Bọn họ đều là nhân vật quyền thế trong Ngọc Linh Thành của Luân Đa hành tỉnh, thậm chí là Tái Luân đế quốc, là người có tiếng tăm không nhỏ, chưa từng có ai dám can đảm nói lời như vậy trước mặt bọn họ, hiện tại Kiệt Sâm đột nhiên nói ra làm bọn hắn thoáng chốc không kịp phản ứng.
- Ta nói, chó nhà ai không chịu xích lại cho tốt, phóng ra ngoài sủa loạn. Ah, ta nghe ra được ngươi chính là con chó sủa loạn khi nãy, thật sự là không có giáo dưỡng!
Kiệt Sâm qua vẻ mặt trợn trắng của Mặc Tư Bổn, ngay trước mặt mọi người lặp lại lời nói của mình thêm một lần nữa.
- Xú tiểu tử, ngươi…ngươi…
Mặc Tư Bổn nổi giận, râu tóc dựng đứng, thân thể tiến về phía trước một bước muốn động thủ nhưng đột nhiên hắn chợt bình tĩnh lại, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào Kiệt Sâm đứng đối diện.
- Ngươi chính là tân nhậm hội trưởng Kiệt Sâm của Thải Hồng Tháp? Tốt, rất tốt, hôm nay ta tới không phải cùng ngươi múa mép khua môi, ngươi đem con ta Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni hộ pháp đánh trọng thương còn bắt về Thải Hồng Tháp, ta muốn hỏi ngươi đây là ý gì?
Hai con ngươi của Mặc Tư Bổn sắc bén như lưỡi đao nhìn lên trên người Kiệt Sâm, trong miệng lạnh băng:
- Ta không cùng ngươi nói nhảm, ngay lập tức đem con ta Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni hộ pháp giao ra đây, nếu không mặc kệ ngươi là ai, Bác Nhĩ Đinh gia tộc hôm nay chắc chắn phải san bằng Thải Hồng Tháp!
Mặc Tư Bổn nói ra hào khí vạn trượng, một đám hộ vệ gia tộc đứng sau lưng hắn nghe được toàn thân máu huyết sôi trào, phát ra tiếng hô to.
- Lập tức giao ra Bố Lạp Đạt thiếu gia cùng Long La Ni hộ pháp, nếu không hôm nay san bằng Thải Hồng Tháp!
Bên phía Thải Hồng Tháp rất nhiều người nghe được đều chợt biến sắc, ngay cả ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng đưa mắt nhìn qua Kiệt Sâm, trong nội tâm tràn đầy khẩn trương.
- Ah, nguyên lai là muốn tới đem Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni về sao? Không nói sớm đi…
Vẻ mặt Kiệt Sâm lạnh nhạt, phảng phất nhưng bừng tỉnh hiểu ra, sau đó nói với Lỗ Nhĩ Tư đứng phía sau:
- Lỗ Nhĩ Tư chủ quản, đem hai người bọn hắn "thỉnh" ra đây cho ta!
Lỗ Nhĩ Tư đáp ứng một tiếng, quay vào Thải Hồng Tháp, đám người Bác Nhĩ Đinh gia tộc trên mặt đều lộ ra vẻ mỉm cười.
Cái gì là tân nhậm hội trưởng Thải Hồng Tháp, ở trước mặt Mặc Tư Bổn hội trưởng cũng chỉ có nước phải đầu hàng.
Một lát sau Lỗ Nhĩ Tư mang theo hai người đi ra, chính là Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni.
- Bố Lạp Đạt…
Nhìn thấy bộ dáng của Bố Lạp Đạt, Mặc Tư Bổn vô cùng đau lòng.
Chỉ thấy gương mặt Bố Lạp Đạt sưng tấy lên, thậm chí đã biến thành màu tím đen, hai mắt như tụ huyết, toàn thân máu tươi vô cùng uể oải, quần áo trên người vô cùng tàn phá, cả người nhìn qua vô cùng thê thảm.
Mà Long La Ni càng thêm thê thảm, cả người cơ hồ như bị Lỗ Nhĩ Tư khiêng đi ra, toàn thân không hề có một chỗ lành lặn, vết máu loang lổ, đang không ngừng thở dốc như hấp hối.
