Ngay khi Kiệt Sâm đang trên đường quay về Linh Dược Sư Tháp.
Bên trong đại sảnh hội nghị Linh Dược Sư Tháp, rất nhiều cường giả đều đang yên lặng ngồi chờ đợi.
Từ sau khi Kiệt Sâm xuất phát, bọn họ vẫn ngồi nguyên tại chỗ này, trong thời khắc nguy cấp như vậy tuy trong lòng bọn họ đều muốn an ủi bản thân phải yên tâm nhưng không cách nào có thể yên ổn, thậm chí cũng không cách nào tiếp tục tu luyện, bởi vậy mọi người đều tụ tập tại nơi này chờ đợi tin tức.
- Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ, ngài để cho ta đi thôi.
Trong đại sảnh, một thanh âm thanh lệ vang lên, bên trong thanh âm mang theo nỗi lo lắng vang vào trong tai tất cả mọi người.
Chủ nhân của thanh âm này chính là Lam Nguyệt Cổ Sâm.
- Không được!
Trong đại sảnh hội nghị, Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ kiên quyết lắc đầu.
Sau khi Kiệt Sâm lên đường đến Khai La đế quốc chưa được bao lâu, Lam Nguyệt Cổ Sâm tấn cấp bán thần, đã hồi tỉnh lại.
Trong một năm thời gian nàng vẫn một mực tu luyện, chưa từng rời khỏi Cửu Linh Tụ Khí Trận nửa bước. Vì vậy đối với sự tình bên ngoài nàng hoàn toàn không hay biết chút nào, khi nàng nghe tin Kiệt Sâm đến Khai La đế quốc chiến đấu cùng một thần cấp cường giả, lập tức yêu cầu cùng đến để giúp đỡ Kiệt Sâm.
Nhưng lời yêu cầu này bị Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ kiên quyết từ chối, chẳng những là hắn mà những người còn lại đều ngăn trở hành động của Lam Nguyệt Cổ Sâm.
Không phải bọn họ không muốn đi giúp đỡ Kiệt Sâm, thật sự do thần cấp cường giả quá mức đáng sợ, tuy Lam Nguyệt Cổ Sâm đã tấn cấp bán thần cũng là thủy mộc song hệ linh sư, nhưng thực lực của nàng nhiều nhất tương đương với một bán thần đỉnh phong, không cao hơn bán thần cực hạn, trong cuộc chiến đấu cấp bậc thần cấp căn bản không có được bao nhiêu hữu dụng.
Nếu như Kiệt Sâm chiến thắng thì may mắn, nếu Kiệt Sâm thất bại Lam Nguyệt Cổ Sâm lại đi đến sẽ biến thành vướng víu, chẳng những không giúp được gì ngược lại sẽ khiến Kiệt Sâm bị phân tâm, trở ngại Kiệt Sâm chạy trốn.
- Thế nhưng mà muốn ta ở đây chờ, ta thật sự là…
Vẻ mặt Lam Nguyệt Cổ Sâm vô cùng thống khổ, nàng hận vì sao tốc độ hấp thu pháp tắc thần liên của mình chậm tới như vậy, hao tổn cả một năm thời gian mới đột phá tới bán thần, nếu như nàng có thể đạt tới thần cấp là có thể giúp đỡ được Kiệt Sâm cùng đi chiến đấu.
- Mọi người đừng nóng vội, chúng ta phải tin tưởng Kiệt Sâm, hắn nhất định có thể thành công.
Bỉ Tư Pháp Mỗ an ủi nói.
- Đúng, ta nhận thức Kiệt Sâm nhiều năm như vậy, hắn sáng tạo quá nhiều kỳ tích, ta tin tưởng kết quả lần này cũng đồng dạng, mọi người có bao giờ nhìn thấy Kiệt Sâm từng làm cho chúng ta thất vọng qua chưa?
Trong ánh mắt Tạp Tắc Nỗ Tư kiên định lên tiếng.
- Đúng vậy, ban đầu ở cuộc thí luyện thiên tài gặp phải tình huống nguy nan như thế mà Kiệt Sâm vẫn có thể dẫn dắt chúng ta lao ra khỏi cấm địa Thất Tinh Hải, thoát khỏi sự đuổi giết của Linh Sư Tháp, hôm nay chỉ một cuộc chiến như vậy có đáng là gì!
Tạp Tư Ốc Nhĩ cũng lạnh lùng lên tiếng.
Lúc trước tổ thiên tài sáu người đi chung, Kiệt Sâm từng sáng tạo ra thật nhiều kỳ tích.
- Có người tiến vào bí cảnh Linh Dược Sư Tháp chúng ta.
Một thanh âm vui mừng vang lên, trong đại sảnh hội nghị Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ bỗng đứng bật lên.
