“Ê a!” Mấy bé người giấy đang ở trong sân nhà họ Hách xúm xít lại một chỗ, vừa theo dõi tình hình vừa bảo vệ Vương Tiểu Điệp đang bị thương nặng.
Thiệu Dật đưa roi đen cho Cố Cửu, bảo nhóc dùng nó quất quỷ quái, còn cậu thì cầm kiếm lui sang bên cạnh bắt đầu cất bước bày trận.
“Nhất bái Ký Châu đệ nhất Khảm, nhị bái cửu Ly đến Nam Dương; tam bái Mão thượng Chấn Thanh Châu, tứ bái Dậu Đoài quá Tây Lương……” *
Cố Cửu lo lắng đứng một bên quất roi, nhóc chưa quen nên không nhanh nhẹn được như Thiệu Dật, chỉ đành phải múa may loạn xạ, thấy đâu quất đó. Vì vậy, roi đen không phát huy được hết uy lực vốn có, may mắn là bản thân chiếc roi này đã rất mạnh nên những quỷ hồn bị quất trúng không đứt tay thì cũng cụt chân. Còn chuyện không may là tình hình bây giờ giống hệt như ở bãi tha ma, những oán quỷ bị đánh tan không hề biến mất hẳn mà sau khi tan ra hóa thành oán khí thì lại tập hợp lại lần nữa, ngưng kết thành một con quỷ khác.
Quỷ hồn quá nhiều mà bên phía Cố Cửu chỉ có ba người, không tài nào kiểm soát được hết. Những con quỷ lọt lưới điên cuồng chụp lấy đám người nhà họ Hách mà xâu xé. Bị quỷ cắn làm sao có thể so được với việc bị người cắn hay động vật cắn. Cảm giác đau đớn khi bị quỷ cắn chính là đau đớn kịch liệt nơi linh hồn chứ không phải chỉ là đau đớn thể xác. Hơn nữa, quỷ quái còn cắn nuốt cả sinh khí, mà sinh khí chính là thứ đại biểu cho sức sống của một người, một khi sức sống bị hao hết, thì khi đó mạng cũng đến lúc tận.
Trong số đám oán quỷ đang gào rú, đột nhiên có một con quỷ mới xuất hiện, đó là hồn phách của Hách Chấn Văn hóa thành. Hắn ta ngu ngơ mù mờ đứng một chỗ, dường như đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Thi thể của hắn vẫn còn nằm đây, đang đợi cửa quỷ của mình mở ra. Nhưng mà khốn thay, bây giờ hắn đang mắc kẹt trong trận pháp ở đây, cửa quỷ sẽ không mở được, quỷ hồn xung quanh nhìn thấy hắn thì đều muốn xơi tái để bổ sung sức mạnh cho mình.
Hách Chấn Văn vừa bị cắn một cái liền kêu lên thảm thiết, trên người hắn có vài con quỷ đang đánh đu, tích cực há miệng xơi món ngon trước mặt. Hách Chấn Văn kêu la khản cổ, giãy giụa phản kháng kịch liệt. Vẻ mặt ngây ngốc lúc đầu của hắn nhanh chóng biến thành hoảng sợ rồi cuối cùng là hung ác bặm trợn. Hắn bắt đầu phản công.
Ngay lúc hắn thôn phệ con quỷ đầu tiên thì ngay lập tức hắn từ một u hồn bình thường thăng cấp thành lệ quỷ, ngoài âm khí ra thì trên người hắn lúc này còn có thêm lệ khí và oán khí lởn vởn.
Cố Cửu chứng kiến tận mắt từ đầu tới cuối, rốt cuộc cũng hiểu ra những binh lính biến thành ác quỷ ở bãi tha ma từ đâu mà tới.
Lan Nguyệt không hổ là kẻ có thực lực ngang ngửa với tiểu quỷ vương. Cô ta hỗn chiến với Phương Bắc Minh kẻ tám lạng người nửa cân. Phương Bắc Minh vừa đánh vừa khuyên nhủ cô ta: “Lan Nguyệt, bây giờ ngươi thu tay lại vẫn còn kịp. Người nhà họ Hách sau khi chết xuống âm phủ tự động sẽ có người tính toán thiện ác của bọn họ. Nếu ngươi còn chấp nhất với việc báo thù thì sẽ chỉ đi đến một kết cục duy nhất là bị thiên đạo thanh trừng mà thôi.”
