là người Hoàng đế tín nhiệm nhất hiện tại. Không ít lần Chu Quách nghe thấy Hoàng đế than thở về Liễu gia, cũng đã đoán được phần nào mối quan hệ của Liễu gia và Hoàng thất. Có một lần Hoàng đế uống say lỡ miệng nói mình đã làm điều ác, có lỗi với An gia và có tội với Liễu gia nhưng không thể không nghĩ đến tương lai con cháu đời sau nên mới làm như vậy. Lúc đó Đại tổng quản mơ hồ không rõ chuyện gì, mãi đến sau này khi đã xảy ra rất nhiều chuyện ông mới biết được, có lẽ trong lòng Hoàng đế Liễu gia là một chướng ngại, một đối thủ nhưng cũng là tri kỷ tâm giao.

Huống chi ngày trước Hoàng đế cũng từng cùng Liễu Trường Minh tạo nên một mối quan hệ tốt đẹp, mỗi ngày cùng nhau đến Sử Học Các rồi cùng đến thao trường, tài nghệ ngang nhau phối hợp vô cùng ăn ý. Mãi đến khi Liễu Trường Minh tiếp nhận Liễu gia, Hoàng đế đăng cơ thiên tử thì tất cả đã không còn như trước được nữa, cũng từ ngày Liễu Trường Minh rời Nội Đình, hai người bọn họ chưa từng gặp lại nhau. Cho nên, dù rằng Liễu gia là một cái gai nhọn cần nhổ bỏ, nhưng đến cuối cùng Hoàng đế vẫn không nỡ nhổ. Giằng co lẫn lộn bao nhiêu năm lại đi đến bước đường không thể cứu vãn, chẳng thể quay đầu, ân oán chồng chất nặng nề. Đế vương không dễ làm, thần tử tài giỏi cũng không dễ làm.

Miệt mài ăn một lúc, trong đầu lại nghĩ đến chuyện của Hoàng đế khiến cho trên tay Đại tổng quản vẫn còn cầm cái đùi gà mà tâm trí đã mơ hồ, quên luôn việc phải nuốt nốt miếng thịt trong miệng xuống, cứ thế mà ngẩn người. Liễu Trường Minh và Liễu Trường Lệnh thấy vậy đều khó hiểu nhìn nhau trao đổi ánh mắt một cái rồi cùng quay lại nhìn Đại tổng quản. Đến lúc Liễu Trường Minh gọi hai tiếng thì Đại tổng quản mới giật mình hoàn tỉnh, nhìn nhìn Liễu Trường Lệnh xong lại nhìn nhìn Liễu Trường Minh vài cái mới miễn cưỡng buông đùi gà xuống, nha hoàn bên cạnh nhanh nhẹn bưng thau nước tới cho ông rửa tay. Khi Đại tổng quản vừa dùng khăn lau tay vừa dùng ánh mắt có chủ ý nhìn Liễu Trường Minh thì Liễu Trường Minh cũng rất thấu lòng người, lập tức bảo hạ nhân lui xuống.

Đại tổng quản bấy giờ mới nhìn Liễu Trường Minh thật lâu, dường như đang tìm cách để mở đầu câu chuyện. Sau khi đã nhìn đủ Định Quốc An công chiến danh truyền kỳ, ông mới thở dài một hơi, nói: "Ôi.. Định Quốc An công có lẽ đã hơn hai mươi năm không về Nội Đình rồi nhỉ?"

Liễu Trường Minh biết đây là câu hỏi mở đầu cho vấn đề chính nên rất phối hợp trả lời: "Đúng là hơn hai mươi năm rồi ta chưa từng về Nội Đình."

Đại tổng quản mĩm cười nhìn Liễu Trường Minh, hỏi lại: "Ngài chưa từng về Nội Đình, vậy có từng rời khỏi Bình Nguyên không?"



