Linh Dược Thần Sư

Chương 1080: Không ai sống sót(1)




Xa xa, sắc mặt Áo Đức Mạn tái nhợt, miệng gào thét, trường kiếm đột nhiên tách ra vạn trượng lam sắc quang mang, một lam sắc phong nhận dài hơn mười trượng xuất hiện bên trong hư không, chao đảo lắc lư đem hư không cắt xé thành vết nứt không gian, hướng chỗ Kiệt Sâm hung hăng bổ tới.

Hắn muốn công kích Kiệt Sâm hi vọng giải trừ nguy cơ cho đám người Lôi Thiết Nhĩ.

- Hừ!

Nhưng không đợi công kích của hắn đi được bao xa, trong thiên địa vang lên thanh âm tiếng hừ lạnh, một sợi dây leo khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong hư không, nhanh như thiểm điện đụng vào đạo phong nhận của Áo Đức Mạn vừa bắn tới.

- Đương…

Khí lãng đáng sợ quay cuồng, dây leo khổng lồ bắn ra hào quang chói mắt ầm ầm bạo liệt, hóa thành một cỗ mộc hệ linh lực nồng đậm, mà phong nhận của Áo Đức Mạn cũng đồng thời vỡ tung ra, biến thành phong hệ linh lực nguyên tố tản mát đầy trời.

- Sưu! Sưu! Sưu!

Vài đạo thân ảnh bay vút đến thật nhanh, vây quanh Áo Đức Mạn ở trung ương, chính là nhóm người Lam Nguyệt Cổ Sâm, ở thời điểm này bọn họ làm sao có thể để cho Kiệt Sâm bị bên ngoài quấy rầy.

Ánh mắt Áo Đức Mạn nhìn quanh, thấy bảy người Lam Nguyệt Cổ Sâm vây quanh mình, cảm thụ được linh lực kinh người phóng thích từ trên người bọn họ, lại bị ánh mắt lăng lệ ác liệt của mọi người nhìn chăm chú, giờ khắc này mặt hắn hoàn toàn xanh mét.

- Hô…

Bên trong thiên kiếp, Kiệt Sâm giống như tử thần đi lại trong bóng đêm, thu hoạch tính mạng, lại tiếp tục tiến về chỗ thánh linh sư đê cấp cuối cùng.

Kỳ thật không cần hắn ra tay, chỉ cần hắn đi tới gần thì đối phương cũng không sao chịu nổi, bởi vì Kiệt Sâm chính là trung tâm của thiên kiếp pháp tắc, lực lượng hủy diệt tập trung trên người hắn nhiều nhất.

Từ khi cường độ thân thể Kiệt Sâm còn ở cửu giai đê cấp, hắn phối chế linh dược tề cho Tạp Tắc Nỗ Tư tại Thất Tinh Đảo, đã bị linh hồn công kích của thiên kiếp pháp tắc, lúc đó thiếu chút làm linh hồn đỉnh phong của hắn không chịu đựng nổi.

Hôm nay cường độ thân thể hắn đã sớm tăng lên trung cấp cửu giai, lúc hắn phối chế bình thánh cấp linh dược tề phẩm giai càng tốt hơn bình trước kia, vì vậy đưa tới thiên kiếp pháp tắc tự nhiên càng thêm cường đại, trừ phi là thánh linh sư cao cấp, nếu không những thánh linh sư bình thường sẽ không cách nào thừa nhận.

- Ah…

Gã thánh linh sư đê cấp thứ ba là một trung niên nhân tóc dài màu vàng, trong cuộc chiến khi nãy thần thái hắn vẫn luôn một mực ung dung tao nhã, nhưng hiện tại tóc tai bù xù, hoảng sợ kêu to, trường bào trên người xé rách thành mảnh nhỏ bừa bộn vô cùng.

- Khi nãy ngươi chiến đấu cùng Mạc Ni Tạp không phải kêu gào lợi hại nhất, nói muốn chúng ta chết không có chỗ chôn sao? Hiện tại vì sao lại sợ hãi?

Kiệt Sâm vừa đối kháng thiên kiếp vừa bước tới gần, thần thái vô cùng bình tĩnh.

- Kiệt Sâm ngươi thật ác độc, ngươi biết chúng ta là ai sao? Muốn đánh chết tất cả mọi người thật sao? 

Trung niên nhân tóc vàng tràn đầy sợ hãi gào lên.