Lan Nguyệt cười lạnh nói: “Ta ngậm đắng nuốt cay, tìm trăm phương ngàn kế để lên bờ chính là vì báo thù. Ngươi kêu ta từ bỏ, vậy chẳng lẽ những đau đớn ta từng chịu là vô ích hay sao. Ta muốn cho bọn chúng tự mình nếm trải nỗi tuyệt vọng của ta năm đó. Ta muốn nhốt bọn chúng trong cái trận pháp này, ngày ngày đêm đêm chịu tra tấn, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Lan Nguyệt gào rống, bắt Thu Dung đang bị một đám quỷ bao vây đến tay. Bà ta lúc này đã vô cùng chật vật, chỉ còn thở thoi thóp.
Lan Nguyệt lấy móng tay cắt trên mặt Thu Dung vài đường, tiếp đến, đầu ngón tay cô ta cong lên, thế là có một sợi khí đen chui vào miệng vết thương của Thu Dung. Người vốn chỉ còn lại một hơi thở mong manh, sau khi bị khí đen chui vào thì như được hồi sinh, ôm mặt quằn quại kêu la thê thảm.
Tốc độ ra tay của Lan Nguyệt cực kì nhanh, Phương Bắc Minh vừa chém ra một đường kiếm thì cô ta đã ném Thu Dung đi. Sau khi bà ta ngã xuống thì khuôn mặt trơn bóng được chăm chút kĩ lưỡng đã đầy máu me, kinh khủng hơn, dường như có thứ gì đó đang bò lổm ngổm dưới làn da của bà ta.
Phương Bắc Minh liếc nhìn rồi nói: “Trùng Oán Quỷ.”
Lan Nguyệt cười nhẹ: “Năm đó xác chết của ta trôi dạt dưới sông bị tôm cá móc rỉa, bây giờ ta để cho cô ta cũng thử qua cảm giác này xem.”
Phương Bắc Minh lôi Thu Dung ném đến chỗ của Cố Cửu để bà ta đừng bị oán quỷ cắn xé thêm nữa. Cố Cửu cắn răng nhận người, chỉ có điều chiếc roi trong tay nhóc đã sắp nhấc lên không nổi nữa rồi. Gần hai mươi mạng người nhà họ Hách, đến bây giờ chỉ còn mấy tay sai vặt trong nhà là bị thương nhẹ nhất. Trong nhà họ Hách có mấy đứa cháu tuổi còn nhỏ cũng bị liệt kê vào danh sách phải gϊếŧ của Lan Nguyệt. Cố Cửu đang xem chừng những đứa bé này, nhóc xếp bọn chúng tránh ở xung quanh mình, nhờ nhóm người giấy vừa bảo vệ Vương Tiểu Điệp vừa giúp một tay trông coi mấy đứa nhỏ này.
Cố Cửu đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thiệu Dật. Thiệu Dật vừa mới đánh lui một đám oán quỷ bao vây mình, bước lên một bước cuối cùng. Cậu hét lớn một tiếng, một trận gió lốc nổi lên, trận thành.
Gió thổi rất mạnh, nếu quét qua thân thể người bình thường thì chỉ cảm thấy gió quất hơi rát, nhưng trận gió này đối với quỷ quái thì chẳng khác gì đao kiếm cắt thịt mềm, hồn phách của những con quỷ bị gió tạt trúng rất nhanh đã chia năm xẻ bảy. Hơn nữa, những sợi oán khí bị tách ra không thể nào dung hợp lại để tạo thành một quỷ hồn mới được nữa.
Trận gió này đánh cho đám quỷ hồn hoa rơi nước chảy. Bên trong trận pháp, Hách Chấn Văn bị gió cắt rớt hai chân và một bàn tay, hắn ta lê lết thân thể tàn tạ trên mặt đất kêu rên liên hồi.
Lan Nguyệt bị đao gió tấn công phải liên tục lùi về phía sau. Cô ta vung tay áo lên, một đám sương đen tức khắc hội tụ lại trước ngực, che chắn cho cô ta, giằng co với cơn gió. Tiếp đó, Cố Cửu nhìn thấy bàn tay cô ta cong lên, định tóm lấy Hách Chấn Văn.
Phương Bắc Minh thấy vậy bèn rút ra một chiếc roi khác, cuốn lấy một bàn tay của Hách Chấn Văn.
