Người đứng đầu nhà họ Trâu hiện giờ là Trâu lão thái gia. Ông cụ sinh được tổng cộng ba người con trai. Con trai lớn lẽ ra sẽ là người thừa kế gia tộc, nhưng chẳng may hai vợ chồng người con trai này ra ngoài làm ăn gặp tai nạn qua đời, chỉ để lại một mụn con duy nhất, chính là cậu cả nhà này. Con thứ hai sinh được hai đứa con, một trai một gái, là cậu hai và cô năm vừa mới chết thảm. Người con còn lại là con của vợ lẽ, sinh được hai đứa con gái. Thứ bậc trong gia đình không chia ra nam nữ, cùng lứa đời này có cả thảy năm đứa cháu.
Chỉ có được hai đứa cháu trai thì hai đứa đều chết hết, chưa kể còn mất thêm một đứa cháu gái nữa. Trâu lão thái gia bị sốc nặng, chỉ trong vòng một tháng mà trông như già thêm cả chục tuổi. Cũng may là trước lúc cậu hai chết có để lại một đứa con trai hai tuổi, ít nhiều gì cũng còn một đứa cháu cố để kéo dài hương hỏa, chưa đến nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Ông cụ căm hận con quỷ hại người tận xương tủy, công bố rằng ai có thể bắt được lệ quỷ về trừng trị thì sẽ tặng thưởng thật phong phú.
Có người hỏi: “Mạn phép hỏi ngài một câu, cậu cả vì sao mà chết? Không biết trước khi chết có gút mắc gì với cậu hai và cô năm không?”
Ngoài thành đang đồn ầm lên rằng cái chết của hai người kia là do cậu cả quay về báo thù, chắc chắn những đạo sĩ này đã nghe qua chuyện này, cũng có âm thầm hỏi thăm, nhưng dù sao cũng chỉ hỏi được mặt ngoài mà thôi.
Nhắc đến cậu cả, nét mặt Trâu lão thái gia có vẻ khó xử nhưng không hề thấy ý căm hận, chứng tỏ ông không tin vào lời đồn đại của thiên hạ, cho rằng cháu mình gϊếŧ hại anh em.
Trâu lão thái gia chậm rãi đáp lời: “Từ nhỏ sức khỏe của thằng cả đã không tốt, thật sự là do bệnh tim tái phát nên mới qua đời. Bình thường nó không ở nhà này mà đến dưỡng bệnh ở thôn trang. Trước khi con bé năm lấy chồng hầu như đều ở trong khuê phòng, thằng hai cũng vậy, không thường ra ngoài nên ba đứa rất ít gặp nhau. Đúng là tính tình của hai đứa kia không được tốt như anh chúng nó, nhưng dù có xích mích thì cũng không đến nỗi thù hận đến mức phải lấy mạng nhau như vậy đâu. Thằng cả hiền lành lương thiện, không phải là người sẽ làm ra chuyện tàn ác dường này.”
Nói đến đây vẫn không thu hoạch thêm được gì nên mọi người chỉ còn cách đề nghị đi xem chỗ ở của người đã chết, hi vọng sẽ tìm được chút manh mối. Trâu lão thái gia thở dài, dẫn mọi người đi.
Bọn họ đến thăm chỗ ở của cậu cả trước. Thật ra cậu cả rất ít ở lại đây, chỉ thỉnh thoảng về thăm nhà thì ở mấy hôm rồi lại đi. Người làm trong nhà nói rằng từ sau khi cậu cả qua đời, cứ đêm xuống là lại nghe thấy tiếng khóc văng vẳng từ chỗ này vọng ra. Có người bạo gan đến xem thử thì thấy một bóng người ngồi bên cửa sổ, giống y như lúc cậu cả còn sống vậy.
Cố Cửu hỏi người làm nhìn thấy mấy lần, bọn họ trả lời chỉ nhìn thấy một lần vì sau đó không ai dám lảng vảng gần chỗ này nữa, chỉ là tiếng khóc đó vẫn vang lên đều đều mỗi đêm không dứt, mà đặc biệt là vào ngày mưa to thì càng rõ rệt.