Pháp tắc nước lũ cuốn quanh thân thể hắn, từng đạo pháp tắc chi nhận hóa thành dòng sông không ngừng trùng kích vào trong thân thể hắn, bởi vì Kiệt Sâm tiến đến gần nên uy lực thiên kiếp càng thêm đáng sợ, toàn thân hắn co rút lại, nhưng thực lực mạnh hơn hai người đã chết một chút nên ít nhất vẫn còn có thể lên tiếng, nhưng kỳ thật cũng không tốt hơn được bao nhiêu.

Nghe được câu nói của đối phương, Kiệt Sâm cười lạnh.

- Ta không cần biết các ngươi là ai, vốn ta chỉ muốn đánh chết một ít thánh tử cùng cường giả của Thánh Địa, không nghĩ tới chính các ngươi tự động đưa tới cửa, đã như vậy thì cùng giết hết luôn đi, trên đường tới đây chúng ta còn giết ít người sao, cũng không cần sợ giết thêm mấy người các ngươi!

Bản thân Kiệt Sâm đã trở thành đối địch cùng Thần Phong đế quốc, nếu đối phương đã dám ra tay với mình thì phải có giác ngộ nhận lấy cái chết.

- Oanh!

Trong lúc đó trên bầu trời nổ vang một tiếng lôi đình, một đạo nguyên tố nước lũ đáng sợ từ trên trời giáng xuống oanh ngay đỉnh đầu Kiệt Sâm, cỗ nước lũ nguyên tố tràn đầy quang ám song hệ huyền ảo, uy chấn cửu thiên thập địa, so với bất luận đạo pháp tắc nước lũ nào càng thêm đáng sợ cùng khủng bố, trong nháy mắt đều rơi xuống trên đỉnh đầu Kiệt Sâm, đánh bay Kiệt Sâm hơn mười thước, thân hình không ngừng chao đảo.

Nhóm người Lôi Thiết Nhĩ vừa cảm thấy thật vui mừng nhưng sau một khắc Kiệt Sâm lại như không có việc gì tiếp tục bước tới trước người trung niên tóc vàng.

- Vì sao…

Trung niên tóc vàng há to miệng, thần sắc kinh hãi, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Hắn liều chết liều sống cũng không thể đón đỡ nổi thiên kiếp đáng sợ, sắp bị hình thần câu diệt, mà Kiệt Sâm chống cự pháp tắc nước lũ cường đại như thế vẫn không hề có chuyện gì, làm cho hắn không còn cách nào tiếp nhận sự thật kia.

Trung niên tóc vàng vô cùng phẫn uất, uất ức cơ hồ muốn hộc máu, nhưng giờ khắc này hắn cũng không còn thời gian nghĩ nhiều, thiên kiếp đã oanh thân thể hắn vỡ tan, máu tươi phun trào, đã sắp không còn kiên trì được nữa.

- Không cần khổ cực như vậy, ta đến tiễn ngươi lên đường đi!

- Xuy…

Một kiếm chém xuống, hắc sắc trọng kiếm vô tình cắt qua cổ họng đối phương, một đầu người trợn trừng mắt hoảng sợ văng lên trời, máu tươi phun như suối, bị thiên kiếp oanh kích trực tiếp hóa thành hư vô, đến chết mà trung niên nhân tóc vàng cũng không thể nhắm mắt.

Trong thiên kiếp, Kiệt Sâm như một vị thần liên tiếp ra tay liên tục đánh chết ba người, ba gã thánh linh sư đê cấp đã dễ dàng bị hắn giải quyết, hóa thành tro bụi.

- Ah…

Giờ phút này bên trong thiên kiếp chỉ còn lại Lôi Thiết Nhĩ cùng Mạc Da là hai thánh linh sư trung cấp đang đau khổ chống đỡ đối kháng, cũng đã sắp không chịu đựng được nữa.

- Ngươi…

Nhìn thấy Kiệt Sâm đi tới, trên mặt hai người đều biến sắc, ai cũng sợ hãi.

- Oanh!

Kiệt Sâm lãnh khốc vô tình, bước đi trong thiên kiếp, kéo theo kiếp vân từng bước một đến gần Mạc Da, hắc sắc trọng kiếm không chút do dự bổ về phía Mạc Da.

- Ah…

Trong miệng Mạc Da rống to, đôi mắt hắn biến thành một mảnh đỏ bừng, thời khắc sinh tử hỏa diễm chiến đao trong tay hắn vung mạnh lên chắn ngay trước mặt.

- Ah…

Mạc Da kêu to, toàn thân vỡ nát, thân thể dâng cao hỏa diễm đem tiềm năng của mình hoàn toàn phóng thích.

Nhưng lúc này hắn không cách nào ngăn cản được công kích của Kiệt Sâm, trừng lớn hai mắt nhìn thân thể của mình bị Kiệt Sâm chém thành hai nửa, một nửa văng ra xa.

- Phanh!