Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 57: Lò luyện sắt




Edit: thúy

Beta: Minh Ngọc

Checker: chưa check

***

"Hai mươi mẫu đất hình như vẫn không đủ đúng không? Có muốn mở thêm mười mẫu nữa không? Trồng thêm các loại ngô và khoai tây." Lão Thạch Đầu cầm sợi dây thừng trong tay, lớn tiếng ra hiệu với Triệu Thác.

"Chúng ta có nên trồng thêm bắp cải không? Củ cải trắng thì sao?"

"Củ cải ăn không ngon, không trồng được không?"

"Chúng ta cần trồng thêm mía, chẳng phải cần đun đường sao?"

Ngay khi băng vừa tan, đám thú nhân đã bắt đầu ra ngoài hoạt động.

Mỗi ngày cử ba nhóm người thay phiên nhau đi săn, những thú nhân còn lại thì đi xây nhà và khai hoang, vô cùng bận rộn.

Nhiều người nhiều sức, chỉ trong vòng vài ngày hầu hết các vùng đất hoang xung quanh bộ lạc đã được dọn sạch, cũng đã có thể nhìn thấy rõ hình dáng ban đầu của những ngôi nhà.

Nhưng vì đang là mùa xuân, nên những hậu quả của việc tụ tập đông người cũng xuất hiện rất ... rõ ràng.

Ngày xưa trong bộ lạc chỉ có khoảng mười người, năm trẻ vị thành niên, một cặp đôi vợ chồng, một lão Thạch Đầu độ tuổi trung niên và một con linh miêu mỗi ngày bận rộn chân không chạm đất, cho nên cảm giác đối với mùa xuân tràn ngập muôn nơi. Núi rừng mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, nhất là vào buổi tối, đặc biệt náo nhiệt vô cùng.

Nhưng bây giờ người càng nhiều, trong bộ lạc cũng có nhiều trai xinh gái đẹp, đám thú nhân tràn đầy hormone ban ngày làm việc vẫn không thể tiêu hao hết năng lượng dồi dào trong cơ thể, cho nên ban đêm không một ai có thể ngủ được. Ở trên giường lăn qua lăn lại, thậm chí còn nghe thấy những âm thanh không dành cho trẻ em từ các cặp vợ chồng đang ân ái với nhau.

Ninh Chinh đang nằm ở trên giường, đột nhiên tai giật giật. Từ bên kia bức tường có thể nghe thấy tiếng thở dốc của hai con báo, ngay cả Ninh Phỉ bình thường luôn ngủ yên cũng hơi cựa quậy.

Hắn mở hai mắt, vô cùng khó hiểu nhìn Ninh Phỉ đang ôm eo hắn, kẹp chân hắn, còn liên tục cọ qua cọ lại phần lông trên bụng hắn.

Bị bệnh rồi? Ninh Chinh giơ chân lên sờ trán Ninh Phỉ, chỉ thấy trán đẫm mồ hôi, nhiệt độ cũng không cao lắm. Nghĩ một lúc, hắn liền ôm Ninh Phỉ vào lòng, bản thân thì nằm thẳng trên giường, để Ninh Phỉ nằm trên bụng mình. Trước kia khi vào đông trời rất lạnh, Ninh Phỉ thích nhất là ngủ như vậy.

Sau đó... hắn tinh ý nhận ra hình như cả người mình đã bị dính nước tiểu.

Mùi của Ninh Phỉ ở trong phòng trở nên nồng đậm, Ninh Chinh khịt khịt mũi, mặt đột nhiên nóng bừng. Hình như hắn đã biết được lý do vì sao Ninh Phỉ lại muốn ôm hắn. Trước kia khi còn ở một mình, hắn đã nhiều lần lén nhìn trộm đám thú nhân ở các bộ lạc nhỏ khác không nể nang, ngại ngần gì mà thực hiện hoạt động sinh sản hàng năm của chúng trên bãi cỏ một cách công khai.. Nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, ngoại trừ cảm thấy kỳ quái thì không có ý nghĩ nào khác, nhưng mà bây giờ...