- Nhất định là Kiệt Sâm!
Trên mặt mọi người lập tức lộ vẻ kích động, cùng nhau lao ra khỏi đại sảnh hội nghị.
Hiện tại bí cảnh Linh Dược Sư Tháp vẫn luôn đóng chặt, không có linh phù ngoại trừ Kiệt Sâm cùng Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ bất luận là kẻ nào cũng không thể tùy ý ra vào.
- Hô…
Quả nhiên mọi người vừa mới lao ra Linh Dược Tháp liền nhìn thấy thân ảnh mặc trường bào màu nâu xám xuất hiện giữa không trung, chậm rãi bay xuống, Lam Nguyệt Cổ Sâm cùng Bỉ Tư Pháp Mỗ đều kích động lao tới đầu tiên.
Nhìn mọi người có mặt, trong lòng Kiệt Sâm cũng tràn đầy hạnh phúc.
- Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ, Lam Nguyệt Cổ Sâm, mọi người…
Trên mặt Kiệt Sâm hiện lên tia mỉm cười.
- Kiệt Sâm, thần cấp cường giả kia bị ngươi giết chết rồi sao?
Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ run rẩy hỏi, mọi người cũng đưa mắt nhìn về phía Kiệt Sâm.
- Đương nhiên chết rồi!
Kiệt Sâm cười nhẹ đáp.
- A…
Mọi người đều hít sâu một hơi, trên mặt lộ vẻ vô cùng kích động lẫn hưng phấn.
- Thật tốt quá, ha ha, thật sự là quá tốt!
Tạp Tắc Nỗ Tư cười ha hả:
- Kiệt Sâm, ngươi thế nhưng có thể đánh chết một thần cấp cường giả!
- Mối thù của Thiên Thần Cung ta rốt cục được báo!
Phi Ly Á cũng kích động run rẩy toàn thân, khóe mắt rưng rưng.
- Ta đã nói rồi, kỳ thật ta đã sớm tính toán qua, lần này Kiệt Sâm sẽ mã đáo thành công.
Mạch Khắc Cách Lôi Địch cũng cười ha ha, hàm râu bạc đều vểnh lên.
Kỳ thật trước khi Kiệt Sâm xuất hành hắn thật sự có tính toán qua cho Kiệt Sâm, chỉ đáng tiếc hắn mới đạt tới thánh linh sư cửu giai đỉnh phong, còn không cách nào nhìn trộm được vận mệnh của thần cấp cường giả.
- Mau nhanh, mau nhanh mở tiệc ăn mừng, hôm nay Linh Dược Sư Tháp chúng ta nhất định phải say một trận!
- Phải, nhất định phải say một trận!
Mọi người kích động tới mức đỏ bừng cả mặt.
- Phải, nhất định phải say một trận, nhưng dân chúng biên cảnh Khai La đế quốc chúng ta cần nhanh chóng giải cứu, ta tin tưởng không chỉ có nơi đó xảy ra chuyện như vậy, còn có cả Khai La đế quốc, ta nghĩ tiến độ công chiếm của chúng ta phải đẩy thật nhanh hơn.
Kiệt Sâm cũng cười gật đầu, trước khi xuất phát chuyến này hắn cũng từng ôm ý niệm không màng sinh tử mà đến đối chiến.
- Kiệt Sâm, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta đã sớm sắp xếp xong xuôi.
Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ nở nụ cười.
Hôm nay Linh Dược Sư Tháp náo nhiệt chưa từng có.
Buổi yến tiệc này kéo dài suốt một ngày, thẳng tới khi trời tối mọi người mới quay về nơi ở của mình.
- Tạp Tắc Nỗ Tư, ngươi tới đây một chút.
Trong yến hội, Kiệt Sâm gọi Tạp Tắc Nỗ Tư tới bên cạnh mình.
- Kiệt Sâm, có việc gì vậy?
Tạp Tắc Nỗ Tư nghi hoặc đi tới, mà mọi người cũng đem ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía hai người.
- Hô…
Kiệt Sâm trực tiếp vung tay lên lấy ra một thanh hắc sắc chiến đao.
- Tạp Tắc Nỗ Tư, chiến đao này là vũ khí của thần cấp cường giả, người này là ám hệ linh thần, vũ khí này cũng mang theo ám thuộc tính, trong chúng ta cũng chỉ có ngươi có thể dùng, tuy ngươi chỉ thường dùng kiếm nhưng chiến đao này nằm trong tay ngươi tin tưởng có thể phát huy được công hiệu của nó.
Kiệt Sâm như cười như trêu nhìn Tạp Tắc Nỗ Tư.
- Còn có một vật?
Tạp Tắc Nỗ Tư sững sờ:
- Chẳng lẽ là…