Cậu cả Trâu chết vào một ngày mưa gió bão bùng, oán quỷ xuất hiện, rồi cậu hai và cô năm cũng lần lượt chết vào đêm giông tố, chẳng trách người ta đồn ầm lên là cậu cả về báo thù. Nhưng có phải cậu cả Trâu ra tay hay không hiện tại còn chưa thể kết luận, chỉ biết rằng anh ta quả thật từng xuất hiện ở chỗ này, Cố Cửu nhìn thấy âm khí giăng đầy khu nhà liền biết.
Tiếp theo là đến khu phòng của cậu hai. Lúc đoàn người đang tiến vào, bỗng nhiên một vị đạo sĩ trung niên đi phía trước Cố Cửu loạng choạng, suýt thì ngã ngửa. Cố Cửu tiện tay đỡ y, hai người liếc nhau rồi lại nhìn sang những người đi phía trước không hề có phản ứng gì, ngầm hiểu mà cười cười. Vị đạo sĩ nọ đứng vững xong liền mời Cố Cửu qua cửa trước, sau đó tự giới thiệu bản thân, nói mình họ Hà.
“Tại hạ họ Cố, đây là sư huynh của tại hạ, họ Thiệu.”
Thiệu Dật khẽ chắp tay.
Hà đạo trưởng đi bên cạnh hai người, nhẹ giọng hỏi: “Cố đạo trưởng phát hiện ra điều gì?”
Cố Cửu lướt nhìn một vòng quanh sân, thấy oán khí mãnh liệt tràn ra, múa may quay cuồng khắp nơi. Nếu vừa rồi người đi trước là cậu chứ không phải là Hà đạo trường thì chắc chắn người bị oán khí quật suýt ngã sẽ là cậu.
“Oán khí vô tận nhưng âm khí lại quá ít. Có âm khí chứng tỏ rằng có huyệŧ đã từng đến đây, có thể là con quỷ kia. Nhưng nếu so sánh với khu phòng của cậu cả Trâu lúc nãy thì âm khí nơi này chẳng đáng nhắc tới, gần như là đã biến mất hẳn. Chẳng lẽ hắn ta không muốn báo thù sao? Hay là hắn đã bị con quỷ kia ăn luôn rồi?” (2)
Còn cả oán khí dày đặc không ngừng tuôn ra từ mặt đất nữa, rốt cuộc là nơi này đã từng chôn thứ gì?
Trong mười mấy người ở đây có mấy người có bản lĩnh thật, những gì Cố Cửu phát hiện ra họ cũng chú ý tới, thế là họ bèn yêu cầu Trâu lão thái gia đào mặt sân này lên.
“Cái sân này thì có thể có cái gì chứ?” Ông cụ lấy làm lạ nhưng vẫn ra lệnh cho gia nhân đem cuốc xẻng tới đào.
Không đào thì thôi, vừa đào ra liền moi ra được từng đống từng đống xương cốt.
Trâu lão thái gia trợn mắt há hốc miệng nhìn trân trân vào đống xương trắng ởn, thất thanh kêu lên: “Cái…cái này là thế nào?”
Có người lên tiếng: “Là xương động vật.”
Trâu lão thái gia vừa nghe vậy thì thở phào một hơi, ông còn tưởng là xương người. Nhưng mà…tại sao lại có nhiều xương động vật chôn ở đây như vậy chứ?
Nơi cuối cùng đoàn người đến là chỗ từng là khuê phòng của cô năm Trâu, quả nhiên tình trạng trong sân của cô ta không khác gì với người anh ruột của mình.
Trâu lão thái gia vừa giận vừa sợ, ông hoang mang tột độ, chẳng lẽ mình đã nhìn lầm hai đứa cháu này rồi? Cho dù không phải là xương người, nhưng chôn nhiều xương động vật như vậy trong nhà thì thật chẳng bình thường chút nào.
Không tìm kiếm thêm được gì khác, mọi người bèn lục tục kéo nhau đi xem thi thể của ba người vừa qua đời.