Còn nửa năm nữa là hắn đến tuổi trưởng thành, cũng đã mơ hồ biết được một ít.

Ninh Phỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, đã trưởng thành từ lâu. Nhưng anh chưa từng nói sẽ chủ động tìm bạn tình, mùa xuân năm ngoái hình như cũng không.

Nhưng...

Ninh Chinh đỏ mặt không ngừng vẫy đuôi, móng vuốt to dày mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ, vuốt ve lưng Ninh Phỉ, mãi cho đến khi hô hấp của người trong ngực bình tĩnh lại thì mới ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, con báo săn nào đó không dậy được, Ninh Phỉ nhìn thấy phần lông bụng của Ninh Chinh bị mình làm rối, đang cân nhắc không biết mình có nên tìm bạn gái hay không.

"Không! Không được!" Ninh Chinh nghe được suy nghĩ của anh thì tức giận.

Ninh Phỉ chớp chớp mắt: "Không phải, ta tìm bạn gái thì có vấn đề gì chứ? Người khác có thể, sao ta thì không?"

" Không được chính là không được, ngươi đã hứa sẽ ở cùng ta cả đời mà!" Con hổ trắng trước nay luôn nghe lời Ninh Phỉ bỗng tức giận nói: "Sau khi tìm được bạn đời, sao ngươi còn có thể sống với ta nữa? Sau này có con rồi, sao người còn nhớ tới ta nữa?"

"Không hề mâu thuẫn, cho dù ta tìm được bạn đời thì ngươi vẫn là em trai của ta." Ninh Phỉ thật sự không hiểu được đứa nhỏ này đang nghĩ gì trong đầu, điều này khiến anh nhớ đến người bạn học trước đây của mình, bởi vì bố mẹ cậu ta ly hôn nên bố cậu ta muốn bước thêm bước nữa, nhưng cậu ta lại kiên quyết không đồng ý việc bố tìm mẹ kế cho mình.

"Ngươi nghĩ thử xem, bây giờ chỉ có ta thương ngươi, chờ khi ta tìm được bạn đời thì sẽ có hai người thương ngươi không phải sao?" Ninh Phỉ bắt đầu đau đầu.

Sắc mặt Ninh Chinh như mặt đất trong mùa đông lạnh giá, tối tăm lại cứng ngắc, còn vô cùng lạnh lẽo: "Tóm lại là không được, ngươi chỉ có thể sống cùng ta mà thôi."

Ninh Phỉ cạn lời nhìn thằng nhóc cao hơn mình gần một cái đầu, anh phục hắn rồi: "Được rồi được rồi, chuyện này tạm thời không nhắc tới nữa, đợi đến khi ngươi trưởng thành rồi thì sẽ biết việc tìm được bạn đời có ích như thế nào ..."

"Tìm bạn đời thì có ích gì chứ? Hai anh em nhà Mục Vân cũng đâu có tìm bạn đời đâu." Ninh Chinh thấp giọng lẩm bẩm.

Ninh Phỉ nhìn quanh, thấy Mục Vân Vũ đang chiến đấu với đống gỗ, làm việc chỉ bằng một tay: "Tiểu Sở đâu? Lại làm biếng nữa à?"

Ninh Chinh mím môi, dứt khoát theo những người khác đi xây nhà.

Ninh Phỉ gãi đầu, đi đến phòng của Mục Vân Sở, vừa vén rèm lên đã ngửi thấy mùi hormone nồng nặc, suýt chút nữa khiến anh phải bỏ chạy. Anh giơ tay vẫy vẫy trước mặt, sau đó nhìn thấy Mục Vân Sở đang ngủ trong đống lông với khuôn mặt đỏ bừng.

"Còn ngủ nữa à?" Ninh Phỉ tặc lưỡi, vươn tay vén lớp lông bao bọc trên người người nào đó lên, sau đó toàn thân cứng đờ.

Những vết xanh tím trên người Mục Vân Sở... chắc chắn không phải bị côn trùng cắn mà là bị chim mổ!!