- Phụ thân, phụ thân…
Vừa nhìn thấy đám người Mặc Tư Bổn đứng bên ngoài, Bố Lạp Đạt đang vô cùng uể oải thoáng chốc liền hưng phấn lên, hắn hét to muốn phóng tới chỗ Mặc Tư Bổn nhưng bị Lỗ Nhĩ Tư giữ chặt, không có lời dặn của Kiệt Sâm hắn cũng không dám thả người.
- Lỗ Nhĩ Tư, ngươi lập tức thả người cho ta!
Mặc Tư Bổn trợn mắt tiến lên một bước gào thét.
Lỗ Nhĩ Tư lập tức đem ánh mắt nhìn qua Kiệt Sâm.
Kiệt Sâm chậm rãi đi tới trước mặt Bố Lạp Đạt cùng Long La Ni, Bố Lạp Đạt hung dữ trừng mắt nhìn Kiệt Sâm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, trong nội tâm không ngừng gào thét.
- Chờ đó cho ta, Kiệt Sâm đúng không, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta thoát khỏi tay ngươi, chờ ta khôi phục ta nhất định phải để cho phụ thân bắt ngươi, ta phải tra tấn ngươi, a a a, ta phải đánh gãy xương cốt toàn thân ngươi, cắt thịt ngươi xuống từng mảnh từng mảnh, như thế mới có thể giải mối hận trong lòng của ta…
Đối diện với ánh mắt oán hận của Bố Lạp Đạt, Kiệt Sâm lại làm như không thấy, nhìn qua Mặc Tư Bổn thản nhiên nói:
- Mặc Tư Bổn tộc trưởng đúng không? Muốn ta thả người, cũng không phải là không thể, nhưng hôm nay con của ngươi cùng hộ pháp gia tộc làm xằng làm bậy tại phường thị của Thải Hồng Tháp, hủy danh dự của Thải Hồng Tháp chúng ta, huống chi còn đánh vỡ đồ đạc trong phường thị, tạo thành tổn thất không thể đo lường, khoản sổ sách này chúng ta phải tính toán cho kỹ mới được!
- Ha ha, tính sổ, ha ha ha…
Mặc Tư Bổn nhịn không được phá lên cười, bỗng dưng tiếng cười của hắn ngừng bặt, đôi mắt lạnh như băng nhìn chăm chú lên người Kiệt Sâm:
- Kiệt Sâm đúng không, lập tức thả người cho ta, có nghe hay không, lập tức thả người, nếu không ta muốn ngươi chết, chết!
Trong tiếng rống giận dữ, Mặc Tư Bổn bước mạnh về phía trước một bước, khí thế trên người bắt đầu khởi động, uy áp đáng sợ từ trong thân thể hắn thoáng lao ra, bao phủ ngay trước mặt Kiệt Sâm.
Một cỗ sát khí vô cùng cường đại tràn ngập cả Thải Hồng Tháp, nặng nề như thực chất, ép tới mức mọi người cơ hồ không thở nổi, lại giống như lưỡi đao sắc bén, mọi người phảng phất như bị lưỡi đao gác lên cổ họng, thân thể chợt cứng đờ. Truyện được copy tại Truyện FULL
Sắc mặt mọi người chợt biến!
Ngay cả ba người Lỗ Nhĩ Tư cũng cứng cả thân thể, ngay lập tức bị cỗ sát khí cường đại kia chấn nhiếp, là cỗ sát khí lạnh thấu xương cường đại chưa từng cảm thụ qua bao giờ! Lỗ Nhĩ Tư cảm giác mình không hề có chút sức phản kháng, máu tươi như cứng lại, thân thể lạnh băng, một nỗi sợ hãi không ngừng dâng lên từ sâu trong đáy lòng.
Sát khí khủng bố tung hoành khắp cả sân rộng Thải Hồng Tháp, mọi người đều khẩn trương đưa mắt nhìn qua Kiệt Sâm.
Bọn họ chỉ là bị dư âm sát khí tập kích mà còn cảm thấy hoảng sợ, vậy Kiệt Sâm là đối tượng bị công kích sẽ biểu hiện như thế nào?
Đối mặt với sát khí bàng bạc trước Thải Hồng Tháp, Kiệt Sâm phảng phất như không hề cảm thấy, nhưng ánh mắt ôn hòa của hắn giờ phút này đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
- Ta thật tâm muốn giải quyết sự tình này, nhưng hôm nay xem ra Mặc Tư Bổn tộc trưởng tựa hồ cũng không có ý tứ kia, như vậy thật xin lỗi…