Cậu cả, cậu hai, cô năm liên tục mất mạng chỉ trong vòng một tháng, lại còn chẳng cách nhau bao lâu. Cậu cả chết được ba ngày, thi thể vẫn còn quàn ở nhà chưa kịp di quan thì cậu hai đã tiếp bước, bị hạ sát trong một đêm khuya mưa to gió lớn. Sáu ngày sau, chính là đêm hôm qua, cũng là vào một ngày mưa mịt mù, cô năm được tìm thấy trong tình trạng chết cứng trên giường. Tính ra thì từ lúc cậu cả Trâu chết đến giờ cũng chỉ có mười ngày.
Cả ba thi thể đều chỉ mới được liệm đặt vào quan tài, vì sợ bốc mùi nên xung quanh các cỗ quan tài đặt rất nhiều băng lạnh.
Mọi người đến xem cậu cả trước. Đó là một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi, là cậu cả hiền hậu khoan dung trong lời của Trâu lão thái gia. Chỉ nhìn qua tướng mạo thì có thể thấy đây quả thật là một người lương thiện. Cậu ta chết vì bệnh cũ tái phát nên trông di thể có vẻ sạch sẽ tươm tất, không thấy có gì khả nghi. Ngược lại, tình trạng của cậu hai thê thảm hơn rất nhiều, chắc chắn trước khi chết gã đã trải qua điều gì đó kinh khủng lắm, dù người ta đã xử lý xác chết trước khi liệm nhưng vẫn không thể nào che giấu được vẻ mặt đau đớn tột cùng của gã. Đặc biệt, đôi mắt của người này vẫn còn mở trừng trừng, nét hoảng sợ chưa hề biến mất, rõ là chết không nhắm mắt.
Trâu lão thái gia đứng bên cạnh, thống thiết than van: “Đôi mắt của thằng hai dù có làm cách gì cũng không khép lại được. Nó có oan tình nên chết không nhắm mắt mà. Ôi.”
Cô năm là người chết thảm nhất. Cố Cửu trước đó chỉ nghe nói lúc được phát hiện ra thì trên người cô ta không có chỗ nào lành lặn, bây giờ nhìn tận mắt mới biết cô ta là bị xẻo sống rồi lột da, trên người không còn sót lại mẩu da nào, thậm chí phần máu thịt lồi lõm giống như bị động vật cắn xé, nham nhở hết cả. Trên mặt cô ta ngoài máu me nhoe nhoét thì chỉ còn lại một đôi mắt lồi ra như mắt ếch, hoàn toàn không nhìn ra được diện mạo lúc còn sống.
Cố Cửu từng gặp không ít thi thể, nhưng lúc nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy bụng quặn lên, chỉ nhìn qua một lần rồi thôi. Mấy người họ còn tàm tạm, có một vài kẻ giả danh đạo sĩ vừa thoáng nhìn thấy cái xác này đã vội nhào ra ngoài nôn thốc nôn tháo một trận.
Hầy, vẫn là chưa đủ từng trải đó mà.
Cố Cửu lui lại, đứng qua một bên cho những người khác tiến lên quan sát, sau đó cậu ôm Tiểu Đệ đứng ngay cửa ra vào bàn bạc một hồi với Thiệu Dật.
Thiệu Dật lướt nhìn móng vuốt của Tiểu Đệ, nhận xét: “Vết thương trên ngực cậu hai là từ móng vuốt của động vật mà ra.”
Cố Cửu nắm lấy móng vuốt của Tiểu Đệ nắn tới nắn lui, trầm tư, điểm đó cậu cũng thấy được. Cô năm Trâu bị lột da, da thịt lởm chởm máu me nên nhìn không ra chứ cậu hai thì chỉ bị móc tim, phần da xung quanh vết thương vẫn lành lặn, có thể nhìn rõ vết cào xé của động vật. Gã ta chết đã mấy ngày rồi, dấu móng vuốt hằn lên da thịt nên chỉ cần nhìn sơ qua là biết.
Nếu đã như vậy thì chẳng lẽ việc này không phải do người mà là do động vật gây ra sao? Kết hợp với những đống xương được chôn trong chỗ hai người bọn họ ở thì không loại trừ khả năng này, dù không phải chúng gϊếŧ hại thì chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Những người khác cũng có cùng hướng suy nghĩ với Thiệu Dật và Cố Cửu, đều kết luận là do vong linh của những con thú bị hại chết đó quay về trả thù. Có một người đàn ông trong nhóm lên tiếng nói mình có thể gọi hồn của cậu hai và cô năm lên để hỏi thăm một chút.