Mục Vân Sở ngơ ngác mở mắt ra, vươn tay mò mẫm, vớ đại được một chiếc chăn quấn quanh người, lẩm bẩm: "Để cho tôi ngủ một lát đi, đêm qua Đại Vũ thật vô sỉ, dày vò tôi ... lâu như vậy ..."

Ninh Phỉ: ...

Anh quả thật không thể tin được, sải bước một cái đã nhảy lên trên giường, tóm lấy Mục Vân Sở lắc mạnh; "Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!! Đêm qua cậu và Đại Vũ đã làm gì vậy? Nhìn cơ thể của cậu đi, cậu, cậu quả thật làm tôi quá thất vọng! Làm sao cậu có thể... cùng với Đại Vũ ... không phải, chuyện đó ..."

Anh cảm thấy mờ mịt vô cùng.

Mục Vân Sở bị lắc đến tỉnh cả ngủ, ôm đầu ngã vật xuống: "Còn có thể làm gì nữa? Chúng tôi đều là người trưởng thành, giúp đỡ lẫn nhau một chút thì có sao đâu. Hơn nữa anh nói xem, nơi này một không có liệp báo hai không có đại bàng vàng, tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng không có cách nào khác." Hơn nữa điều làm y buồn bực nhất là ngày hôm qua y thế mà bị đè gần như suốt đêm. Nếu không phải y kiên trì sự trong sạch của mình là quan trọng nhất thì có lẽ đã làm luôn bước cuối cùng rồi.

"Nhưng mà, hai cậu đều là đàn ông." Đầu óc Ninh Phỉ vẫn còn quay cuồng, anh nghĩ tới những đồng đội cũ của mình, trong đó hình như cũng có một số người thích đàn ông. Nhưng lúc đó hàng ngày anh đều bận tập luyện và làm nhiệm vụ nên không nghĩ nhiều về điều đó. Bây giờ nhìn thấy Mục Vân Sở như vậy, mặc dù cảm thấy y không nên làm như vậy, nhưng anh cũng không có cảm giác ghê tởm gì hết. Anh xoa xoa trán, nghiêm túc khuyên nhủ: "Tiểu Sở, không phải tôi nói chứ ... nhưng chúng ta là những người hiện đại duy nhất ở đây, không thể mang những thứ hỗn loạn ở hiện đại đến nơi này. Đám thú nhân cần phải sinh sản, và chúng ta không thể dạy hư họ được."

Mục Vân Sở nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh: "Tôi nói này lão đại, có phải anh nên tìm hiểu phong tục ở đây một chút không? Ở đây... thanh niên có thể tìm được bạn tình cũng không nhiều lắm, nên rất nhiều thú nhân giống đực đều sống chung với nhau, có khi trong một gia đình chỉ có một người lấy được vợ, sau đó cả nhà đều chung sức nuôi dưỡng đàn con."

Ninh Phỉ: ...

"Thạch Đầu thúc nói với tôi, trong bộ lạc của chúng ta cũng có một cặp ... à, một cặp thú nhân giống đực." Mục Vân Sở đào một cái hố ném Ninh Phỉ vào trong, đồng thời còn tiện tay đóng nắp lại.

Ninh Phỉ ở dưới đáy hố, cả người đều không ổn chút nào. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Ninh Chinh lại không quá quan tâm đến việc tìm bạn đời, hóa ra thằng nhóc này lại có ý đồ như vậy, anh lặng lẽ vùi Mục Vân Sở vào chăn rồi mơ mơ màng màng trở về phòng mình.

Thế giới của thú nhân thật quá phức tạp, vẫn là đi vào không gian quan sát một chút thì hay hơn.

Sau khi thu hoạch bắp cải hai lần, không gian của anh đã tăng lên cấp 25. Hạt giống đậu nành cuối cùng cũng được sản xuất, hơn nữa hai mảnh đất có thể thăng cấp thành đất đỏ, thời gian sinh trưởng của cây trồng được tăng lên 20%.