Lan Nguyệt bị cản trở liền dùng ánh mắt băng giá liếc Phương Bắc Minh một cái, sau đó cô ta đột nhiên dùng lực mạnh hơn. Hách Chấn Văn chỉ kịp la lên một tiếng thì thân thể đã lập tức bị xé làm đôi, từ eo trở xuống nằm trong tay Lan Nguyệt, từ eo trở lên thì treo lủng lẳng trên đầu roi của Phương Bắc Minh.
Cố Cửu vẫn đang theo dõi diễn biến: “…”
Bỗng nhiên thấy thật thông cảm cho Hách Chấn Văn.
Phương Bắc Minh hết sức bình tĩnh ném phần thân trên của Hách Chấn Văn sang một góc: “Dù sao ăn một nửa vẫn tốt chán so với ăn nguyên con.” (Ý Phương Bắc Minh là ăn phân nửa thì sức mạnh được cung cấp cũng yếu đi một phần á)
Lan Nguyệt cầm lấy nửa phần còn lại của Hách Chấn Văn từng chút từng chút một gặm sạch sẽ.
Ăn được non nửa con lệ quỷ, sương đen trên người Lan Nguyệt dày lên với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Cô tay lại vung tay áo một cái, gió ngừng, trận pháp bị phá.
Lan Nguyệt nhìn Thiệu Dật đang im lặng di chuyển đến bên cạnh Cố Cửu, mặt mày sưng sỉa: “Tiêu diệt hết tất cả oán quỷ của ta, tiểu đạo trưởng, ngươi được lắm!”
Sắc mặt Thiệu Dật bây giờ hơi tái, có thể thấy được trận pháp vừa rồi tiêu hao không ít sức lực của cậu, nhưng cậu không hề sợ Lan Nguyệt, nghe cô ta nói vậy thì chỉ ban phát cho cô ta một ánh nhìn giễu cợt.
Vẻ mặt Lan Nguyệt dữ tợn hẳn lên, cô ta xòe năm ngón tay ra thành hình móng vuốt, nhảy lên phóng về phía Thiệu Dật. Cậu nhanh chóng đẩy Cố Cửu ra, cùng với Phương Bắc Minh từ hai bên tạo thành thế gọng kìm tiến lên tấn công Lan Nguyệt.
Chung quanh không có oán quỷ quấy nhiễu nữa, Cố Cửu vừa chú ý tình hình chiến đấu bên kia vừa lấy ống mực ra. Nhóc lôi những người nhà họ Hách còn sống lại chung một chỗ rồi dùng mực đan một lớp tơ hồng xung quanh bọn họ .Mấy nhóc người giấy lít nha lít nhít tụ tập quanh đó cũng hì hục phụ giúp một tay.
Mặc dù khi còn sống Lan Nguyệt chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm không biết võ công, nhưng vì cô ta nhảy múa giỏi nên vô cùng linh hoạt khéo léo, bây giờ cô ta lại có thực lực tương đương với tiểu quỷ vương, trong nhất thời, cả Phương Bắc Minh và Thiệu Dật liên thủ lại cũng chưa áp chế được cô ta.
Đang lúc đánh nhau kịch liệt, Lan Nguyệt lại dường như phát hiện ra được điều gì hay ho lắm, cô ta đột ngột đổi hướng, liên tục tấn công Thiệu Dật.
“Tiểu đạo trưởng, thì ra dương khí trong người ngươi còn mang theo cả sát khí. Chỉ cần ăn ngươi là ta có thể tiến giai thành Quỷ Vương ngay.” Lan Nguyệt cười khanh khách.
Thiệu Dật vung kiếm che chắn trước ngực mình, kiếm gỗ đào liền bị lệ khí bạo liệt trên người Lan Nguyệt ăn mòn làm xuất hiện những vết tích màu đen trên thân kiếm. Cậu mạnh tay tát bay bàn tay đang bám trên kiếm của mình, khinh miệt nói: “Nếu ngươi không sợ thì cứ thử xem.”
Lan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, những đòn công kích như vũ bão liên tiếp bắn về phía Thiệu Dật. Cô ta bất chấp nguy hiểm bị Phương Bắc Minh đâm bị thương, liều mạng đập một chưởng lên ngực cậu. Thanh kiếm gỗ đào “rắc” một tiếng gãy lìa, Thiệu Dật văng ra ngoài ngã mạnh xuống đất.
Lan Nguyệt cười nhạo: “Chẳng qua chỉ đến thế mà thôi.” Nói rồi cô ta lao vút đến ngay chỗ Thiệu Dật vừa rơi xuống.