Đang là ban ngày nên nếu muốn gọi hồn thì chỉ có cách để quỷ nhập vào thân, tuy nhiên cách này lại gây hại cho người bị nhập nên đối với Cố Cửu và Thiệu Dật thì cách này không được chính thống cho lắm, thường chỉ có một số vu sư ưa dùng.
Người vừa đề nghị gọi hồn này xem ra có thực lực, nhìn ra được oán khí quanh nhà. Nhưng hắn ta có phần khoe khoang hống hách, sốt ruột muốn thể hiện tài cán của mình. Cố Cửu cũng hảo tâm không ngăn trở gì, vừa hay bọn họ có thể nhờ dịp này mà xác nhận xem hồn ma của cậu hai và cô năm Trâu còn ở đây hay không.
Vị nam vu sư này có dẫn theo hai đệ tử, hai người nhanh chóng bày pháp đàn chiêu hồn cho ông ta. Ông ta mặc áo bào, hỏi ngày sinh bát tự của người chết rồi bắt đầu nghi thức gọi hồn. Ông ta nhắm mắt lại, đứng tại chỗ hết nhảy rồi đến múa, trông khá buồn cười.
Vị này nhảy múa ca hát một hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, vẻ mặt của ông ta cũng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Cố Cửu đứng bên cạnh Thiệu Dật xem từ đầu đến cuối, khẽ lắc đầu thở dài. Xem ra là bị ăn thật rồi.
Trâu lão thái gia nín thở đứng ngoài quan sát, tuy cảm thấy hơi lâu nhưng cũng không dám nói gì, chờ đến khi vu sư mở mắt ra mới tràn ngập mong chờ mà hỏi thăm. Chỉ tiếc rằng vu sư nhìn sang ông cụ, lắc đầu: “Không thấy hồn phách của cậu hai và cô năm.”
“Không thấy?” Trâu lão thái gia còn mơ hồ chưa rõ câu này là ý gì.
“Ai…” Mấy vị đạo sĩ thì đồng loạt thở dài.
“Hồn phách của bọn họ chưa nhập địa phủ, nhưng cũng không còn ở dương gian. Như vậy chỉ có một lý do duy nhất là hồn phách đã biến mất.”
“Biến mất…là thế nào?” Ông cụ lờ mờ đoán được, nhưng lại không dám đối mặt với sự thật như vậy.
Nam vu sư nói thẳng: “Biến mất, nghĩa là hồn phi phách tán, hoàn toàn không còn tồn tại nữa.”
“Tại sao lại như vậy được?” Trâu lão thái gia sốc đến nỗi lảo đảo đứng không vững, được gia nhân bên cạnh đỡ lấy. Ông cụ thở dốc một hơi, hỏi: “Vậy còn thằng cả, thằng cả thì sao? Ngài gọi nó lên thử xem.”
Nam vu sư lại bắt đầu nghi thức gọi hồn lần nữa, nhưng kết quả đâu vẫn hoàn đấy, cậu cả Trâu không hề xuất hiện.
Lúc Trâu lão thái gia dần dần lâm vào tuyệt vọng, cho rằng cậu cả cũng hồn phi phách tán giống như hai đứa em mình thì nam vu sư mở mắt ra, lấy làm lạ nói: “Cậu ta không chịu tới.”
Trâu lão thái gia lập tức tỉnh táo hẳn, không chịu tới nghĩa là vẫn còn ở đây. Ông hỏi dồn: “Sao lại không chịu tới?”
Nam vu sư chần chừ đáp: “Cái này…thú thật là tôi cũng không biết.”
“Vậy đợi đến tối chúng ta thử lại xem sao.” Có người đề nghị.
Mời quỷ nhập vào không thành công thì chỉ còn cách đợi buổi tối âm khí nặng rồi cưỡng chế gọi hồn thôi.
Âm khí trong khu nhà cậu cả ở rất dày, chứng tỏ cậu ta vẫn luôn ở đây. Nếu là vậy phải chăng cậu ta sẽ biết được cậu hai đã chết như thế nào?