Liễu Trường Minh biết có một số chuyện vốn không thể qua mắt được vị Đại tổng quản này, nhưng rốt cuộc ông ta cũng là người đứng trong quan trường, tất nhiên hiểu đạo lý ôm rơm nặng bụng, sẽ không tự nhiên đi mua dây buộc mình cho nên chỉ cười cười không đáp mà hỏi lại: "Công công có thể đoán thử xem?"

Đại tổng quản không trả lời mà gắp một miếng thịt cừu nướng đặt vào chén của Liễu Trường Lệnh, lại nhìn Liễu Trường Minh cảm thán: "Định Quốc An công trước nay suy tính chu toàn, hành sự luôn cẩn thận trước sau. Lúc Định Quốc An phu nhân qua đời cũng quyết đoán như vậy, dám lập lời thề suốt đời không cưới kế thê, không lập thiếp thất. Nhưng nếu đã quyết tâm một lòng vun đắp cho Thế tử, vậy sao ngài lại để cho Thế tử bị người khác tùy ý dèm pha như thế, há chẳng phải khiến Liễu gia càng thêm bị chê cười sao?"

Trong chớp mắt, sắc mặt Liễu Trường Minh chùng xuống u ám, còn Liễu Trường Lệnh kích động quăng đôi đũa xuống bàn nói: "Ai dám dèm pha bản Thế tử, công công nói đi, ta giết cả nhà hắn.."

Liễu Trường Minh tức giận đập tay xuống bàn cắt đứt lời của Liễu Trường Lệnh: "Ngươi câm miệng cho ta, trước mặt công công thất lễ như vậy còn ra thể thống gì? Nếu không phải ngươi vô pháp vô thiên thì sao có ngày hôm nay chứ?"

Quát xong, Liễu Trường Minh quay sang cười gượng với Đại Tổng Quản, thái độ đầy bất lực nói: "Công công có điều không biết, từ khi Y Lan ra đi ta cũng không muốn cưới thê nạp thiếp nữa. Ta quanh năm xuất phủ, phần lớn thời gian đều ở dọc biên cương Từ Ức rất ít khi về nhà, nên lo lắng nếu cưới thêm kế thê là người không tốt sẽ khiến cho Thế tử chịu thiệt thòi từ kế mẫu."

Ngưng một chút, Liễu Trường Minh lắc đầu nói tiếp: "Ta có để cho một nhũ mẫu chăm sóc Thế tử và phân phó hạ nhân trông nom. Gần ba năm trước nhũ mẫu bị bệnh qua đời, Thế tử liền như ngựa mất cương, có lúc ta cũng không quản nổi nó nữa. Trước kia có nhũ mẫu kề cận thì chỉ có lười đọc sách, ghét luyện võ. Sau khi nhũ mẫu mất thì lại học ra cái thói mê nữ sắc, càng ngày càng bướng bỉnh."

Vừa nói vừa chỉ tay sang Liễu Trường Lệnh còn đang hầm hầm tức giận, nói: "Hắn như thế, lời dèm pha cũng không đè ép xuống được nữa. Đánh thì đánh không được, mà quản thì quản cũng không xong. Lần này vào Nội Đình, hi vọng nó e sợ uy nghiêm của Hoàng thượng mà thu liễm lại đôi chút."

Liễu Trường Lệnh bị phụ thân trách mắng trước mặt người khác, không biết là còn tức giận hay đang tự ái mà mím môi cúi đầu ăn xong bát cơm rồi đột ngột đứng dậy nói: "Con ăn xong rồi, không làm phiền hai người nữa, công công và phụ thân ăn thong thả."

Nói xong cũng không đợi ai phản ứng liền lập tức xoay người, vừa bước qua tam cấp liền ăn ngay ly rượu vào lưng cùng tiếng quát lớn: "Tên phá gia chi tử nhà ngươi bây giờ còn dám hỗn láo như vậy, hôm nay ta giết chết ngươi để tránh mất hết mặt mũi Liễu gia ta."