“Dật Nhi!” Phương Bắc Minh vội vã theo sát nút Lan Nguyệt.
“Sư huynh!” Cố Cửu đứng phía sau lớp tơ hồng trông mà sốt cả ruột, roi đen trong tay lập tức vung lên, lần này cực kì chính xác cuốn lấy cổ của Lan Nguyệt.
Lan Nguyệt bị đau kêu lên một tiếng, cô ta quay ngoắt lại nhìn Cố Cửu. Liền sau đó, cô ta không màng đến cái đau khi bị roi thít chặt cổ, thò tay nắm lấy vòng roi trên cổ mình, nhịn đau kéo mạnh roi, thế là Cố Cửu liền bị kéo ra khỏi lớp màn tơ, vừa chớp mắt đã rơi vào trong tay Lan Nguyệt, cô ta há to miệng chuẩn bị táp cho nhóc một cái.
Cố Cửu sợ đến mức nhắm nghiền mắt.
Một tiếng rêи ɾỉ đau đớn vang lên, nhưng không phải là Cố Cửu. Nhóc he hé mắt ra nhìn thì thấy Thiệu Dật không biết đã bò dậy từ khi nào, cậu đưa tay ra chắn, chịu đựng cú táp đó của Lan Nguyệt thay cho Cố Cửu.
Tình trạng của Thiệu Dật khá chật vật, lúc nãy cậu bày trận để tiêu diệt oán quỷ đã mất sức khá nhiều, sau đó lại hợp sức với Phương Bắc Minh giao đấu với Lan Nguyệt, bây giờ trên mặt cậu đâu đâu cũng là vết thương và vết bầm, chỉ còn mỗi chiếc cằm là lành lặn. Tuy nhiên, lúc này dưới da của Thiệu Dật như có một cây dao vô hình đang hoành hành, nó xoẹt một cái, trên cằm cậu đã xuất hiện một vết thương rướm máu. Không những vậy, miệng vết thương này lại còn không ngừng loét rộng ra. Phần cổ lộ ra bên ngoài của Thiệu Dật cũng bị như vậỵ, mà chắc hẳn là những chỗ khác trên người cũng như vậy. Nếu còn cứ để yên nữa thì chắc Thiệu Dật sắp thành người máu đến nơi.
“Sư huynh!”Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Thiệu Dật, Cố Cửu lo lắng đến nỗi mắt cũng đỏ lên.
Lan Nguyệt vươn cánh tay còn lại túm lấy Thiệu Dật, kéo cậu đến trước mặt, nói một cách ác ý: “Tới đúng lúc lắm, ăn cả hai đứa chúng mày luôn.”
“Nghiệp chướng, xem kiếm!” Phương Bắc Minh tung người nhảy đến.
Đột nhiên, phía sau Phương Bắc Minh vang lên một tiếng thét kinh khủng. Y vừa quay đầu lại nhìn đã thấy nửa cái chân của Thu Dung bị lọt ra khỏi tấm màn tơ, cái chân đó đang bị phần thân trên của Hách Chấn Văn gặm ngon lành. Hách Chấn Văn đã thành lệ quỷ, cho nên lúc này thứ đang bị cắn nhìn bề ngoài thì là chân của Thu Dung, nhưng thật ra lại là linh hồn của bà ta. Binh đoàn người giấy thấy vậy thì bu lại cạp Hách Chấn Văn, nhưng hắn ta dù bị đau cũng nhất quyết không buông tay, thiếu một chút thì cắn xé Thu Dung để bù lại một chút.
Nhìn thấy cảnh đó Phương Bắc Minh khựng lại, y móc ra một cây đinh bằng gỗ đào phóng mạnh về phía Hách Chấn Văn. Ngay lập tức, hắn ta như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích gì được nữa.
Phút chốc trì hoãn này của Phương Bắc Minh tạo cơ hội cho Lan Nguyệt, cô ta vừa há miệng ra đã cắn rách một mảng trên tay Thiệu Dật.
Thiệu Dật đau đến độ đôi môi run rẩy, những miệng vết thương trên người nứt toạc cả ra, khắp người đều là máu đỏ, không có một chỗ nào lành lặn.