Ninh Phỉ hưng phấn đến mức hoàn toàn quên mất việc không tìm được bạn đời, lập tức trồng hai mẫu đậu nành trong không gian.

Bắp cải thu hoạch được để trong kho, sau một mùa tuyết rơi, phần lớn thực phẩm trong kho đã được tiêu thụ hết, chỉ còn lại một ít thịt xông khói, nấm và một thùng khoai lang khô. Heo con trong khoảng thời gian này không có khoai tây hay khoai lang để ăn, nhưng vẫn còn nhiều loại củ cải và bắp cải, cùng các loại rau dại sẽ xuất hiện vào mùa xuân.

Đối với loài thú nhân, các loại thịt giàu năng lượng và lương khô càng được hoan nghênh hơn. Trong không gian của anh tổng cộng có hai mẫu lúa, sau một lần ăn cơm thì đám thú nhân đều cảm thấy phiền toái, chúng ưa thích các loại cháo thịt nấu bằng cơm, các loại bánh và mì sợi.

Đất hoang do bộ lạc mở rộng ra vẫn trồng lúa mì, ngô, khoai tây và khoai lang là chính, dù sao đây cũng là những thực phẩm giúp no bụng hơn. Nhưng hiện tại đã có đậu nành, mặc dù đậu nành không thể làm lương thực chính, nhưng đậu nành có thể dùng làm nước tương, làm miso, xay ra làm sữa đậu nành, có thể bổ sung thêm nhiều cách làm phong phú hơn cho món ăn của đám thú nhân.

Bởi vì đám thú nhân cũng thích ăn cay nên lần này họ đã trồng ớt trên một mẫu đất, cũng tiện tay trồng ớt ở rìa sân. Bí ngô được trồng cạnh hàng rào như thường lệ, còn trồng thêm mười mấy cây tiêu.

Lần này không trồng thêm cây ăn quả nữa vì trong rừng đã có quá nhiều trái dại để ăn. Hơn nữa, không gian của anh có thể sản xuất trái cây tươi bất cứ lúc nào, trái cây tươi còn bổ dưỡng hơn trái cây sấy khô.

Ngoài mười mẫu đất ban đầu, đám thú nhân đã liên tục khai hoang hơn mười mẫu đất hoang, vị trí của đất hoang cách hồ nước ngọt khá xa, chủ yếu là vì bọn họ sợ hoa màu trên đồng ruộng sẽ bị thú dữ và chim trời đến hồ uống nước đạp hư.

Vốn dĩ phía sau sân nhà họ có một cái hố, trong hố chứa đầy hoa màu của đám thú nhân, phân bón do chăn nuôi sản xuất và tro bụi đốt cháy hàng ngày, thừa dịp khi mặt đất chưa hoàn toàn tan băng, Ninh Phỉ và Lão Thạch Đầu dùng lông thú che mũi, sau đó đào những thứ trong hố lên rồi đập nát thành từng mảnh, phủ một lớp rơm và cành cây dày lên, sau đó phủ đất lên rồi đốt lửa cho cháy âm ỉ. Phân bón đã đốt sẽ không sinh sản côn trùng, mùi cũng không còn nồng như trước.

Chu Nhai và Triệu Thác cũng tự mình xây dựng chuồng thỏ, chuồng lợn, chuồng cừu. Sau một năm, chuồng thỏ do Lão Thạch Đầu nuôi hiện giờ đã sinh sản lên đến hàng chục con, đã lấp đầy chuồng thỏ. Bây giờ vừa lúc không gian được mở rộng, có thể để ba con thỏ cái và một con thỏ đực vào mỗi chuồng, mỗi gia đình cho hai cái chuồng , những con thỏ đực dư ra thì làm thành bữa tối cho đám thú nhân. Bởi vì là thỏ nhà nuôi, không hoạt động nhiều nên mỗi con đều rất mập và nặng, da lại dày bóng. Da thỏ mềm hơn những loại da khác, thích hợp làm quần áo cho những đám thú nhân nhỏ nên việc nuôi thỏ rất phổ biến.