Nói rồi Liễu Trường Minh liền hùng hùng hổ hổ định xông qua, may mà có Đại tổng quản nhanh tay lẹ mắt kéo lại. Cứ tưởng Định Quốc An công tức giận đến như vậy thì Thế tử sẽ chịu nhường nhịn một chút, nào ngờ ngoài dự đoán của Đại tổng quản là Thế tử Định Quốc An quay ngoắc lại đỏ mặt tía tai đấu khẩu luôn với phụ thân mình: "Vậy phụ thân giết con đi, giết con đi này. Suốt ngày bắt học cái này rồi học cái nọ, con là Thế tử Định Quốc An danh gia vọng tộc, cho dù không học cái gì hết thì sau này cũng làm đại tướng quân, sợ cái gì mà sợ chứ? Cùng lắm người nào mở miệng dèm pha thì cắt hết lưỡi cả nhà bọn họ, con không tin còn có người dám nói nữa."

Vất vả Đại tổng quản phải thêm một phen đứng giữa làm người hòa giải, ông phải dùng hết sức vừa túm lấy cánh tay của Liễu Trường Minh vừa vuốt ngực khuyên giải: "Bình tĩnh bình tĩnh, Định Quốc An công xin bình tĩnh. Thế tử còn trẻ người non dạ, ham chơi một chút, nỏng nảy một chút cũng là chuyện thường tình thôi, đợi suy nghĩ kỹ rồi sẽ biết lỗi ngay thôi, ngài đừng nóng giận hại thân."

Thế tử tướng mạo xuất chúng, trong qua có chút yếu nhược thư sinh nhưng tính tình quả thật không tốt chút nào. Chuyện ầm ĩ như thế không những không nói một lời dễ nghe mà còn quăng ra một câu khiến Định Quốc An công giận run người, thiếu chút nữa là phun máu: "Hôm nay Lam Nhi chưa khỏe không hầu hạ được, Hồng Nhi phải chăm sóc Lam Nhi. Trường Lệnh đêm nay sẽ không về nhà, phụ thân và công công cứ nghỉ ngơi trước." Nói rồi cũng không ngoảnh đầu lại một lần lập tức đi mất.

Định Quốc An công xem ra cũng đã hết cách với đứa con trai này, chỉ có thể run rẩy hạ ngón tay xuống, thở phì phò đè ép cơn tức giận xuống, cố gắng giữ bình tĩnh gọi người đi theo bảo vệ Thế tử. Trong mắt của Chu Quách, Liễu Trường Lệnh hiếu thắng ngang ngược cũng là do cách chiều chuộng của Liễu Trường Minh, dù cho tức giận thế nào cũng đặt an toàn của hắn lên trên hết, dù mắng chửi ra sao cũng sẽ không trừng phạt đòn roi nên mới sinh ra một Thế tử ngông cuồng như vậy. Nhưng mà xem ra đối với Hoàng thượng thì lại là một tin tức vô cùng tốt.

Sau khi Liễu Trường Minh đã ổn định lại tâm trạng mới áy náy xoay sang đối Đại tổng quản nâng ly rượu lên, nói: "Công công, khuyển tử tính cách ương ngạnh khó dạy, để công công chê cười rồi. Liễu mỗ tại đây xin tạ lỗi thay Thế tử với công công vậy."

Thực ra Đại tổng quản cũng đã vã mồ hôi với hai cha con nhà họ Liễu này rồi. Chỉ trong nửa này mà chứng kiến hai trận khẩu chiến đặc sắc như vậy, xem ra họ chính là khắc tinh của nhau rồi. Thấy Định Quốc An công nâng ly rượu, Đại tổng quản một tay lau lau trán vài cái rồi nâng ly rượu lên, nói: "Định Quốc An công đừng nói như vậy, Thế tử tuổi trẻ hưng thịnh khó tránh cần người hầu hạ bên cạnh, không tính la quá đáng đâu. Dù sao Liễu gia cũng ít người, Thế tử sớm khai chi tán diệp cũng là điều tốt mà."