Cố Cửu nhìn thấy vậy thì cuống cuồng, trông như sắp khóc tới nơi. Nhóc vẫn còn đang bị Lan Nguyệt bóp cổ, tuy vẫn có thể hô hấp được nhưng cũng vô cùng đau đớn. Ngay lúc Lan Nguyệt đang định thò đầu xuống cắn Thiệu Dật một cái nữa, đôi tay Cố Cửu vốn đang nắm chặt Lan Nguyệt để cố sức giãy ra bỗng nhiên duỗi thẳng về phía trước. Nhóc thừa cơ níu chặt lấy tóc cô ta giật mạnh về phía mình, thò đầu đến, liều mạng cắn vào trán của Lan Nguyệt.
Cố Cửu đang cực kì cực kì tức giận, đều là người đầy âm khí cả, dựa vào đâu ta chỉ có thể làm vật bị ăn?!
Ngươi muốn ăn sư huynh ta đúng không? Muốn ăn ta đúng không? Ta đây ăn ngươi trước!
Lan Nguyệt không kịp phòng bị đã bị Cố Cửu nghiến chặt lấy cái trán. Cô ta ngẩn người, vừa định siết cổ Cố Cửu chặt hơn nữa thì đã bị một cơn đau đớn từ tận linh hồn bất chợt đánh úp.
Cố Cửu tợp một miếng thịt trên trán Lan Nguyệt, nhưng cô ta là quỷ, tồn tại dưới dạng linh hồn nên không phải mất thịt mà là mất đi một phần hồn của mình, cũng tức là mất đi một phần sức mạnh.
“Ta gϊếŧ ngươi!” Lan Nguyệt giận dữ hét lên. Cô ta mất lí trí, ném Thiệu Dật ra, dùng cả hai tay bóp lấy cổ của Cố Cửu.
Cố Cửu bị ngạt đến nỗi mắt trợn trắng dã, lại không biết lấy đâu ra sức lực, nhóc cắn Lan Nguyệt không tới bèn dùng tay xé cô ta, xé được sợi hồn nào từ trên người cô ta thì cho vào miệng nuốt ngay, vừa xé vừa ăn liền tù tì.
“A…!”
Lan Nguyệt gào lên một tiếng vang dội, Cố Cửu ngã xuống đất. Nhưng không phải vì Lan Nguyệt tha cho nhóc mà là vì Cố Cửu đã ăn sạch đôi tay của cô ta nên chẳng còn gì trói buộc nhóc nữa.
Phương Bắc Minh và Thiệu Dật hết hồn, hai người trợn mắt nhìn tình cảnh trước mắt. Phương Bắc Minh định ngăn Cố Cửu lại nhưng không kịp. Cố Cửu hành động nhanh như chớp, làm ra một loạt động tác liên tục liền mạch. Nhóc từ trên mặt đất bò dậy, tung người bổ nhào vào Lan Nguyệt, vòng hai tay chộp lấy thắt lưng của cô ta, còn dùng cả hai chân quặp thật chặt, cho dù Lan Nguyệt giãy mạnh thế nào cũng không dứt ra được. Cố Cửu như bị điên, không ngừng cắn xé tất cả những chỗ có thể cắn trên người Lan Nguyệt.
“Tiểu Cửu!” Phương Bắc Minh nhặt chiếc roi đen rơi dưới đất rồi vung lên cao, cuốn lấy cả hai người đang quấn thành một cục với nhau đằng kia lại.
Thế mà chẳng ngờ chiêu này của Phương Bắc Minh hạn chế hành động của Lan Nguyệt lại thành giúp cho Cố Cửu càng dễ xoay sở hơn. Tiếp đó, cả khoảng sân rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng rống thảm thiết của Lan Nguyệt. Thậm chí, màn sương đen dày đặc xung quanh Lan Nguyệt giờ chỉ còn lại một lớp mỏng manh. Qua một lúc, cô ta trở thành một con quỷ yếu nhớt, bị Cố Cửu đè lên đã không động đậy nổi.
Phương Bắc Minh vội nhào lên kéo Cố Cửu ra, âm khí trên người nhóc đã nhiều nay càng nhiều hơn. Cố Cửu ăn gần phân nửa linh hồn của Lan Nguyệt, hơn nữa cô ta là quỷ nước, bây giờ nhóc ăn bạt mạng như vậy khiến cho thân thể còn lạnh lẽo hơn lúc trước, trên mặt đã kết một lớp băng mỏng trắng toát, đúng là “bổ quá hóa hại”.
Đã thành ra thê thảm như vậy rồi mà Cố Cửu vẫn liều mạng muốn bò về phía Lan Nguyệt, thều thào: “Cho ngươi đòi ăn ta…”