Lợn rừng phải mất hai năm mới trưởng thành, nghĩa là phải đến năm sau chúng mới có thể sinh sản. Tuy nhiên, dê rừng chỉ cần một năm đã trưởng thành, hai con dê đực trong chuồng cừu đã bắt đầu "tranh giành" con cái, kết quả là đám thú nhân buộc phải tách ra, một chuồng một đực một cái, một chuồng một đực hai cái. Chẳng bao lâu sau dê cái đã sinh con, bắt đầu thói quen mỗi ngày ăn no ngủ kỹ.

Ninh Phỉ quyết định năm nay nuôi nhiều dê, còn lợn rừng... vẫn là đợi năm sau chúng sinh sản được đi rồi hãy tính.

Hơn nữa vào mùa xuân năm nay, anh có một việc quan trọng hơn phải làm.

Đó là luyện sắt.

Khi những người khác đang xây nhà, anh dẫn theo Mục Vân Sở nghiên cứu cách xây lò luyện sắt. Nắp lớn bao nhiêu, mở ống khói như thế nào và định hướng ống thổi như thế nào. Có câu nói mùa xuân là mùa gió, mùa này gió tương đối mạnh, là lúc thích hợp nhất cho việc luyện sắt.

Lò luyện sắt cao ba mét được xây cách sân nhà họ hơn 20 mét, trước lò luyện sắt đặt một cái kệ, một bệ đá được xây để đập sắt. Ống dẫn bùn sắt làm bằng đất sét đặt gần bệ để tiện lấy nước, họ còn đào một cái giếng cách lò luyện sắt không xa.

Nơi này có rất nhiều mạch nước ngầm, giếng đào sâu năm mét đã có nước đã chảy ra, xung quanh giếng xây một hàng rào cao một mét có nắp đậy, ngăn cản đám thú nhân nhỏ đang vui đùa sơ ý rơi vào. Hơn nữa, anh và Mục Vân Sở còn làm một chiếc ròng rọc đơn giản, dùng ống tre dày nhất buộc bằng dây thừng chắc chắn, rất thuận tiện cho việc lấy nước.

Đám thú nhân thấy giếng dùng rất tốt thì lập tức lần lượt đào giếng trong sân nơi họ ở, để mỗi sáng thức dậy đều có thể tắm rửa, không cần phải lấy nước từ ao trong sân nhà của Ninh Phỉ nữa.

Lượng quặng sắt được cất giữ trong không gian của Ninh Phỉ gần hai năm cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Quặng sắt đập vỡ được đưa vào lò nung, bệ dùng để đặt quặng sắt được lấp đầy bằng gỗ chống cháy. Bên phải bếp có một ống khói lớn, ống khói làm bằng đá và bùn dẫn thẳng vào bếp, khi kéo ra có thể tạo ra đủ gió.

Củi trong bếp đã cháy, phần thừa của miệng bếp bị bùn dày và cửa tre chặn lại, chỉ còn lại đường ống cho bùn sắt thoát ra ngoài.

Ninh Chinh ngồi ở bên cạnh ống thổi, hai tay nắm lấy ống thổi, cơ bắp trên cánh tay đột nhiên căng cứng. Ống thổi phát ra tiếng hô hô rồi đẩy mạnh hơn, ngọn lửa trong lò bay cao hơn hai mét.

"Chắc là được rồi. Bây giờ thì phải dựa vào nhiệt độ. E rằng gỗ không cháy nóng như than... Nhưng cho dù không tạo ra được bùn sắt thì cặn trong quặng sắt đã bị đốt cháy còn sót lại vẫn có thể rèn thành hình." Mục Vân Sở cầm lấy cuốn sách làm bằng vỏ cây, dùng bút than ghi chép các loại dữ liệu trên đó.

Khi ngọn lửa ngày càng mạnh, quặng sắt cuối cùng cũng thay đổi, từ cháy ngày càng đỏ hơn chuyển sang mềm dần, rồi từ từ nhỏ giọt xuống ống bùn.

"Thành công rồi!!!" Ninh Phỉ và Mục Vân Sở hét lớn, hai người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.